Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 209: Kim Đan Vẫn Lạc




Chương 209: Kim Đan Vẫn Lạc
Chiêu thức này khá giống Vong Lôi Thập Tam Lục Kiếm của hắn, thi triển một loại kiếm quang công kích kẻ địch. Bắc Tiểu Lục không chút do dự, hắn khẽ nhắm mắt lại, Diệt Lôi Kiếm trong tay ong ong rung lên, vô số kiếm quang màu tím bị Diệt Lôi Kiếm kích phát ra như lá thu rơi. Mà kiếm quang dường như có linh tính, hoàn toàn vừa vặn ngăn trở những đường kiếm quang đẹp mắt của gã tu sĩ Kim Đan kia.
Vong Lôi kiếm quang của hắn giống như một con tàu giữa giông bão, dù mãnh liệt cỡ nào cũng không lay động được nó.
Diệp Hoàng bị một luồng kiếm quang phản lại một luồng gió cát cuốn lấy hắn nhưng chỉ thấy hắn hai tay khẽ đánh ra một pháp quyết, từ cơ thể hắn hình thành một quả thủy cầu ngăn chặn hết cuồng phong cát.
Một chiêu vừa rồi nhìn như hòa nhau nhưng thực chất kiếm chiêu của Bắc Tiểu Lục mạnh hơn nhiều. Diệp Hoàng đứng vững ánh mặt nghiêm trọng, mặc dù hắn có thể cảm giác Bắc Tiểu Lục chỉ là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nhưng độ chân nguyên quá mức tinh thuần, gần như áp đảo hắn.
"Diệp Tự Tứ Kiếm" là kiếm kỹ hắn tìm được trong một di tích thượng cổ. Có thể nói, bằng vào bộ kiếm kỹ này không biết hắn đã đánh bại biết bao nhiêu người. Nhưng hiện giờ, "Vương Tự Tứ Kiếm" lại bị một tu sĩ Trúc Cơ phá đi.
Nếu như hắn không coi trọng Bắc Tiểu Lục dùng ra kiếm kỹ mạnh nhất của mình thì có khi hắn đã rơi vào thế yếu.
Hít một hơi thật sâu, hắn không tin chỉ bằng vào bản lĩnh này Bắc Tiểu Lục có thể diệt sát gã đồng bạn của hắn vô thanh vô thức như vậy được. Nhưng… không có nghĩa hắn không thể khiêu khích chế nhạo Bắc Tiểu Lục.
“Hừ… quả nhiên chỉ được cái mạnh miệng, mau lấy ra bản lĩnh thực sự của ngươi đi”
Bắc Tiểu Lục giơ kiếm ở trước mắt nhẹ giọng đáp.
“Được thôi, như ngươi mong muốn”
Thất Kiếp Kiếm Pháp, thức thứ hai "Thương Hải Kiếp”
Đôi mắt hắn lóe sáng, giơ trường kiếm trong tay vung ra chém một kiếm.
Kiếm quang không hề sắc bén phảng phất như một cơn sóng thần phá không mà đến, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn không ngừng.
Lôi biển sóng thần kiếm quang tầng tầng lớp lớp mãnh liệt vô cùng, quét ngang hết thảy mọi thứ cản đường trong sa mạc, nhất phá vạn vật.
Diệp Hoàng bề ngoài thì khiêu khích Bắc Tiểu Lục nhưng luôn đề phòng, thấy Bắc Tiểu Lục ra tay lập tức kinh hãi vội vàng xuất thủ.
Mặc kệ Diệp Hoàng đánh ra kiếm chiêu gì đều chỉ ngắn cản được một đợt sóng kiếm quang, nhận ra điều này mồ hôi của hắn lạnh buốt. Hắn cắn răng từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm phù lục màu tím, nhỏ một giọt tinh huyết vào miệng đọc mấy câu niệm quyết, phù lục màu tím tỏa ra quang mang màu tím đại thịnh.
Sau đó hóa thành một chùm sáng lên không trung dần dần hình thành lên năm thanh kiếm phân biệt bay ra năm góc, phạm vi bao phủ cả người Bắc Tiểu Lục.
“Ngũ Kiếm Thủy Phù Trận”
Trận pháp kích hoạt năm thanh kiếm liên kết với nhau cả không gian dường như bị bao phủ, một loại cảm giác ngột ngạt và ẩm ướt làm Bắc Tiểu Lục khó chịu.
