Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 153: Thú Triều - Địa Sa Thú




Bắc Tiểu Lục biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp, nếu mà vẫn tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn sẽ bỏ mạng ở giữa Địa Lôi Sa Mạc này.
Bắc Tiểu Lục ngừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được hơi thở khí tức còn xót lại của yêu thú. Đây tuyệt đối là khí tức của yêu thú. Hắn biết trong sa mạc có thật nhiều yêu thú, hơn nữa những thứ yêu thú này còn tạo thành một quần thể, một khi bị vây công, muốn rời đi cũng có chút khó khăn.
Quả nhiên Bắc Tiểu Lục vừa mới đem Diệt Lôi Kiếm nắm trong tay, âm thanh "Sát sát' mài cát liền truyền tới. Chờ Bắc Tiểu Lục thấy được bộ dáng của yêu thú, hắn thiếu chút nữa ngây người. Vô số yêu thú như thú triều đang hướng vọt tới phía hắn.
Đám yêu thú này rậm rạp, liếc mắt căn bản là nhìn không thấy điểm cuối. Hơn nữa những thứ yêu thú này rất khó tả, chẳng những trên mặt đất có, không trung cũng li nhi li nhít từng đám bay tới. Không cần nói, Bắc Tiểu Lục cũng hiểu, bên dưới cát đá ngầm khẳng định đồng dạng cũng có yêu thú.
Những con yêu thú này cả người dài lớn nhỏ không đồng nhất, thoạt nhìn chỉ có dài hơn một thước, miệng sắc bén còn chảy ra dịch chất nhờn, nhìn qua cực kỳ xấu xí, đáng sợ.
Đám yêu thú sau khi thấy Bắc Tiểu Lục, lập tức ùa lên, Bắc Tiểu Lục nhìn thấy tình cảnh này, cũng khiến da đầu tê dại, hắn chưa từng thấy qua hình ảnh kinh dị như vậy.
Hắn đâu còn dám do dự chút nào, trong tay Diệt Lôi Kiếm đã mang theo một đạo lại một đạo kiếm mang, những đạo kiếm mang này tạo thành kiếm võng, đem ngăn trở vô số lũ yêu thú xấu xí này.
Cùng những thứ yêu thú này tranh đấu có một chỗ tốt, đó chính là chỉ cần tập trung phát huy ra bản thân thực lực chân chính, không cần lo lắng bị điều gì, lôi quang mang theo khí tức hủy diệt, sức tàn phá khỏi cần phải nghĩ.
Từng đạo lôi điện thuộc tính va chạm, đám yêu thú này vô số con bị chôn vùi dưới cát vàng. Bắc Tiểu Lục thấy rõ ràng, thi thể đám yêu thú bị hắn giết, trong nháy mắt đã bị đồng bạn phân chia ăn hết, sau đó yêu thú còn lại tiếp tục chen chúc nhào lên, căn bản cũng không biết sợ là gì.
Những thứ yêu thú này tu vi đúng là không cao, nhưng số lượng đặc biệt nhiều, vô cùng vô tận, không biêt phải giết tới khi nào. Một nhóm lại một nhóm yêu thú bị Bắc Tiểu Lục đánh giết, một nhóm lại một nhóm đồng dạng yêu thú ùa lên.
Không đơn giản như vậy, những thứ yêu thú sa mạc này còn phun ra một loại anh thanh khó nghe. Bắc Tiểu Lục vừa nghe tới âm thanh này, cả người cảm giác không hiểu khó chịu, cũng may dưới chân nguyên hắn điều động, những thứ âm thanh khó chịu này rất nhanh thì biến mất vô tung vô ảnh.
Một ngày ở hoang mạc khắc nghiệt, Bắc Tiểu Lục đều ở đây giết chóc từng bước vượt qua. Hắn Vong Lôi mười năm kiếm diễn sinh ra tới thứ mười sáu kiếm, mười bảy kiếm... Hai mươi mốt kiếm.
Đáng tiếc là, dù cho kiếm kỹ của hắn càng ngày càng thuần thục, diễn sinh ra kiếm mang cũng càng ngày càng nhiều, nhưng chân nguyên của hắn không cách nào theo kịp. Hắn không biết chém giết bao nhiêu loại sa địa yêu thú này, thế nhưng chẳng những không thấy số lượng yêu thú giảm thiểu, trái lại càng ngày càng nhiều.
Bắc Tiểu Lục trong lòng dâng lên cỗ chết lặng, hắn đúng là muốn chiến đấu, nhưng tình hình này thì,…,Sớm biết rằng như vậy, hắn còn không bằng bị lốc xoáy cuốn đi.
“Mấy đứa đi ra đây đi, có chuyện cho mấy đứa chúng mày rồi”. Bắc Tiểu Lục truyền đạt âm thanh vào trong Ngũ Hành thế giới.
