Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 133: Chương 133




Hô hấp của Tang Ninh khựng lại.


Cô nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt đen quấn trên tay anh, tim bắt đầu đập nhanh hơn.


Cô nuốt nước bọt, mím môi: “Vậy… không uống nữa.”


Anh tiện tay đặt cốc nước lên tủ đầu giường, rồi cúi người hn lên môi cô.


Anh vừa uống rượu, trong miệng có mùi whisky, cô không thích whisky, vì nó không ngọt.


Nhưng… nụ hôn này, cô lại bất ngờ cảm thấy thích.


Anh cảm nhận được sự đáp lại của cô, toàn thân như bùng cháy, hai tay nâng lấy gương mặt cô, hôn sâu hơn, môi răng giao hòa, Tang Ninh như bị lấy mất cả hơi thở.


Cô hơi nghiêng đầu, khó thở, nhưng nụ hôn của anh lại lần theo khóe môi mà trượt xuống.


Ánh mắt cô nhìn thấy chiếc cà vạt đen rơi khỏi tay anh trong lúc di chuyển, đột nhiên cô níu lấy cổ áo sơ mi anh: “Chờ đã.”


“Ừm?” Anh đang hn cổ cô, bàn tay nóng bỏng lướt qua khắp người cô, đã không thể dừng lại.

Cô ngồi xuống, nhặt lấy chiếc cà vạt đen rơi trên sàn.


Vòng tay anh trống không, có chút khó chịu nhíu mày.


Cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên đẩy mạnh một cái khiến anh lùi một bước, ngã ngồi lên giường.


Cô bước tới, quỳ một gối lên giường, một tay ấn vào n.g.ự.c anh, ép anh nằm xuống.


Anh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.


Cô cầm lấy tay anh, cẩn thận quấn chiếc cà vạt đen lên cánh tay anh.

 


Cánh tay anh rắn chắc đầy lực, có lẽ vì đang kiềm chế kích động nên mạch m.á.u trên tay như muốn nổi lên, mơ hồ hiện rõ những đường gân xanh.


Chiếc cà vạt đen quấn vòng vòng, cô buộc một nút thắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Không được tháo ra.”


Anh nằm trên giường, đôi mắt tối tăm đã tràn đầy dục vọng, đầu ngón tay chạm vào chiếc cà vạt đang lơi ra, đột nhiên cảm thấy nóng rực.


“Tại sao?” Giọng anh khàn khàn hỏi.


Đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh: “Vì em thích.”


Ngón tay anh lập tức siết chặt, đột ngột lật người đè cô xuống giường.


Những nụ hôn dồn dập rơi xuống, bàn tay mạnh mẽ xé rách váy áo cô, anh hôn lên môi cô, khàn giọng thì thầm: “Anh cũng thích, Ương Ương.”


“Ưm~”


Cô khẽ rn, không biết là đang trả lời anh hay là vì cảm xúc trào dâng.


Tất nhiên là vì anh.


Anh siết chặt eo thon của cô, không thể kiềm chế, như muốn hòa tan cô vào tận xương tủy.


Đêm tối đậm đặc, căn hộ rộng lớn sáng đèn suốt nửa đêm.



Biệt thự nhà họ Lâm, đèn sáng suốt đêm.


“Con lại làm chuyện tốt gì thế hả?! Vừa rồi Hạ lão phu nhân gọi điện cho ba, nói thẳng là nhà họ Hạ không xem xét chuyện kết thân với nhà họ Lâm nữa.” Cha Lâm tức đến mức muốn phát điên.


Sắc mặt Lâm Thư Nhan tái nhợt: “Cái gì cơ…”


Mẹ Lâm vội nói: “Không thể nào, Hạ lão phu nhân xưa nay vẫn luôn quý Thư Nhan, bà ấy sẽ không làm vậy với con bé đâu.”


