Chương hz9S2 215: Một Giấc Chiêm Bao
“Chuyện đã đến mức này, đến đâu hay đến đó vậy!”
Bắc Tiểu Lục không nói câu nào, chậm rãi đi thẳng về phía trước, còn không quên cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi đây.
Càng đi vào bên trong hắn liền thấy được hai bên tiểu viện đều trồng vô số linh dược, xanh um tùm tươi tốt, kỳ hoa dị thảo khắp nơi trên đất, vô số loại linh dược, bên trong cũng có linh thảo quý hiểm ít thấy, thậm chí phía xa xa có mấy loại bảo dược, dị thường dễ thấy, đón gió chập chờn, dị hương xông vào mũi.
Bên trong vô số thảo dược hiếm có, hắn so sánh một chút thảo dược hắn tự kiếm được mà lòng có chút chua xót.
.
"Nơi đây sao tồn tại nhiều linh dược như vậy?"
Bắc Tiểu Lục có chút giật mình.
Bên trong Bình Nguyên dược cốc, đương nhiên không thiếu linh thảo bảo dược, bằng không hắn tiến vào làm gì?
Nhưng có điều tại đây có rất nhiều linh dược quý hiếm cùng niên đại lâu đời, quả thật giống như cỏ dại mọc vậy.
"Ha ha, tiểu hữu đã hữu duyên với nơi đây, liền xin cứ tự nhiên, những linh dược này đều là một chút linh dược cao cấp bên trong Bình Nguyên dược cốc. Trước kia Bình Nguyên dược cốc vốn không phải dạng này, linh dược khắp nơi đều sinh trưởng, linh khí khắp nơi đều nồng đậm. Bất quá năm mươi năm một lần, đều bị người hái hết, bất quá phương viên này, lại không phải người người đều có thể đến đây, dần dần sinh ra kỳ hoa dị thảo, tiểu hữu nếu là có hứng thú không cần ngại cứ lấy bao nhiêu tùy thích”.
Lão giả áo trắng nhìn Bắc Tiểu Lục khẽ cười vui vẻ nói ra.
Bắc Tiểu Lục rời ánh mắt nhìn linh thảo bên trong tiểu viện, hướng lão già kia nói: "Tiền bối chẳng hay chính là chủ nhân nơi đây, muốn như nào mới có thể rời đi?"
Lão giả kia nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn hắn, cười nói:
“Tiểu hữu đối với linh dược trong đây không có hứng thú? Theo như ta thấy đạo hữu xuất thân tựa hồ có chút bần hàn, từ nhỏ cơm áo gạo tiền không đủ ăn chi tiểu. Bây giờ trước mắt có vô số tài nguyên, vì sao biểu hiện bình tĩnh như vậy?”
Bắc Tiểu Lục nghe được lão nói thật sự muốn đập cho lão một trận, cái gì xuất thân bần hàn, cơm không đủ ăn. Ngươi coi ta là ăn mày đấy à, hắn có chút xúc động muốn đập tên này rồi đấy nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn lão giả hơi nhíu mày nói:
“Theo như tiền bối nói xuất thân bần hàn liền nhất định phải truy cầu tài phú?”
Lão giả hơi chút sững sờ nhưng ngay lập tức cười nói: “Không phải như thế sao?”
Bắc Tiểu Lục lắc đầu, nói: “Mặc dù không sai hoàn toàn nhưng hiểu như vậy quá nông cạn…”
Dừng lại một chút hắn khẽ nói:
“ Hài tử xuất thân bần hàn điều duy nhất mà họ muốn không phải theo đuổi tiền tài, mà muốn có được một mái nhà bình yêu hạnh phúc”
Lão gia kia nghe được trong lòng hơi dao động, ánh mắt khẽ chập chờn sau đó cười nói:
“Nói rất hay! Tiền tài danh vọng chỉ là vật ngoài thân một khí bị cướp đi liền không có gì, chỉ có bản lĩnh mới có thể giành được thứ ở bên mình mãi mãi”.
“Ha ha, để ta giới thiệu cho tiểu hữu trong đây. Hừm… bên kia chính là Luyện Đan Phòng, bên trong cất trữ vô số đan dược đẳng cấp cao, thứ gì cũng có chỉ sợ đạo hữu không nghĩ ra”
Bắc Tiểu Lục âm thầm khinh bỉ, nói phét mà không biết ngượng mồm cái trình độ này mà cũng đòi dụ hắn.