Lập tức Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc chạy ra, gào rú một hồi, nhưng nhìn thấy trước mặt chi chút đám địa sa thú, bỗng không thấy thơm nữa, nhất là Tiểu Hắc còn liếc mắt quay qua nhìn Bắc Tiểu Lục. Không thèm để ý ánh mắt của nó, Bắc Tiểu Lục trực tiếp hô:
“Mấy đứa chúng mày lên quét sạch chúng nó, mở đường”
Tiểu Hắc xung phong lên đầu, phun ra một ngụm bùn nhầy nhụa, làm cho một mảng địa sa thú bị ăn mòn ngay lập tức, mấy con đồng bạn tính thôn phệ thì bị lây tính ăn mòn, làm chết một mảng lớn. Tiểu Hắc vô cùng đắc ý, cái đuôi to lớn quét qua một cái, nhi nhít mảng đen yêu thú bị hất tung lên.
Còn chưa hết một loạt thổ tiễn phun ra, bởi vì số lượng địa sa thú quá đông, rất khó tránh né, liền trục tiếp bị trúng. Không thể không nói Tiểu Hắc chiến lực mạnh hơn khi lần đầu gặp Bắc Tiểu lục, không chỉ một lần, mạnh mẽ và uy lực làm cho lũ địa sa tổn thất không ít.
Nhưng để nó không đắc ý được bao lâu, nó cũng bắt đầu cảm giác được tâm trạng của Bắc Tiểu Lục, giết hết một lượt, lại một lượt nhao nhao vồ tới, nó còn chưa nghỉ ngơi thì đã phải liên tục cường công. Mới đầu còn rất hăng say, nhưng nửa ngày sau, nó bỗng cũng có cảm giác chết lặng.
Bên kia Nhị Hắc tu vi yếu hơn Tiểu Hắc, nhưng cũng rất dũng mãnh, băng thuộc tính lực công kích cũng rất mạnh, có thể đóng băng dễ dàng tiêu diệt lũ địa sa này. Theo như Bắc Tiểu Lục nhìn, số lượng Nhị Hắc diệt còn nhiều hơn Tiểu Hắc.
Điều này cũng dễ hiểu, tên Tiểu Hắc đầu đất kia, lúc đầu cứ hăng say xả đại chiêu, thành ra lực lượng ngày càng yếu.
Bắc Tiểu Lục nghĩ ra một cách, ba người cùng kết hợp chiến đấu, Nhị Hắc nhiệm vụ chính là đóng băng lũ địa sa này. Còn lại Tiểu Hắc phụ trách xử lý những con yêu thú lọt vào phạm vi bên trong, còn hắn thì phụ tránh bước cuối tiêu diệt lũ địa sa yêu thú này.
Quả nhiên hiệu suất cao hơn rất nhiều, cũng đỡ tốn sức hơn, nhưng một điều vẫn không thay đổi, lũ địa sa này giống như lũ dân tị nạn vậy, chết cũng sẽ không quay đâu, liều mạng tiến về phía trước, ngay cả Bắc Tiểu Lục cũng có chút khâm phục bọn không có não này.
Ngay Bắc Tiểu Lục nghĩ đến có khi hắn nên đi vào trong Ngũ Hành Nhẫn tránh né một hồi, thì dị biến xảy ra vô cùng vô tận sa địa yêu thú bỗng nhiên dừng công kích Bắc Tiểu Lục, trái lại điên cuồng từ Bắc Tiểu Lục bên người chạy trốn, chỉ là ngắn thời gian ngắn ngủi, này rậm rạp chằng chịt sa địa yêu thú liền biến mất, dường như chúng nó chưa từng xuất hiện tại nơi vậy.
Nếu mà không phải xung quanh đây cát mịn đã bị nhuộm thành ám hồng sắc, Bắc Tiểu Lục còn cho rằng một màn kia chỉ là ảo giác.
"Vận khí của ta cuối cùng cũng phát huy rồi sao?" Bắc Tiểu Lục không thể tin được tự nói, khi hắn chuẩn bị dẫn theo Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc trốn vào Ngũ Hành Nhẫn, những thứ yêu thú này đột nhiên không giải thích được lui lại, đây không phải vận khí tốt p0VLv lthì à cái gì?
“Lão đại, đám địa sa thú này cuối cùng cũng đi, chắc chắn là sợ hãi uy phong của ta”. Tiểu Hắc phát hiện không còn nguy hiểm, bắt đầu khoác lác nói.
Bắc Tiểu Lục không phản ứng nó, một tay xoa đầu Nhị Hắc khen ngơi, ngươi lần này làm rất tốt. Bị Bắc Tiểu Lục khen, Nhị Hắc vẫy vẫy cái đuôi, lè lưỡi một bộ mặt rất ngu ngốc. Làm cho Tiểu Hắc một bên cũng hết sức khinh bỉ, rốt cuộc ngươi là hổ hay vẫn là chó? Còn vẫy đuôi lè lưỡi, quá mất mặt.
Mặc dù trong lòng hết sức khinh bỉ hành vi của Nhị Hắc, nhưng nó không hề nói cũng như biểu hiện ra ngoài. Nó cũng không ngu ngốc, nói ra chắc chắn lại bị lão đại sẽ không cho nó sắc mặt tốt, đây cũng là kinh nghiệm sương máu của nó, sau những ngày bị bạo lực.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.