Bên kia sau khi đánh ra tấm phù lục này, Diệp Hoàng cũng 4Jv8m giơ kiếm của hắn lên phun một tinh huyết lên sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược ăn vào. Chỉ thấy cả người hắn khí tức tu vi bạo phát đạt ta ngưỡng cửa Kim Đan hậu kỳ.
“Diệp Tử Tứ Kiếm!”
Kiếm quang đại thịnh dưới chân nguyên tiếp cận Kim Đan hậu kỳ của Diệp Hoàng còn mạnh hơn lúc trước mấy phần, Diệp Hoàng không chút chần chứ chém ra hai luồng kiếm quang đại biểu cho hai nguồn sức mạnh va chạm với nhau.
“ Uỳnh….”
Bọa tạc nổ ầm ầm liên tục, sóng lôi kiếm khí tràn ngập xung quanh cùng kiếm khí tứ kiếm như có với mèo tranh giành cắn xé với nhau. Một vùng sa mạc hình thành một cơn bão cát không lồ che phủ hết tầm nhìn, chỉ có hai người Bắc Tiểu Lục và Diệp Hoàng liên tục va chạm.
“Khốn khiếp!” Diệp Hoàng phun mọt ngụm máu chửi tục một câu.
Nhưng đáp lại hắn là kiếm quang của Bắc Tiểu Lục, hắn vội vàng dùng phi kiếm chống đỡ sau đó đánh ra một loạt hỏa cầu cùng thủy cầu ta nơi Bắc Tiểu Lục, chiến trường như càng lúc càng kinh khủng.
“Kích!”
Diệp hoàng cắn răng nói ra, hai tay bắt pháp quyết miệng niệm pháp, chỉ thấy trận pháp do phù lục diễn hóa ra bao phủ Bắc Tiểu Lục, một cơn sóng thủy triều hóa thành từng con thủy long cuồn cuồn công kích Bắc Tiểu Lục.
Trên người Bắc Tiểu Lục kích phát ra từng mảng hắc lôi bao phủ thân thể hắn, dần dần hóa thành một vùng hắc lôi ngăn chặn hết đòn tấn công của thủy long, Nhưng chân nguyên dùng cho việc hộ thể như này tiêu hao rất nhiều, Bắc Tiểu Lục biết hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.
“Sát chi kiếm ý!” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Một luồng kinh thiên sát ý của kiếm phát ra, Diệp Hoàng kinh hãi ngẩng đầu lên chỉ thấy một hư ảnh cao ta hơn năm mươi mét mang ta sát ý kiếm chiêu bao phủ cả một vùng thiên địa đang lao ta chỗ hắn, tốc độ vô cùng nhanh quỷ dị.
Toàn bộ thủy long bị lực phá tan tành ngày cả trận pháp cũng bắt đầu rung chuyển sụp đổ.
Diệp Hoàng vô cùng quyết đoán khống chế phi kiếm bay lên không trung cắn răng quát một tiếng.
“Bạo cho… taaa”
Hắn gào thét trong sự kinh sợ!
Phi kiếm thượng phẩm trong tay hắn như một quả bom nổ chậm… hóa thành một chùm sáng như hoa nở xuân về.
“Ầm ầm ầm….”
Kinh thiên động địa, uy lực va chạm này quá khủng bố cho dù Kim Đan viên mãn cũng không dám chống đỡ.
Đến khi nhìn được tình hình bên trong thì có thể nói vô cùng bất ngờ người đứng lại là Bắc Tiểu Lục, chỉ thấy trên người hắn nửa trên y phục của hắn nát bét lộ ra một cơ thể rắn chắc nhưng lại có chút mảnh mai, có lôi quang quanh quẩn trông vô cùng thần thánh.
Ngược lại bên kia tú sĩ Kim Đan cả người nằm trên hố sâu cát vàng, một bên cánh tay nát bét cụt ngủn, trông vô cùng thảm thiết. Hắn nhìn Bắc Tiểu Lục đáp xuống ánh mắt ảm đạp, tự cười một tiếng.
Tiên duyên tu chân đến đây dừng bước.
Một kiếm mang them vô tận lôi quang từ Bắc Tiểu Lục ném ra chấm dứt đi sinh mạng của gã. Bắc Tiểu Lục không có chút thương hại gì cả, người nào động ta hắn thì đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.
Bắc Tiểu Lục khẽ liếc mắt chỉ thấy Mục Linh đang đứng cách đó khá xa ánh mắt kinh hãi cùng với khuôn mặt khó có thể tin được thì thu hồi ánh mắt. Mục Linh dường như thấy được ánh mắt của hắn vội vàng ngự kiếm tiến đến, sau khí bay đến gần thì ấp úng nói với hắn.
