Chương 238: Thương Pháp - Vô Tiễn Thương Ảnh
Bắc Tiểu Lục có chút bất ngờ với câu hỏi của Tiêu Tử Hà, hắn suy nghĩ một chút rồi từ nhẫn trữ vật lấy ra một bình ngọc đưa ra cho nàng, rồi nói:
"Ta còn có một chút, không cần phải để trong lòng."
Tiêu Tử Hà đưa tay nhận lấy bình ngọc màu trắng, nàng vốn đang định lấy vật gì ra trao đổi thì đã nghe Bắc Tiểu Lục nói:
"Đúng rồi Tiêu cô nương, ngươi còn pháp bảo dạng phi hành nào nữa không?"
Tiêu Từ Hà hơi bất ngờ điều hắn nói, từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một dạng pháp bảo không khác gì lúc trước đưa cho hắn một cái Lam Vân Trùy. Bắc Tiểu Lục trố mắt nhìn Lam Vân Trùy trong tay, cô nàng này không phải chơi loại hàng sản xuất hàng loạt đấy chứ.
Bắc Tiểu Lục nghĩ nghĩ rồi nói, "Cái cũ bị ta dùng quá mức cho nên vỡ nát rồi."
Nói xong hắn cũng không đợi câu trả lời của nàng tiếp tục nhắm mắt, Tiêu Tử Hà có thể hiểu rằng tên này đang giải thích cho nàng đấy à. Nhưng nhìn thái độ muốn đuổi khách nên nàng cũng không tiện nói chuyện, cầm trên tay bình ngọc quay trở về. Về tới nơi chỗ tu luyện nàng mới mở bình ngọc ra, vừa nhìn vào hai mắt hơi mở to, bên trong này có cũng phải năm sáu giọt Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy. Tiêu Tử Hà khá vui mừng, có Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy nàng có thể đẩy nhanh tốc độ chữa thương, không bao lâu chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.
Bên kia, Bắc Tiểu Lục đang trầm tư suy nghĩ về Sát Lục Thương Quyết.
"Con đường Sát Lục Đại Đạo cơ à? Rất thú vị."
Bắc Tiểu Lục đứng dậy đi đến một khu 2UoMh đất trống ở trong Ngũ Hành thế giới trên tay cầm Hắc Sát Thương, thở một hơi rồi sau đó tay khẽ rung lên trường thương cuốn theo sát khí đánh ra phía trước.
"Thương pháp tu luyện chính xác..."
"Binh khí như cánh tay, chỉ có khi nào thành thục không chút suy nghĩ, tự nhiên như một bộ phận cơ thể mình như vậy mới xem như chân chính bước vào thế giới thương đạo."
Tiêu Tử Hà vốn để ý tới Bắc Tiểu Lục cũng nhận ra hắn đang tập tành dùng thương, hơi nhíu mày tự lẩm bẩm.
"Hắn không phải đi con đường kiếm đạo hay sao? Lần trước đi vào luyện quyền, lần này tập tành chơi thương."
"Phải biết thương là thứ khó tu luyện nhất trong tất cả binh khí, đi con đường thương đạo quá khó khăn, gần như có ai từng chứng đạo Thương Thần."
Trong rất nhiều vũ khí, thương là khó luyện nhất, không ít người lúc đầu tu luyện đều tràn ngập tự tin, sau đó đều bỏ dở giữa chừng hoặc chỉ học được chút mèo chào ba chân, vẽ hổ mà giống như chó.
Nhìn qua Bắc Tiểu Lục thì nàng lập tức nhíu mày, người chưa bao giờ tiếp xúc tới thương pháp mà còn tự mình học tập, rất tốn thời gian.
Quay trở lại bên kia, Bắc Tiểu Lục đang tập làm quen với thương pháp, một mực dùng đủ loại tư thế để phòng thủ và tấn công. Đang lúc hắn luyện tập miệt mài thì Tiêu Tử Hà đi đến, chưa đợi hắn nói gì thì nàng đã ném qua một cái ngọc giản màu xanh, rồi nói:
"Đây là một bộ thương pháp ta từng lấy được, vốn bỏ không, ta nghĩ ngươi cần nó."
Nói xong gật đầu với hắn rồi đi.
Bắc Tiểu Lục khẽ nói: "Cảm ơn!"
Thần thức khẽ đảo vào trong ngọc giản, chỉ thấy chi chít hình vẽ và một người đang biểu diễn thương pháp.
"Vù..."
Một nguồn sức mạnh cuồn cuồn thần bí hình thành trong thức hải của Bắc Tiểu Lục.
