Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 247: Đòi Múa Rìu Qua Mắt Thợ




Chương 246: Đòi Múa Rìu Qua Mắt Thợ
Từ trong ánh mắt Bắc Tiểu Lục nàng có thể cảm nhận được một đôi mắt lạnh lẽo kiến quyết, vô tình...
Lưỡi kiếm đâm vào ngực nàng như một khối băng lạnh lẽo làm nàng quên cả đau đớn.
Lam An Lộ môi khẽ run run giọng nói ngắt quãng: "Lục... thiếp, thiếp... muốn nói..."
Bắc Tiểu Lục bình tĩnh nhìn nàng, giọt máu từng chút chảy xuống từ thanh kiếm rớt xuống mặt sàn, một giọt, lại một giọt,...
Tí tách...
Từng giọt máu rơi xuống chạm vào mặt sàn vang lên âm thanh như địa ngục truyền tới, vang vọng trong tâm trí nàng.
"Thiếp..."
Lam An Lộ cố gắng hết sức nói chuyện nhưng miệng nhưng làm sao cũng không nói tiếp được.
Bắc Tiểu Lục thu hết thần thái của nàng vào trong đáy mắt nhưng không có chút thương xót nào, lạnh lùng tàn nhẫn.
Hắn vô tình rút thanh kiếm ra, thân hình của Lam An Lộ có chút không chịu được từ từ ngã xuống, ánh mắt nhìn hắn vô cùng không hiểu.
Bắc Tiểu Lục lạnh nhạt nhìn, mũi kiếm nghiêng nghiêng chỉ xuống mặt sàn, máu còn sót trên kiếm chảy từng giọt xuống mặt sàn.
"Đời này ta nợ nàng. Nếu như có lục đạo luân hồi, kiếp sau nàng cứ đến lấy mạng ta."
Đời này ta nợ nàng.
Nếu thiên địa này có lục đạo luân hồi, kiếp sau nàng cứ đến lấy mạng ta.
Mất máu quá nhiều Lam An Lộ càng lúc càng tiến vào trạng thái tử vong, đôi mắt dần dần mệt mỏi cụp xuống.
"Chàng không những nợ thiếp mà nợ hai mẫu tử nàng..."
Bắc Tiểu Lục lạnh lùng quay người đi, bước chân phù phiếm từ bên người nàng vượt qua.
"Rào rào..."
Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước.
Mấy con ngỗng trắng ngoài sân bước đi trong mưa thấy Bắc Tiểu Lục đi tới vội vàng cong đuôi bỏ H3Co5 chạy. Bắc Tiểu Lục cũng không quan tâm mà đưa ánh mắt nhìn vào một tảng đá phía xa xa. Trên tảng đá đang có một đạo thân ảnh đứng ở đó, trời tối cho nên không nhìn rõ mặt mũi chỉ thoáng qua đây là một lão giả tóc trắng.
Thấy Bắc Tiểu Lục đi ra lão nhìn qua rồi dừng lại trên tay của Bắc Tiểu Lục.
Máu trên kiếm của hắn đang bị trời mưa rơi xuống như muốn xóa đi hết dấu vết từng có.
Lão giả tóc trắng mỉm cười, rồi lên tiếng: "Trần duyên đã chém, đủ dứt khoát. Sau này tầm tiên vấn đạo, trong thiên địa chắc chắn sẽ có một chỗ cho ngươi ngồi."
...
Bắc Tiểu Lục giật mình tỉnh lại phát hiện bản thân đã trở về không gian ban đầu. Nhưng lần này hắn không còn được thong dong nữa mà trong ánh mắt mờ mịt cùng hoảng hốt...
"Sát thê chứng đạo..."
Lần luân hồi thứ tư...
Lần luân hồi thứ năm...
Lần luân hồi thứ sáu...
Từng kiếp luân hồi liên tục diễn ra liên tục xoay quanh Bắc Tiểu Lục, mỗi lần hắn đều tự thân nhập kiếp trải qua, mỗi kiếp đều muôn màu sắc thái hình thành nhiều ấn tượng khó quên trong lòng Bắc Tiểu Lục.
Mỗi một kiếp hắn đều trải qua rất nhiều chuyện, suy nghĩ của hắn càng thêm sâu sắc hơn, tư tưởng cũng ngày càng rõ hơn. Bên trong kiếp luân hồi, tâm cảnh tu hành của Bắc Tiểu Lục từng chút một ngưng thực.
Từng kiếp luân hồi cứ như bánh xe chuyển động, đủ mọi loại vận mệnh tái diễn. Mỗi một một sự khởi đầu cùng kết thúc đều mang tới cho hắn một loại trải nghiệm vận mệnh.
Khi kiếp luân hồi mới bắt đầu thì cũng là lúc kiếp luân hồi cũ chấm dứt. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng Bắc Tiểu Lục đã không thể đếm được hắn đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, cảm nhận được bao nhiêu tâm cảnh vận mệnh.