“Dĩ nhiên không phải ý bà cụ, mà là ý của Hạ Tư Tự! Bà cụ nói, Hạ Tư Tự đã tuyên bố thẳng với gia đình là tuyệt đối không xem xét chuyện kết thân với nhà ta!”


Cha Lâm chỉ vào mũi Lâm Thư Nhan: “Con lại làm gì chọc giận cậu ta?! Việc hôn nhân này hai nhà ngầm đồng thuận đã lâu, chỉ chờ con du học về là chính thức bàn chuyện. Bây giờ thì hay rồi, sắp xong thì lại để con phá nát hết!”


Mắt Lâm Thư Nhan đỏ bừng vì tức giận: “Tất cả là do con tiện nhân Nam Tang Ninh kia, con hồ ly tinh đó cố tình ly gián…”


“Nam Tang Ninh hay Bắc Tang Ninh cái gì, chỉ vì một người đàn bà không ra gì mà lại… Con nghĩ con kiểm soát được cái tính khí của Hạ Tư Tự à? Lúc con cứ khăng khăng nói chỉ muốn lấy cậu ta, con đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”


Lâm Thư Nhan bị nghẹn lời: “Con…”


Cha Lâm hừ lạnh một tiếng: “Chỉ tiếc là một mối nhân duyên tốt như vậy, coi như xong rồi. Ba thấy với cái tính cách của con, có cưới về nhà họ Hạ cũng chẳng làm nên chuyện. Việc hôn nhân này coi như dứt hẳn, cũng đừng nhắc lại nữa, ba sẽ bảo mẹ con tìm người khác phù hợp hơn để gả con đi.”


Nói xong, ông quay lưng bỏ đi.


Sắc mặt Lâm Thư Nhan trắng bệch, nước mắt giàn giụa khắp mặt.


Hạ Tư Tự lại vì người đàn bà đó mà không nể mặt trực tiếp cắt đứt với nhà họ Lâm.


Nam Tang Ninh có gì hơn người?!

 

Điện thoại của Lâm Thư Nhan đột nhiên vang lên, cô mở máy.


Phát hiện có người gửi cho cô một đoạn video từ camera giám sát.


Cô nghi ngờ nhấn mở, thấy đó là đoạn ghi hình hành lang khách sạn – Nam Tang Ninh gõ cửa phòng của Đỗ Nghiêu, sau đó là tiếng hét thảm thiết liên tục của Đỗ Nghiêu, rồi Hạ Tư Tự xuất hiện, từ đó trở đi không còn một tiếng động nào nữa.


Sắc mặt cô thay đổi đôi chút, liếc nhìn tên người gửi – Trần Chỉ Hàm.


Cô không nhớ rõ người này là ai, chắc là người nào đó tiện tay kết bạn trong một sự kiện nào đó. Với địa vị nhà họ Lâm, những người ở tầng lớp dưới của giới thượng lưu vốn không đáng để cô bận tâm.


Cô lập tức gọi lại.


“Lâm tiểu thư.”


“Cô gửi cho tôi đoạn video này có ý gì?”


Trần Chỉ Hàm cười khẽ: “Tôi nghe nói nhà họ Hạ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, tuyên bố sẽ không kết thông gia. Tôi sợ Lâm tiểu thư chưa rõ nguyên nhân nên muốn giúp một tay.”


Đoạn video giám sát này, theo lý là phải được xử lý, vì có liên quan đến việc Hạ Tư Tự đánh người – ngay cả nhà họ Đỗ cũng không dám công khai tùy tiện.


Chuyện Đỗ Nghiêu bị đánh, từ lâu đã chìm xuồng.

Lâm Thư Nhan cười lạnh: “Tôi cần cô giải thích chắc?”


“Thì ra Lâm tiểu thư đã biết? Vậy cô có biết Nam Tang Ninh là loại đàn bà lẳng lơ, ong bướm khắp nơi? Trong đoạn video này, người đến cứu không chỉ có Hạ tam thiếu đâu.”