"Hửm?" Bắc Tiểu Lục ngưng thần quan sát bên trong thức hải, chỉ thấy trong đó xuất hiện một vị nam tử không nhìn rõ tướng mạo, tay cầm một cây trường thương.
"Xoạt xoạt xoạt!"
Thân hình nam tử khẽ động cầm trong tay trương thương từng chiêu từng chiêu thức đánh ra, trương thương khí thế như rồng đánh ra. Một chiêu nhất kích, một chiêu vòng cung hoặc đón đỡ...
Nam tử tay trái nắm lấy giữa cán thương, tay phải khẽ lay động, tay trái nâng lên. Trong nháy mắt đó, trường thương trong tay nam tử phảng phất như có linh tính, hóa thành một con độc xà bay múa khắp bốn phương tám hướng. Nam tử quay người lại, hai tay trượt xuống, thanh trường thương liền vẽ thành một vòng tròn, sau đó đập xuống thật mạnh.
"Ầm ầm ầm!" Trường thương đánh vào hư không vang lên những tiếng nổ.
Ánh mắt của nam tử sắc bén khác thường, tay nắm trường thương lay động, trường thương giống như tia chớp, "vù" một tiếng đâm về phía trước, thậm chí còn sinh ra tiếng gió gào rít phá không.
...
Một thiếu niên áo trắng, tay cầm một thanh trường thương màu đen tỏa ra sát khí kinh thiên, ngước nhìn một cây đại thụ lá vàng. Hắn liên tục tung ra ba cước như tia chớp, đá vào xung quanh cây cổ thụ.
"Ong ong ong!"
Đợi đến khi chiếc lá đầu tiền rơi xuống cách đỉnh đầu của hắn, Hắc Sát Thương trong tay Bắc Tiểu Lục động.
"Xoát!"
Thanh trườn thương trong nháy mắt hóa thành vô số mũi thương, từng đạo thương ảnh uốn lượn trên hư không, hoàn toàn bao phủ trên đỉnh đầu của hắn. Chỉ trong nháy mắt, tất cả lá cây đã rơi xuống mặt đất. Nếu như ai có tâm quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra mỗi một phiến lá cây đều có một lỗ nhỏ.
"Thương pháp - Vô Tiễn Thương Ảnh." Đây là một chiêu hắn học được từ trong thương pháp mà Tiêu Tử Hà đưa tới, hiện tại mới chỉ đạt được nhập môn.
Bắc Tiểu Lục tùy ý nhìn một gốc cổ thụ bên cạnh, trường thương khẽ rung lên hóa thành tia chớp đâm ra, "phốc!" một tiếng, đâm chết một con kiến đang bò trên cành cây nhưng không hề làm vỏ cây bị thương tổn.
Hiển nhiên có thể hiểu được, trong nháy mắt khi Bắc Tiểu Lục đâm chết con kiến, trường thương liền dừng lại không hề động chạm tới vỏ cây. Để có được lực không chế chính xác như vậy, hắn cũng phải mất ba ngày ba đêm liên tục rèn luyện.
Nhưng như vậy trong mắt Bắc Tiểu Lục không tính là gì cả.
Hiện tại thương pháp của Bắc Tiểu Lục chưa có thương kỹ cố định, chỉ có sơ bộ hình thái.
Xem xét thời gian cũng đã đạt tới gần bảy ngày Bắc Tiểu Lục quyết định rời đi khỏi nơi đây. Hắn ném ra Lam Vân Trùy lập tức biến mất khỏi chỗ này.
Ba giờ sau, Bắc Tiểu Lục dừng tại phụ cận một khu núi cao có một con yêu thú đang đi tới đây.
"Hửm? Con yêu thú này lân đỏ đậm, hình thù này..." Bắc Tiểu Lục lập tức lấy ra một cái ngọc giản, bên trong có một chút yêu thú giới thiệu dừng như hắn rất có ấn tượng với con yêu thú này.
"Hóa ra là Xích Lân Khuyển."
Bắc Tiểu Lục từ trong ngọc giản giới thiệu nhận ra con yêu thú này. Từ khí tức hắn đoán con yêu thú này cũng phải đạt tới cấp ba trung kỳ.
"Hả, sao nó không phản ứng ta gì cả... con Xích Lân Khuyển này chẳng lẽ không nhìn thấy ta à? Không thể nào nó dù sao nó cũng đạt tới cấp ba trung kỳ, không có lý nào lại như vậy."
Bắc Tiểu Lục tương đối không hiểu đối với thị lực và cảm giác của con yêu thú này cho lắm.
