Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 269: Hải Thần Châu




Chương 268: Hải Thần Châu
Một tên tu sĩ trẻ tuổi ngạo khí khinh thường đám phàm nhân, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng rất rung động, tự nói với mình: "Đây mới chỉ là một góc của La Hồn Tông thôi, sâu bên trong càng to lớn và thần bí hơn. Nghe nói ở đó có tòa điện phủ hết sức cổ xưa giữa các đám mây, vĩnh viễn không rơi xuống."
Nhưng những người phàm kia đã bao giờ thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt hốc mồm, miệng hô tiên nhân liên tục, còn có người trực tiếp quỳ xuống lạy bái.
Bỗng nhiên phía trước có mấy đạo ánh sáng lóe lên, rồi vài bóng người nhanh chóng hạ xuống. Người của La Hồn Tông đã xuất hiện.
Đám người này do một nam tử trung niên dẫn đầu, mấy tên thiên kiêu trẻ tuổi đi theo phía sau, cả bọn cùng đáp xuống.
Nói Bắc Tiểu Lục không khẩn trương thì không có khả năng, nhưng hắn cũng có cách nào khác hiện tại hắn chưa hồi phục thương thế.
Người của Huyền Thanh Môn tiến lên phía trước, thái độ cung kính hành lễ. Người trung niên kia khoác tay áo một cái, rồi có một vầng sáng bao phủ mấy trăm người kia lại, năng lượng kỳ dị dao động qua đến nửa canh giờ rồi mới biến mất.
Người trung niên gật đầu, nói:
“Không có vấn đề, tất cả đều là người bình thường.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Bắc Tiểu Lục mới thở dài ra một hơi, cũng may hắn đã ăn vào ẩn chân đan.
Tu sĩ trung niên vung tay áo lên, đám người Bắc Tiểu Lục lập tức bị bao phủ bởi ánh sáng.
Nhưng mà qua một lúc sau, bọn họ lại thấy được mặt trời rồi. Lúc này họ đang đứng trên một ngọn núi khổng lồ huyền phù ở trên bầu trời. Xung quanh ngọn núi này có sương mù mông lung, có những đám mây lượn lờ khắp nơi.
Đứng ở chỗ này rồi đưa mắt về phía xa, bọn họ còn thấy có rất nhiều ngọn núi lớn đang huyền phù ở đằng xa, ngọn nào ngọn nấy cũng khí thế.
“Đây chính là La Hồn Tông, chỗ này mới chỉ là một góc thôi mà đã có khí thế và tráng lệ đến như vậy, không hổ là đại tông môn.” Mấy đệ tử thế lực nhỏ cảm thán trong lòng.

Đột nhiên vẻ mặt có một nữ tử ở trên một hòn đảo lớn huyền phù bên cạnh hạ mình xuống đây.
Nữ tử này mặc một bộ y phục màu lam, giống như những giọt sương tinh khiết còn đọng lại trên đóa hoa sen xinh đẹp, lại như một đóa hoa sen tuyết mới chớm nở trên tuyết sơn, gây cho người ta cảm giác mới lạ tự nhiên.
“Đây chính là Mộng Cầm tiên tử. Nghe nói thiên tư nàng cực cao, là một nhân tài ngàn năm hiếm thấy.”
Một tên đệ tử của Huyền Thanh Môn thấp giọng cảm thán.
“Mộng Cầm sư tỷ về rồi, nhưng lần này hình như ăn phải quả đắng, bị thương không nhẹ đâu.”
Một đệ tử La Hồn Tông nói như vậy.
“Mộng Cầm sư tỷ chuẩn bị tới Hải Thần Châu.”
Tên đồng bạn bên cạnh khẽ nói.
Mấy trăm người Bắc Tiểu Lục lại được dẫn tới một nơi nữa, nơi đây có sương mù dày đặc, phía trước có một tiên môn. Tất cả phàm nhân phải đi qua nơi này, bị kiểm tra một lần nữa.
Trừ mấy trăm người bọn họ ra, còn có khoảng mấy ngàn người đứng sẵn chờ từ lâu. Tất cả đều được thông qua, không có việc ý muốn phát sinh.
Bắc Tiểu Lục thấy vậy khẽ thở dài một cái.
“Ta có việc muốn đi Bắc vực, tiện đường mang theo đám người này.”