...
Ngạo Thiên tiến vào căn nhà gỗ đã qua một giờ...
Thời gian đang dần trôi qua.
Từ bên ngoài nhìn vào, cũng không phát hiện ra được điều gì.
Lại thêm ba giờ trôi qua, đám người bên ngoài cũng bắt đầu nghi hoặc.
"Chẳng lẽ, nhà gỗ thật sự xảy ra vấn đề gì?" Lão giả có chút không xác định được.
Lão híp mắt, nhìn chằm chằm vào nhà gỗ.
Lại qua một ngày.
Bên trong nhà gỗ, Ngạo Thiên phát ra tiếng cười khoái chí.
Một ngày chiến đấu, hắn cuối cùng cũng đột phá đến Kim Đan tầng sáu.
"Kim Đan tầng sáu."
Ngạo thiên đâm ra một kiếm trúng ảo ảnh, trong nháy mắt thân ảnh kia tán loạn.
Khuôn mặt của Ngạo Thiên hiện lên vui mừng, một ngày không ngừng điên cuồng chiến đấu, tu vi của hắn rốt cuộc bước vào Kim Đan tầng sáu.
Thủ đoạn của Hóa Chân Kỳ quả nhiên không thể tưởng tượng được.
Đồng thời hắn cũng sờ lên đầu con khỉ.
Lần này, nó đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
"Đa tạ." Ngạo Thiên cười nói.
Lão giả cùng u Dương Cơ rốt cuộc thấy được Ngạo Thiên đi ra.
"Tiểu tử, ngươi thật sự rất lợi hại, đem nhà gỗ ảo ảnh làm nơi rèn luyện."
Lão giả cười nói.
Bên cạnh u Dương Cơ cũng kinh ngạc không thôi.
"Đột phá."
Dưới độ khó tăng gấp ba Ngạo Thiên còn có thể nghịch thiên đột phá, còn thông qua khảo nghiệm, đúng là rất ghê gớm.
"Được rồi, các ngươi đi theo ta ." Lão giả cười nói. Trước khi đi lão hơi ngưng thần cảm nhận một chút nhưng vẫn không thấy tung tích của Bắc Tiểu Lục. Khó hiểu nhưng lão không để tâm thêm nữa.
Trong phút chốc, lão giả mang theo hai người đi tới một chỗ tuyết rơi.
Nơi đây xem ra là một không gian khác.
"Nơi đây là đâu?" Ngạo Thiên hỏi.
"Nơi đây đã từng là nơi chủ nhân tu luyện, gọi là Tuyết động." Lão giả giải thích.
"Tuyết động bên trong cất giấu vô số yêu thú, những yêu thú này thực lực không giống các ngươi từng giao đấu. Điều các ngươi cần làm đó là trong thời gian mười ngày có thể tìm được mười đầu tuyết thú."
"Đương nhiên, kiếm tu gấp ba, cần tìm được ba mươi đầu, các ngươi nhớ kỹ không được tổn thương nó."
"Đi thôi, khảo nghiệm cuối cùng bắt đầu." Lão giả nhìn hai người nói ra.
...
Bắc Tiểu Lục từ từ mở mắt ra phát hiện bản thân lại trở về không gian cũ, xem ra hắn lại sắp bắt đầu một kiếp luân hồi mới. Nhưng thời gian trôi qua được một lúc, hắn vẫn không thấy chuyện gì xảy ra tiếp.
Chợt một vòng xoáy hố đen xuất hiện trước mặt hắn cuốn hắn vào, biến mất khỏi nơi đây.
Một vùng không gian động, cuối cùng một thân ảnh xuất hiện. Bắc Tiểu Lục ngơ ngác nhìn xung quanh, vốn còn tưởng sẽ trải qua luân hồi kiếp tiếp nhưng hắn cảm nhận được đây chính là Bình Nguyên dược cốc.
"Nơi đây là đâu? Mọi chuyện thật giống như giấc mộng, nếu như không phải ta cảm nhận tâm cảnh có khác biệt thì đúng là khó tin được."
"Hả?" Ngay lập tức Bắc Tiểu Lục cảm nhận được không gian ba động, thần thức hắn khẽ quét qua, một thân ảnh tu sĩ hiện ra trong thần thức của hắn.
Người này là một tên nam tử trung niên, sắc mặt tái nhợt, trên quần áo còn mang theo vết máu, dáng vẻ chân nguyên cạn kiệt, nhìn qua liền biết người này vừa trải qua một trận chiến đấu khốc liệt.
Người này bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ.
Bắc Tiểu Lục hơi nhíu mày, hắn đương nhiên sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho nên hắn cẩn thận lui ra phía sau, không muốn cùng đối phương phát sinh xung đột.