Lâm Thư Nhan khựng lại – trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Bùi Tùng Hàn cũng có mặt trong video.


Khi anh ta chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng.


“Dạo gần đây Bùi Nhị thiếu cứ đòi hủy hôn, vì lý do gì chắc bây giờ cô cũng hiểu rồi chứ? Nam Tang Ninh mặt dày, bắt cá hai tay. Nếu Hạ tam thiếu biết mình bị cô ta đùa giỡn, liệu có bỏ qua không?”


Trần Chỉ Hàm nói nhỏ nhẹ mà ẩn chứa sự căm hận nghiến răng.


Hiện tại, Nam Tang Ninh thuận buồm xuôi gió nắm quyền nhà họ Nam, lại còn có hai “ngọn núi lớn” chống lưng. Còn cô ta – Trần Chỉ Hàm – lại bị tính kế trở thành vợ của thứ cặn bã như Đỗ Nghiêu!

Cô ta hận đến nghiến răng, nhưng lại không dám trực tiếp động vào Nam Tang Ninh.


Lâm Thư Nhan thì khác – cô ta có quyền lực, có ảnh hưởng.


“Hạ tam thiếu cũng chỉ là bị mê hoặc nhất thời thôi. Nếu Lâm tiểu thư vạch trần được bộ mặt thật của cô ta, Hạ tam thiếu sẽ quay đầu lại thôi, không phải sao?” Trần Chỉ Hàm khích lệ.


Ngón tay Lâm Thư Nhan đang cầm điện thoại siết chặt, trong mắt hiện lên tia độc ác.



Sáng hôm sau, tám giờ, Tang Ninh bị chuông báo thức điện thoại làm phiền mà tỉnh dậy.


Cô thật sự không dậy nổi, mí mắt nặng trĩu, cố gắng cử động ngón tay – nhưng cả người đều mỏi rã rời.


Tiếng chuông báo thức vẫn kêu inh ỏi, giây sau thì bị ai đó tắt đi.


Cánh tay đang quấn quanh eo cô siết lại, cơ thể ấm áp phía sau dán chặt vào tấm lưng trần, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: “Muốn dậy không?”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ nhăn lại, rúc vào gối mềm, giãy giụa ba phút, cuối cùng quyết định tha cho bản thân – cho phép mình lười một lần.


Giọng cô ủ ê: “Không dậy đâu.”


Cô thật sự không còn chút sức lực nào.


“Ừ.”


Người phía sau lại vùi mặt vào cổ cô, cánh tay trên eo bắt đầu không yên phận mà lần mò, cơ thể ấm nóng cũng dần nóng lên.


Tang Ninh đột nhiên mở bừng mắt, đè lại bàn tay đang làm loạn, quay đầu nhìn anh, giọng khàn khàn: “Hạ Tư Tự.”


Đôi mắt trong veo của anh nhìn cô: “Sao thế?”


“…”


Đêm qua, cũng là với đôi mắt trong trẻo này, anh như phát điên mà đè cô xuống, hết lần này đến lần khác.


“Nếu anh còn như vậy, lần sau em sẽ không đến nữa.”


“…”


Anh ngoan ngoãn đặt tay trở lại eo cô, giọng cũng dịu dàng hơn: “Vậy em ngủ thêm chút nữa nhé?”


Cô khẽ khàng nhắm mắt lại.


Anh nhìn gương mặt nhỏ yên tĩnh của cô, cổ họng khẽ chuyển động: “Ương Ương, dọn đến đây ở đi.”


Chứ kiểu đói no thất thường thế này, thật sự chịu không nổi.


Anh đợi hai giây, không thấy cô trả lời – tiếng thở đều đặn, đã ngủ mất rồi.


“Em không nói gì, anh coi như em đồng ý nhé.”


Anh hôn nhẹ lên má cô: “Vậy coi như đã định.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.