Bỗng nhiên có một đạo ánh sáng xuất hiện ngay giữa tế đàn bằng ngọc ở giữa sân, một lão nhân mặc y phục màu xanh hiện ra, phía sau hắn còn có mấy người đệ tử trẻ tuổi.
“Cung tiễn thái thượng trưởng lão!”
Bọn người Mộng Cầm ở dưới tế đàn thi lễ.
Xoẹt!
Lão nhân này vung tay áo lên tế đàn bằng ngọc kia tỏa ánh sáng ngất trời, Truyền Tống Trận được mở ra. Hắn bước vào đó một bước tế ra pháp báo bao trùm đám người Bắc Tiểu Lục mang theo vào Truyền Tống Trận, mấy người đệ tử trẻ tuổi khác cũng theo vào.
Thấy mình bị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông dùng pháp bảo mang theo vào Truyền Tống Trận, Bắc Tiểu Lục tò mò nơi đến sẽ có điều gì chờ hắn phía trước.
Đây là một cảm giác rất lạ, mọi thứ chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thời gian dường như cũng dừng lại, không có một chút ánh sáng nào, cả hư không đen nhánh này vô cùng yên lặng.
Hư không hé mở, thái thượng trưởng lão La Hồn Tông bước ra ngòai, mấy tên đệ tử trẻ tuổi theo sát ở phía sau, cung kính đứng thẳng ở hai bên.
Vị thái thượng trưởng lão này vung tay áo lên, lập tức có một làn sương mù mơ hồ tản phát ra rồi mấy ngàn người rơi xuống mặt đất, thoát khỏi ống tay áo rộng rãi kia.
Đã tới Hải Thần Châu rồi sao? Tâm trạng mọi người lúc này là vừa khẩn trương, vừa mong đợi.
Bắc Tiểu Lục có chút tò mò nơi đây, cuộc sống hắn sắp sang một trang mới. Rốt cuộc đây là nơi như thế nào?
Hắn đưa mắt nhìn qua, nhưng cảnh tượng lại không giống như những gì đã tưởng tượng không có tiên cảnh mờ ảo, không có dòng người náo nhiệt ồn ào, không có thảm thực vật.
Cả vùng đất là một mảnh hoang vu, trên mặt đất toàn là sỏi đá, những tảng đá lớn xung quanh có màu xanh, nơi đây trông vô cùng tiêu điều và cô quạnh.
Nguyên một vùng đất rộng lớn mênh mông lại trống trải tới cực điểm, không có dấu hiệu của sinh mệnh.
Đây đúng là một nơi đất cằn sỏi đá, không có một dấu hiệu sự sống, cũng không thấy người ở, không khí vô cùng trầm lắng.
“Đây chính là Hải Thần Châu? Không phải nói nơi đây tràn ngập sức sống sao?”
“Đừng nói là người, ngay cả một cái cây còn không có, rốt cuộc đây là địa phương ma quỷ gì?”
“Chúng ta phải ở đây đào linh thạch đến mười năm mới có thể trở về Lạc Châu... trời ạ!”
Vào giờ khắc này, mấy ngàn người đều ngây dại. Thấy một vùng đất như sa mạc khô cằn như thế, tất cả đều có dự cảm không tốt về cuộc sống ở đây.
Thái thượng trưởng lão La Hồn Tông nhíu mày, nói:
“Tông môn đưa các ngươi tới La Hồn Tông không nói cho các ngươi biết nơi này là địa phương thế nào sao?”
“Hoàn toàn khác với những gì bọn họ nói, chúng ta không nghĩ nơi này lại là như vậy, cả chim còn không muốn đến đây mà.”
“Hải Thần Châu chính xác là một nơi như vậy...”
Thái thượng trưởng lão La Hồn Tông không hề bận tâm với những lời than vãn của bọn họ.
Với diện tích vô cùng rộng lớn, có thể nói dân số ở đây rất thưa thớt, ngàn dặm cũng không thấy bóng người, phần lớn các địa phương đều hoang vu.
Hải Thần Châu cũng có ốc đảo, nhưng nếu so với diện tích mênh mông vô tận ở đây, phải nói là những ốc đảo đó quá nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Nơi này có rất nhiều linh thạch khoáng vật, nên mọi người sẽ không phải lo cho miếng cơm manh áo của mình, nhưng cũng vì nguyên này mà ở đây thường xuyên phát sinh những cuộc chiến sống chết với nhau. Phàm nhân ở đây vô cùng hung hãn, thường xuyên chém giết nhau vì tranh giành nguyên ở trong mỏ.