Bên này cũng vậy, Xích Lân Khuyển cũng coi rằng Bắc Tiểu Lục không thấy được nó, nếu không đã sớm bỏ chạy rồi còn đâu thảnh thơi như vậy được.
Xích Lân Khuyển bước đi không một tiếng động, cặp mắt đỏ lớn hơn cả chuông đồng, bên trong con ngươi của nó không hề che giấu sát khí.
Ngay lập tức, Bắc Tiểu Lục nhận ra được sát khí nó đến từ Xích Lân Khuyển, đặc biệt sát khí của nó làm Bắc Tiểu Lục cả kinh, xem ra nó không phải không thấy mà chính xác không để ta vào mắt.
Xích Lân Khuyển trong nháy mắt hóa thành một luồng hồng quang khổng lồ lao tới.
"Hừ!"
Bắc Tiểu Lục cười lạnh một tiếng, thân thể vốn thả lỏng bỗng như dây cung trong nháy mắt được kéo căng. Bắc Tiểu Lục đạp mạnh mặt đất, nham thạch dưới chân nổ tung hóa thành vô số mảnh vụn bay lên không trung. Bắc Tiểu Lục chân khẽ đưa lên sút mộtphát, rồi lại một phát vô số viên nham thách dưới lực chân của hắn bay tới công kích Xích Lân Yêu.
Xích Lân Khuyên thân hình mặc dù hơn cao hơn hai mét nhưng vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt, nó né tránh hết mấy đòn tấn công nham thạch của Bắc Tiểu Lục.
Hai tay cầm lấy thanh Hắc Sát Thương chân nguyên vận chuyển một thương quét ngang.
"Vèo!"
Một luồng chớp hắc mang đâm vào hồng quang.
Lực lượng từ chân nguyên đổ dồn xuống như cự sơn vạn tượng đánh vào thân thể Xích Lân Khuyển.
Thương pháp - Vô Tiễn Thương Ảnh hoàn toàn được đánh ra hết sức.
"Choang!"
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
Hắc Sát Thương của Bắc Tiểu Lục và móng vuốt đỏ rực của Xích Lân Khuyển va chạm nhau, khiến cho không khí nổ tung, giống như những tiếng như dao như cắt leng keng khắp bốn phía. Liên tục vang lên những âm thanh ầm ầm liên miên không dứt, đá vụn bay tứ tung. Trên vách đá xung quang xuất hiện những vết nứt thật sâu, bụi đất bao phủ khắp nơi.
"Hống..."
Xích Lân Khuyển cả người bật ngựa ra phía sau mấy chục mét, thân thể khổng lồ quay cuồng trên mặt đất nhưng nó ngay tức khắc đứng dậy. Hai mắt của Xích Lân Khuyển trở lên đỏ rực như máu, nó có vẻ như nó bị kích thích dã tính.
Xích Lân Khuyển lắc lắc cái đầu, sau đó há miệng gầm một tiếng kinh thiên, tiếp tục một lần nữa lao vào công kích Bắc Tiểu Lục.
Nhìn thấy vóng vuốt của Xích Lân Khuyển hóa ra một đạo hư ảnh màu máu cực lớn vồ tới hắn, Bắc Tiểu Lục lùi lại ba bước sau đó Thất Lôi bộ pháp cũng triển khai, thân ảnh chớp nhoáng hư ảnh, cũng xông tới phía Xích Lan Khuyển, trong tay Hắc Sát Thương cũng trực tiếp nhất kích xuyên tới.
"Oanh oanh oanh..."
Hắc Sát Thương dưới thế công của Bắc Tiểu Lục nhanh như tia chớp, mỗi một thương đều ẩn chưa lôi điện chi lực cùng với sát khí. Thương pháp của Bắc Tiểu Lục càng đánh càng hăng liên miên bất tuyệt không dừng lại chút nào, cho dù móng vuốt của Xích Lân Khuyển cũng cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
"Ầm!"
Bỗng thân hình Bắc Tiểu lục va đập vào vách đá, làm cho nham thạch xung quang vỡ nát, bụi mù tỏa ra. Nhưng Bắc Tiểu Lục mặt không đổi sắc đứng dậy, không chút do dự triển khai thương pháp tiếp tục triền đấu với Xích Lân Khuyển.
Lực công kích của Xích Lân Khuyển không thực sự quá mạnh nếu so về lớp lân giáp phòng thủ của nó.
"Oành!"
Lần này tới lượt con Xích Lân Khuyển va đập vào một cây đại thụ phía xa, lập tức hàng loạt cây cổ thụ đổ ấp xuống, gãy nát.
Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .