Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 104: Chương 104




Anh còn đích thân kéo ghế cho Tang Ninh.


Tang Ninh thấy không thoải mái: “Anh chắc chắn chỉ là ăn tối thôi sao?”


Anh đi đến ngồi đối diện, tiện tay cởi một cúc áo vest, giọng điệu tùy ý: “Chứ không thì sao?”


Tang Ninh do dự gật đầu: “Ừ.”


Phục vụ mang món khai vị lên, như thường lệ lại tặng Tang Ninh một bó hoa hồng.


“Nam tiểu thư, đây là hoa mà ngài Hạ tặng cô.”


Tang Ninh nhận lấy, nhìn về phía Hạ Tư Tự, Hạ Tư Tự cầm ly nước uống một ngụm: “Tiện tay mua thôi.”


Tang Ninh: …


Cô ôm hoa vào lòng, cúi đầu ngửi nhẹ, hương thơm ngọt ngào.


Cô ngẩng lên nhìn anh, môi khẽ cong: “Cảm ơn anh.”


Ngón tay Hạ Tư Tự cầm ly nước khẽ siết lại: “Em thích là được rồi.”


Ánh nến trên bàn nhấp nháy, Tang Ninh nhìn vào ánh lửa chập chờn ấy, bàn tay ôm bó hoa siết lại nhẹ nhàng.


Cô đặt hoa lên bàn, cầm muỗng lên uống canh nấm kem vừa được mang đến.


“Tang Ninh.” Anh đột nhiên lên tiếng.


Cô hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, thấy anh lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhung màu lam đựng đá sapphire, đặt lên bàn.


Anh nhìn cô, ánh mắt vốn luôn ung dung tự tại, lúc này lại thấp thoáng căng thẳng: “Chúng ta kết hôn đi.”


Bàn tay đang cầm muỗng của cô khẽ siết lại, tim bắt đầu đập nhanh, ngơ ngác vài giây rồi mới từ từ lên tiếng: “Có phải… quá sớm rồi không?”


Ánh mắt đen thẫm của anh nhìn cô sâu thẳm: “Anh rất rõ mình muốn gì, quyết định kết hôn, không cần tới một năm.”


Cô ngập ngừng.


“Nhà họ Nam sẽ không phản đối hôn sự của chúng ta, bà nội rất thích em, hôm qua dì hai muốn ghép đôi anh với Lâm Thư Nhan chỉ vì không biết chuyện này, ba anh tuy cổ hủ, nhưng bà nội thích em, ông ấy cũng sẽ thích, thật ra bà nội còn khó tính hơn cả ba anh, nên em không cần lo lắng có trở ngại gì.”


Anh vươn tay nắm lấy tay cô, như muốn cho cô cảm giác an toàn, nhìn cô chăm chú: “Chúng ta ở bên nhau chưa đầy ba tháng, nhưng anh đã sống hai mươi tám năm rồi, Nam Tang Ninh, anh rất tỉnh táo, cũng rất chắc chắn, anh yêu em rất nhiều.”


Tang Ninh như thể bị bóp nghẹt tim, hàng mi khẽ run, ngón tay bị anh nắm lấy cũng nhẹ nhàng co lại.


Anh cầm nhẫn đứng lên, đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô rồi quỳ một gối xuống: “Tang Ninh, lấy anh nhé.”


Cô cúi mắt nhìn vào đôi mắt kiên định của anh, cảm thấy n.g.ự.c như bị đè nén, không thể thở nổi, cổ họng cũng như bị chặn lại.


Anh cúi đầu, nắm tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.


Cô cúi nhìn viên kim cương rực rỡ lấp lánh trên tay, vẻ mặt bối rối.


Anh đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ lấy cô, nắm tay cô siết chặt, ánh mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào cô.


Cô cũng đứng dậy, há miệng: “Em…”


Anh cúi người ôm lấy cô, môi mím chặt: “Bây giờ là tháng Mười Hai rồi, mình định cưới vào mùa xuân năm sau được không?”


Anh ôm rất chặt, như thể không có cảm giác an toàn.


Hai tay cô buông thõng bên người khẽ siết lại, rồi lại thả lỏng, lần này, cô mãi không ôm lại anh.


“Hạ Tư Tự.”


Giọng cô chậm rãi, rất khẽ: “Chúng ta chia tay đi.”


Anh toàn thân cứng đờ.

 

Anh buông cô ra, sắc mặt bắt đầu rạn nứt, ánh mắt trừng trừng nhìn cô: “Em nói gì?”


Cô im lặng ba giây, lại mở miệng: “Chúng ta chia tay.”


Anh siết chặt cánh tay cô, gân xanh trên trán mơ hồ hiện lên, mặt căng như dây đàn, từng chữ một: “Tại sao?”


Cô cúi đầu đứng yên tại chỗ, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.


Tại sao?


Đây là một cuộc hôn nhân rất tốt, nhà họ Hạ là gia tộc đứng đầu ở Bắc Kinh, cô – một cháu gái nhà giàu mới nổi nhờ trúng số mới lên, có thể gả vào nhà họ Hạ, là quá may mắn, vinh quang rạng rỡ.


Nhưng sau khi gả vào thì sao?

 

Cô sẽ trở thành Hạ thiếu phu nhân, cuộc tranh chấp gia sản nhà họ Nam, cô sẽ phải dừng lại, nhà họ Nam dù thế nào cũng sẽ không để một cô gái đã gả đi nắm quyền.


Dĩ nhiên, so với nhà họ Hạ, sản nghiệp nhà họ Nam chẳng đáng là gì.


Cô chỉ cần làm tròn vai trò Hạ thiếu phu nhân, có lẽ sẽ có được nhiều vinh hoa và thể diện hơn cả khi ở nhà họ Nam.


Cô đã học “Nữ tắc” suốt mười tám năm, từ nhỏ đã được nuôi dạy theo khuôn mẫu của một nữ chủ nhân gia đình, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai về cách trở thành một quý phu nhân đúng mực.


Mẹ cô chính là người thầy đầu tiên – một người phụ nữ Tạ gia đoan trang hiền thục, không chê vào đâu được, là hình mẫu của một phụ nữ danh gia vọng tộc.


Mẹ và cha cô đính hôn từ nhỏ, thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.


Năm đầu sau khi kết hôn, đôi vợ chồng trẻ yêu thương đằm thắm.


Đến năm thứ hai, cha cô nhận một tiểu thiếp được người khác dâng tặng.


Mẹ cô không ghen, không tranh giành, đối đãi với thiếp thất như người thân, nuôi dưỡng con cái riêng, điều hành cả đại viện Tạ gia đâu ra đấy, ai ai cũng khen bà là người vợ hiền đảm đang.


Nhưng chỉ có cô biết, những đêm cha ân sủng tiểu thiếp, mẹ cô ngồi bất động trước cửa sổ, suốt đêm không ngủ.


Mẹ từng nói với cô: sau này lấy chồng, là người vợ cả trong gia đình, phải dịu dàng đoan trang, khiêm nhường nhẫn nhịn, đặc biệt phải biết ẩn nhẫn. Tình yêu không thể dài lâu, chỉ khi giành được sự tôn trọng và coi trọng của nhà chồng mới là con đường bền vững.


Ngay từ nhỏ, cô đã thấy rõ vận mệnh tương lai của mình từ hình bóng mẹ.


Cô cam chịu số phận.


Năm tám tuổi, thầy giáo khen văn chương của cô, nói rằng nếu cô là con trai, chắc chắn sẽ là trạng nguyên.


Cô hí hửng về kể với mẹ: “Con cũng muốn thi đỗ công danh, giống tằng tổ phụ và gia gia! Thi đỗ trạng nguyên, làm quan lớn, nắm giữ quyền lực!”


Mẹ cô nghiêm khắc quở trách: con quá tham vọng. Là tiểu thư khuê các thì phải nhu thuận, khiêm tốn, không được nói lời ngông cuồng, không được có những ảo tưởng viển vông.


Cô bị phạt giam lỏng một tháng, trong căn phòng nhỏ chỉ bằng bàn tay, chép “Nữ tắc” một trăm lần.


Trong một tháng ấy, từng chút một, cô chôn sâu những tham vọng vừa chớm nở vào tận đáy lòng. Cô học cách trở thành một tiểu thư đoan trang hiền thục.


Cô luyện cầm kỳ thư họa, học lễ nghĩa, biết tiến lui đúng mực, trầm ổn đĩnh đạc. Năm mười lăm tuổi, vào lễ cập kê, cô đã mang danh “Đệ nhất danh tú Yến Kinh”, còn được hứa hôn với phủ Ninh Quốc Công.


Cô từng nghĩ sẽ sống như vậy cả đời, nhưng rồi cô trọng sinh.


Ông trời cho cô cơ hội sống lại, cô vô cùng trân trọng, dốc lòng nỗ lực, chỉ muốn được sống một lần thật rực rỡ và tự do.


Bốn chữ “danh môn khuê tú”, cô đã sớm chán ngán đến tận xương tủy!


Cô không muốn làm một người phụ nữ phải ngửa mặt nhìn sắc mặt kẻ khác để sống, không muốn giao phó tương lai của mình vào tay một người đàn ông. Cô không muốn chôn vùi mong ước, kìm nén cảm xúc, gồng mình nhẫn nhịn để được khen là rộng lượng.


Cô muốn bước lên đỉnh cao, nắm lấy quyền lực. Cô muốn viết tham vọng lên khuôn mặt, tỏa sáng rực rỡ, không hề e dè!


Cô muốn làm chủ mọi thứ, để người khác phải xem sắc mặt cô!


Lần này, cô sẽ không cam chịu số phận nữa.


Cô đưa tay, tháo chiếc nhẫn đã đeo lên ngón áp út.


Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đã trở nên sáng rõ:


“Em không muốn tiếp tục nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.