Nhưng mà trông thấy hắn, trên mặt nam tử kia lại lộ ra vẻ vui mừng: "Đạo hữu xin dừng bước, tại hạ có chuyện quan trọng hỏi."
"Chuyện gì?"
Bắc Tiểu Lục bình tĩnh quay lại nhìn hắn.
"Đạo hữu nhìn qua chắc cũng thấy, tại hạ đang bị thương nhưng mà trên thân lại không mang đan dược chữa thương, không biết đạo hữu có đan dược thích hợp, tại hạ có thể dùng linh thạch đổi."
"Ngươi muốn mua đan dược từ ta?"
"Không sai, mong rằng đạo hữu có thể giúp đỡ, chắc chắn sẽ không làm cho đạo hữu cảm thấy thua thiệt."
Đối phương vừa nói vừa đi tới.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được thu ngắn.
Trong khoảnh khắc, hai người cách nhau khoảng năm mươi mét.
Bắc Tiểu Lục thở dài.
Tay áo phất một cái, xung quanh người hắn xuất hiện vô số thương ảnh.
Thương ảnh vừa ra bay ra, thanh thế liền làm cho người ta líu lưỡi.
Hàng trăm thưởng ảnh quang mang như đê vỡ đập, hướng đối phương gào thét mà đi.
Trung niên nam tử kia kinh hãi, trên mặt biểu lộ vừa sợ vừa giận, bối rối hô lên: "Ngươi làm gì, ta hướng ngươi mua sắm đan dược, ngươi vậy mà xuất thủ đánh lén, hành vi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ nhìn ta thụ thương, liền muốn giết người đoạt bảo"
"Buồn cười."
Đối mặt với đối phương đang gầm thét chỉ trích, Bắc Tiểu Lục nhìn như không thấy, chân nguyên thôi động thương ảnh quang mang càng ngày càng trở lên sắc bén, âm thanh phá không làm cho người ta kinh sợ.
Đối phương phát hiện Bắc Tiểu Lục vẫn tiếp tục công kích lập tức tế ra pháp khí phòng ngự.
Đáng tiếc không có tác dụng, thực lực của Bắc Tiểu Lục đâu phải một gã tu sĩ Trúc Cơ chống đỡ được.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, pháp khí phòng ngự của nam tử kia từ giữa không trung rơi xuống, trung niên tu sĩ cũng bị vô số thương ảnh quang mang bao phủ, không bao nhiêu sức lực chống đỡ liền bỏ mạng..
Chỉ còn lại duy nhất túi trữ vật trôi nổi tại giữa không trung, bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, đi tới trong tay Bắc Tiểu Lục.
"Hừ, đúng là không biết sống chết, đòi múa rìu qua mắt thợ."
Bắc Tiểu Lục trên khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
Hắn sở dĩ đột nhiên xuất thủ, dĩ nhiên không phải bởi vì trông thấy đối phương thụ thương, cho nên nghĩ muốn bỏ đá xuống giếng, hắn còn khinh thường làm mấy việc đạo chích đó.
Thật sự là đối phương muốn tìm đường chết.
Kỳ thật trung niên nam tử kia vốn đang ngụy trang, nhìn y cực kỳ chật vật, thật ra đều giả dối, nếu như y thật thụ thương thì khi trông thấy hắn khẳng định sẽ có tâm phòng bị, coi như không lập tức rời đi nào có tâm trạng hướng hắn mua sắm đan dược?
Hơn nữa một người không quen lại dám mở miệng mua sắm đan dược, thật sự mua được, ngươi dám uống không?
Tu chân thế giới ai mà không phải ta lừa ngươi gạt?
Những thứ này đều chỉ là những chi tiết nhỏ nhưng Bắc Tiểu Lục tiếp xúc với tu chân giới đã một thời gian, nào còn phải tên gà mờ dễ dàng tin người.
Đối phương ngụy trang bị thương còn kiếm cớ muốn tiếp cận hắn, mục đích chắc chắn không thiện.
Nếu hắn đã biết đối phương muốn tính toán chính mình, Bắc Tiểu Lục đương nhiên sẽ không chờ y đạt được mục đích, đột nhiên ra tay chẳng phải càng bất ngờ càng chiếm tiên cơ hơn sao?
Sự thật chứng minh hắn nắm bắt thời cơ không sai, rất nhẹ nhàng liền đem gia hỏa dụng tâm không tốt này chớp nhoáng giết chết.
Đem túi trữ vật cầm ở trong tay, bên trên còn có lưu lại cấm chế, bất quá Bắc Tiểu Lục chỉ là trò trẻ con, búng tay một cái là giải quyết được.
Thần thức hắn khẽ quét vào một cái trong túi trữ vật có hiện một lệnh bài, “Truy Thiên Môn”.
“Hóa ra là tu sĩ Bắc Vọng Châu.”





Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.