“Còn nơi đây Luyện Khí Thất, bên trong có một vài thành Hư Khí cực phẩm do chủ nhân từng tiện tay luyện chế”
…
“Tiểu hữu nhìn bên kia, nơi đó một mảnh bên trong có vài đầu linh mạch thượng phẩm do chủ nhân đào tới, linh thạch có thể đếm không hết…”
Dọc theo con đường phía trước, lão giả càng thêm nhiệt tình không ngừng hướng Bắc Tiểu Lục giới thiệu, trong lời nói như vô tình nhưng hữu tình, thể hiện sự xa hoa rõ ràng. Bất quá Bắc Tiểu Lục đối với cái mặc dù có hứng thú nhưng không có để ý, hắn ưa thích đồ vật quả không sai nhưng đó còn dưới tình huống hắn tự kiếm được.
Thế giới này không có ai tặng không ai bao giờ, mọi sự tốt đẹp đều phải trả một cái giá xứng đáng.
Lão giả thấy sắc mặt hắn không đổi cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn hắn đi vào bên trong.
Rất nhanh, bọn hắn cũng đã đến trước mặt một cái thạch thất trên bàn cắm vô số binh khí pháp bảo, từng cái từng cái, rực rỡ muôn màu, nhìn mỗi một kiện đều rất là bất phàm.
Thậm chí có mấy món bất luận nhìn thế nào, cũng giống như tiên bảo trấn phái các tông môn. . .
"Ha ha, đây đều là chủ nhân nhà ta trước kia tiện tay sưu tập tới pháp bảo, tiểu hữu mời xem!"
Lão giả áo trắng kia cười cười, tiện tay lấy một kiện, tự đao phi đao, tự kiếm phi kiếm, toàn thân lam ngọc, lại ẩn ẩn lóe ra tinh quang, hướng về Bắc Tiểu Lục cười nói:
"Một kiếm này, chính là Vạn Tượng Trấn Tà Kiếm 2000 năm trước, liền đã từng danh chấn Đông Huyền Châu, nội ẩn chính khí, từng có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ một kiếm chém ra, mượn thiên địa lực lượng, hủy đi một cái tông môn. . ."
Bắc Tiểu Lục thần sắc không biểu hiện điều gì.
Lão giả áo trắng kia gặp, liền lại lấy ra một chiếc kính, cười nói: "Đây là Thần Minh Chi Kính, có thể dùng để phản lại uy lực công kích đạt tới tám phần mười.”
Nói đi, lại lấy ra một cái đồng xu: "Đây là Thông Linh Chi Bảo, có thể lực phá vạn pháp. . ."
Bắc Tiểu Lục có chút buồn phiền ngươi đây là đang trước mặt ta khoe khoang đó à, hắn có chút không nhịn được khẽ cắt ngang: "Tiền bối người không phải nói muốn dãn ta đến chỗ chủ nhân ngài hay sao?"
Lão giả áo trắng kia nghe vậy, cười nói: "Những pháp bảo này nếu tiểu hữu có nhìn trúng, cứ thoải mái lấy đi. . ."
“Được rồi, ta không có hứng thú với mấy thứ này”. Bắc Tiểu Lục khẽ lắc đầu, hắn ước gì sớm có thể rời khỏi nơi đây.
Lão giả áo trắng kia tựa hồ có chút bó tay rồi, một lát sau mới nói:
"Những pháp bảo này đều không thể dùng giá trị để đo đếm, thế gian chưa nơi nào có, ta cố ý cho tiểu hữu chọn mấy thứ làm lễ vật, tiểu hữu ngươi. ."
Bắc Tiểu Lục nói: "Pháp bảo chỉ là ngoại vật, thực lực mới là chính đạo, ta tu vi không đủ, muốn những pháp bảo này cũng vô dụng!"
Lão giả áo trắng lập tức bó tay rồi, một lát sau mới nói: "Được, nếu tiểu hữu đã không có hứng thú với đồ vật nơi đây, vậy đi theo ta!"
"Đi đâu?"
Bắc Tiểu Lục không nhịn được nói: "Còn muốn tiếp tục khoe của à?"
Lão giả áo trắng kia bất đắc dĩ nói: "Ta mang ngươi đi gặp chủ nhân nhà ta. . ."
Tiếp tục đi vào theo hướng bên trong, có lẽ quá mất mặt nên lão giả không có tiếp tục nhiều lời trực tiếp dẫn đường, sau cùng dẫn hắn đi đến một tòa điện phủ.
Chỉ thấy phía trước tòa điện phủ được xây vô cùng tráng lệ, nằm giữa đỉnh núi, khí thế tỏa ra có chút uy áp làm cho người khác nhìn vào hiện lên vẻ kinh sợ.
Sau khi tới nơi đây, lão giả áo trắng mới dừng lại quay đầu nhìn Bắc Tiểu Lục thở dài nói:
“Ba ngàn năm này, bao nhiêu người có ý đồ muốn xâm nhập vào trong đây chỉ tiếc đều là hạng người kém cỏi, tiểu hữu có thể đi vào đây quả nhiên không để ta thất vọng, chính là người có đủ tư cách”.