“Chuyện này là lỗi tại ta gây phiền phức cho đạo hữu, có việc gì có thể làm ngươi cứ nói cho ta biết. Ta làm được sẽ không từ chối…”
Bắc Tiểu Lục không nhìn nàng mà thu kiểm tra chiếc nhẫn trữ vật trong tay, còn không quên nhắc nhở.
“Ta nghĩ Mục đạo hữu nên để ý đến thực trạng bản thân thì hơn, ví dụ như thay một bộ y phục khác chẳng hạn”
Sau đó hắn thu hồi nhẫn trữ vật lại, ngồi xuống nuốt vài viên đan dược bắt đầu chữa thương.
Lúc này Mục Linh mới phát hiện tình trạng của nàng, y phục trên người căn bản đã không còn nguyên vẹn. Khuôn mặt nhất thời đỏ lên, khi nàng định nói Bắc Tiểu Lục không được nhìn thì lại phát hiện hắn đã sớm quay đi hướng khác toàn tâm chữa thương rồi.
Nàng không biết tâm tư hiện giờ của Bắc Tiểu Lục căn bản không đặt trên người mình, vừa rồi hắn cắt đứt câu hỏi của Mục Linh bởi vì không để cho nàng chú tâm tới chiêu thức vừa rồi của hắn. Quả nhiên Mục Linh đã bị tình trạng hiện giờ của mình làm phân tâm, quên mất việc tiếp tục hỏi Bắc Tiểu Lục.
Lúc này Bắc Tiểu Lục bắt đầu chữa thương, Mục Linh lại càng không cần suy nghĩ, lấy ra một vòng bảo hộ đơn giản, tiến vào đó nhanh chóng dùng nước sạch tắm một lượt rồi thay y phục.
Lúc Mục Linh đi ra thì Bắc Tiểu Lục đã đứng lên, nhưng trên người hắn vẫn như cũ tràn đầy vết máu. Điều này làm cho Mục Linh không thể thấy rõ rốt cuộc hắn bị thương đến mức nào, làm cho nàng quên luôn việc hỏi tiếp chuyện vừa rồi.
"Ta phải đi rồi, chúng ta từ biệt tại đây thôi.”
Bắc Tiểu Lục nói xong liền xoay người rời đi, hắn muốn tìm linh dược, cũng muốn rèn luyện một mình. Trải Đan đã cận kề rồi.
Hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Mục Linh, cứu nàng chủ yếu là tiện tay.
" A…”
Nghe Bắc Tiểu Lục nói, Mục Linh giật mình ấp úng chưa kịp nói câu tiếp theo chỉ còn nhìn thấy bóng lưng đang dần dần rời xa của Bắc Tiểu Lục. Mục Linh theo bản năng tay sờ lên mặt mình, nàng cảm giác dung mạo của nàng trong mắt hắn không có một tia tồn tại.
Người này…thật lạnh! Nhưng không hiểu sao dù như vậy, lạnh nhạt như vậy nhưng nàng vẫn cứ không có một tia chán ghét.

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Bắc Tiểu Lục cũng không có gặp được kỳ ngộ gì, cũng chỉ có thể tiện tay thu hoạch được một ít linh thảo cấp ba cấp bốn.
Bỗng một tiếng động nổ thật lớn làm rung chuyển cả một phạm vi rộng lớn, may mắn Bắc Tiểu Lục cũng nằm trong đó. Hắn ngạc nhiên nhìn về một hướng có chút nghi hoặc nhưng ngay sau đó lập tức ngự kiếm độn quang đi đến.
Chỉ tốn ba giờ đồng hồ, hắn đã đi tới địa phương phát sinh vụ nổ.
Bắc Tiểu Lục ngạc nhiên trước hoàn cảnh nơi đây, chỗ này cũng có hơn hai trăm người, hơn nữa còn có không ít tu sĩ giống như hắn vừa mới đi tới đây. Bắc Tiểu Lục đáp xuống đây cũng không gây chú ý tới ai cả, cũng không có ai đi chú ý hắn, tất cả mọi người đang bận rộn khắp nơi đào hầm.
Không sai, chính là đào hầm.
Bốn phía nơi đây đã bị tu sĩ đào ra không còn hình thái, từng tiếng bạo tạc nổ tung vẫn như cũ liên miên không ngớt, đây là một phần tu sĩ dùng phù lục tạo thành.
Linh khí nồng đậm từ bên trong hầm đào phát tán ra, Bắc Tiểu Lục thần thức khẽ đảo qua, lập tức hiểu rõ mọi chuyện nơi đây.


Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.