Vì vậy, khi các đại tông môn khai khác mỏ nguyên ở Hải Thần Châu, phần lớn bọn họ đều dùng người mang từ địa vực nơi mình quản lý.
Sự trân quý của linh thạch đối với tu sĩ có thể nói là giống như vàng bạc đối với người phàm. Mà trong đây không thế lực vô cùng nhiều, đến từ các đại tông phái khắp Bắc Vọng Châu. Đối với việc các thế lực va chạm, chảy thành sông là chuyện thường xuyên xảy ra.
Nói tóm lại, Hải Thần Châu là một nơi rất hỗn loạn.
Mảnh đất đất cằn sỏi đá này vì linh thạch mà nổi tiếng, nhưng cũng vì linh thạch mà trở nên hỗn loạn và huyết tanh.
Thái thượng trưởng lão La Hồn Tông đi bộ về phía trước, lưu lại từng dấu chân trên mặt đất màu đỏ. Mỗi khi hắn bước chân ra, đều có âm thanh sấm sét nổ vang kèm theo, bỗng nhiên thân ảnh của hắn biến mất ở phía trước.
Cả vùng đất trở nên lay động, các dãy núi và mặt đất dường như đang di động, mấy ngàn người đứng không vững nữa, có rất nhiều người té ngã xuống đất, tất cả đều lộ vẻ sợ hãi.
Cảnh vật đằng trước bỗng nhiên thay đổi, cả một vùng đất trống trải mênh mông đã được thay thế bằng những căn nhà đá được xây trên núi đá, còn có vài bóng người, ngay bên cạnh là một mỏ linh thạch.
Quanh khu vực này có bố trí trận pháp bảo vệ, đại trận phòng ngự bao phủ toàn bộ mỏ linh thạch của La Hồn Tông lại.
Dù mấy ngàn người này có muốn hay không, nhưng khi đã đến Hải Thần Châu rồi thì không còn oJSZ9 lựa chọn nào khác. Bọn họ chỉ có thể mong thời gian mười năm nhanh chóng qua đi, kiếm đủ chút kim tệ rồi quay trở về Lạc Châu để hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý.
Nhiều người đến như vậy, việc ăn uống rồi đến chỗ ở cũng là vấn đề. Nhưng mà toàn bộ đã có người khác an bài, còn vị thái thượng trưởng lão La Hồn Tông kia sau khi đến đây liền biến mất, không biết đã đi nơi nào.
Hải Thần Châu có rất nhiều khu vực khai thác mỏ, nhưng nếu bàn về việc linh thạch ở mỏ đó nhiều hay ít thì phải nói đến các khu vực thượng phẩm Hải Thần Châu. Nhưng phần lớn những mỏ đó đều bị các thế lực chiếm đóng, không phải mấy tông môn La Hồn Tông có thể tranh giành.
Mỏ trung tâm là tinh hoa của Hải Thần Châu, tuy các khu vực xung quanh mỏ đã được các thế lực mạnh phong ấn, nhưng không hề có một người nào, cũng không có thế lực lớn nào dám xông vào bên trong thăm dò.
Vô số năm tháng trước đây, bên trong mỏ trung tâm đã xảy ra chuyện đáng sợ, có một vị Thừa Đỉnh đi vào đó nhưng không thấy đi ra, nghe nói lệnh bài ở tông môn đã vỡ nát. Sau đó không còn người nào dám có ý đồ với nơi đó nữa.
Nơi đó đã trở thành một vùng đất nguy hiểm tột độ, các thế lực lớn cũng phải e ngại.
Tuy nói mỏ cổ trung tâm là nơi thần bí và kinh khủng nhất ở Hải Thần Châu, nhưng nếu không trêu chọc đồ vật bên trong thì cũng không gặp nguy hiểm gì.
Đối với các đại thế lực khai thác mỏ, nguy hiểm uy hiếp họ nhất lại đến từ yêu thú.
Đám yêu thú ở Hải Thần Châu có tính tình hung hãn, gặp tu sĩ là tấn công hơn nữa có rất nhiều con có giai cấp mạnh mẽ, đến ngay cả các đại tông môn cũng không dám cứng đối cứng.

Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.