Bắc Tiểu Lục nghe vậy nhíu mày nhìn lão một cái tinh thần nghiêm túc, chậm rãi đi theo lão giả đi về phía trước.
Bị con mèo đốm dẫn tới đây, một nơi khá cổ quái, trong lòng bọn họ cũng hơi kinh ngạc, rất muốn biết nơi đây rốt cuộc là chuyện gì. Một nơi lại tồn tại như tiên cảnh giữa hắc ám giam cầm, hiện tại đến gặp chủ nhân nơi đây trong lòng không khỏi ngưng trọng, đây là thời điểm giải khai những vướng mắc trong lòng hắn.
“Mời!”
Lão giả áo trắng chậm rãi đẩy ra cánh cửa điện phủ, thủ thế mời chào.
Bắc Tiểu Lục thở một hơi nhẹ nhàng đi vào bên trong.
“Phù…”
Ngay khi hắn bước vào trong điện phủ, đột nhiên có cơn gió khẽ đảo qua, Bắc Tiểu Lục lập tức phát hiện bản thân mất thăng bằng chỉ cảm thấy thiên địa quay cuồng, hắn giống như tờ giấy bị thổi giữa không trung, không biết được bản thân bị đưa tới nơi nào.
“Không…”
Đang trong lúc hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn nghe thoáng được một âm thanh vang bên tai, dường như có người đang gọi mình.
Sau đó hắn thấy được một sơn thôn nhỏ, mà chính mình lại trở thành một bé trai năm sáu tuổi trước mặt là một bé gái, nàng đang cười rất tươi với hắn. Trên tay hắn đang cầm một ống sáo và một chiếc mặt nạ màu hắc bạch, hắn và nàng đều là cô không cha không mẹ gặp nhau trong lúc hoạn nạn, vượt xa cả thân huynh muội.
“Ca ca, muội muốn chiếc mặt nạ”. Thiếu nữ ngây thơ cười hì hì xòe đôi tay gầy gò của mình ra, hướng thiếu hắn đòi.
Hắn cười yêu chiều dùng đôi tay gầy gò xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, âm thanh nghiêm túc nói:
“Được, chỉ cần muội thích dù sao trên trời huynh cũng hái xuống cho muội!”
“Quá tốt rồi, nhưng mà muội chỉ cần ca ca bên cạnh muội mãi thôi!” Cô bé tựa như rất sợ hãi ở một mình, khẽ dựa vào bờ vai nhỏ gầy nhưng kiên định của hắn.
“Ta hứa với muội…”
…
Ngày hôm sau, sau khi hắn từ trên núi hái nấm đào măng trên đường đi về nhà, chỉ thấy trên đầu bỗng truyền đến âm thanh khóc nức nở. Hắn nghe được là âm thanh của nàng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Phía trên không trung có ba người, một nam một nữ đang ngự kiếm phi hành, trên tay người nữ tử đang bế một đứa bé gái, đứa bé còn không ngừng giãy dụa khóc lóc.
“Thả ta ra…thả ra, ta muốn tìm ca ca của ta…ta không đi đâu hết.”
“Hức…hức….”
Hắn ném đồ vật trên tay gào to đuổi theo nàng nhưng tốc độ làm sao đuổi kịp được họ, sau cùng vấp ngã bị thương ở chân nhưng vẫn cố gắng bò tới phía trước.
Cô bé dường như thấy được cảnh đó giãy dụa càng kịch liệt gào khóc đối với nữ tử, cuối cùng hai người thở dài cho nàng gặp một lần cắt đứt phàm duyên.
Cô bé được đưa trở lại trước mặt hắn, vội vàng chạy đến ôm hắn khóc nức nở, đôi tay trắng bệch gầy gò nắm chặt áo của hắn thương tâm đến cực độ.
Nàng khẽ ủy khuất nhìn sang phía nữ tử vừa ôm nàng ngây thơ hỏi một câu:
“Ca ca… ta muốn dẫn ca ca đi cùng được không?”
Nói xong hai mắt long lanh ngập tràn hơi nước dường như mong đợi một câu trả lời đáp ứng.
Hắn cuối cùng có thể nhìn rõ hai người này, một nam một nữ ai cũng ăn mặc chỉnh tề chân đạp phi kiếm mặt không biểu tình xung quanh mọi vật giống như làm nền cho họ, tôn lên một vẻ thần thánh tiên nhân.
Nam tử mặc đạo bào màu trắng nhìn một hồi hắn rồi thở dài lắc đầu, chậm rãi nói:
“Hắn chỉ có phàm thai, không có tiên duyên cả đời không thể nào bước vào con đường tu hành!”.
“Ta…ta không muốn…muốn tu hành, chỉ muốn bên cạnh ca ca” Cô bé khóc càng ôm chặt hắn, chỉ sợ buông tay thì sẽ cách nhau một kiếp.
Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