Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 157: Chương 157




Mười giờ sáng hôm sau, Tang Ninh đúng giờ đến công ty.


“Đây là một vài vấn đề cần thảo luận trong cuộc họp sáng nay.” Từ Diên đưa tập tài liệu cho cô.


Tang Ninh lật xem sơ qua, tiện tay chỉ vào hai mục: “Hai việc này thảo luận hôm nay, mấy việc khác không gấp thì để sau.”


“Vâng, khung giờ sau mười một giờ tôi cũng đã để trống cho cô rồi. Phía nhà họ Trần tôi cũng đã xác nhận trước thời gian gặp mặt.”


“Được, họp xong thì đi thẳng đến nhà họ Trần.” Tang Ninh gật đầu.


Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, một tay chống trán: “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, cô đi giúp tôi…”


“Đi mua trà sữa hả?” Từ Diên rất biết ý tiếp lời.


Cô ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn vương chút mệt mỏi: “Đi mua cho tôi ly cà phê.”


Từ Diên: ?


“…Vâng.”


Mười một giờ, họp sáng kết thúc, Tang Ninh uống nửa ly cà phê, cũng đã tỉnh táo lại.


Tang Ninh rời công ty, trực tiếp lên xe đến nhà hàng Vọng Hải Triều.


Hôm nay nhà họ Nam và nhà họ Trần hẹn nhau ăn cơm ở đó.


Nói là bữa cơm thân mật giữa hai nhà thông gia, nhưng thật ra là để đàm phán.


Mười một rưỡi, Tang Ninh đến nơi, nhân viên phục vụ mở cửa phòng riêng, cô bước vào, người nhà họ Trần và nhà họ Nam đều đã có mặt.


Ông cụ Nam không xuất hiện, những việc vặt của đám con cháu, ông chưa bao giờ quan tâm.


“Tang Ninh đến rồi!” Ôn Mỹ Linh vội vàng kéo cô ngồi xuống, hiếm khi tỏ ra thân thiết, “Đợi con lâu lắm rồi, vừa định gọi cho con, cứ tưởng con không đến nữa.”


Tang Ninh kín đáo rút tay ra, mỉm cười: “Chuyện liên quan đến Tư Nhã, sao con lại không đến? Mẹ lo lắng quá rồi.”


Ôn Mỹ Linh hơi khựng lại, rồi cố gượng cười: “Phải rồi, là mẹ nghĩ nhiều quá.”


Nam Chấn Minh mặt lạnh không nói gì, dĩ nhiên giờ ông có mở miệng thì cũng chẳng ai để tâm.


Trần Quốc An lên tiếng, giọng trách móc: “Nhà họ Nam các người mang giả thiên kim đến đánh tráo thật, lừa dối nhà họ Trần, thật là thất tín bội nghĩa! Giờ nhà họ Nam nên cho chúng tôi một lời giải thích!”


Trần Phu nhân cũng giọng điệu ghét bỏ: “Tôi nói rồi mà, chẳng biết điều tí nào, mấy hôm trước còn vì Trần Tranh uống say làm ra chút hiểu lầm mà làm ầm lên, muốn lật tung cả nhà lên, cưới một đứa con dâu thế này, e rằng ba đời nhà họ Trần không yên ổn!”


Mặt Nam Tư Nhã đỏ bừng, nỗi nhục trào lên, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.


Ôn Mỹ Linh xót con, ôm chặt Nam Tư Nhã, không nhịn được phản bác: “Sao lại là lỗi của Tư Nhã được? Rõ ràng là Trần Tranh ngoại tình…”


Trần Chỉ Hàm giọng khinh miệt: “Một con hàng giả, để nó làm Trần phu nhân đã là cho mặt mũi rồi, còn dám quản anh tôi?”


“Cô…!”


Tang Ninh lên tiếng cắt ngang: “Nam Tư Nhã đúng là không phải con ruột của nhà họ Nam, nhưng giờ hôn sự đã định, tôi nghĩ nhà họ Trần cũng không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài, làm mất mặt cả hai nhà.”


Trần Phu nhân trừng mắt: “Cô còn muốn uy h.i.ế.p chúng tôi sao!”


Tang Ninh giọng điềm đạm: “Không phải uy hiếp. Chuyện này đúng là nhà họ Nam có lỗi. Giờ nhà họ Trần muốn truy cứu, nhà họ Nam cũng sẵn sàng bồi thường. Dự án hợp tác trước đây giữa hai nhà, tôi sẵn sàng ký lại hợp đồng, nhà họ Nam nhường 20% lợi nhuận, đồng thời sẵn lòng làm cầu nối giúp nhà họ Trần bắt tay với Hưng Hoành, thúc đẩy thêm nhiều hợp tác thương mại.”


Vợ chồng Trần Quốc An mắt lóe lên, rõ ràng là hài lòng với phương án này.


Từ sau khi nhà họ Nam hợp tác được với nhà họ Bùi, nhà họ Trần vẫn luôn thèm thuồng. Giờ nhà họ Nam không những chịu nhường lợi ích, còn sẵn lòng giúp kết nối với nhà họ Bùi, đây đúng là một món hời.


Quan trọng hơn là Nam Tư Nhã và Trần Tranh đã kết hôn, giờ cứ tranh cãi mãi chuyện giả – thật cũng chẳng có ý nghĩa. Nếu nhà họ Nam không lo cho Nam Tư Nhã, nhà họ Trần cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.


Trần Tranh nhìn Tang Ninh đầy nghi ngờ: “Cô tốt bụng đến thế sao?”


Quan hệ giữa Tang Ninh và Nam Tư Nhã tệ cỡ nào, Trần Tranh biết rõ. Hôm nay cô ấy lại chịu đứng ra vì Nam Tư Nhã, còn nhường lợi?


Thật khó tin.


Giọng Tang Ninh lạnh nhạt: “Tôi chỉ là vãn bối, chuyện lớn thế này sao đến lượt tôi quyết định? Ba mẹ tôi xem Tư Nhã như con ruột, nhất định muốn chống lưng cho cô ấy, tôi chỉ biết nghe theo.”


Nam Chấn Minh đột nhiên được trao thể diện, lập tức thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng, nghiêm giọng nói: “Dù thế nào, Tư Nhã được nuôi lớn ở nhà họ Nam, thì chính là thiên kim của nhà họ Nam. Việc này tôi đã quyết định, ai cũng không cần xen vào!”


Ôn Mỹ Linh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng vậy!”


Người nhà họ Trần nghe được lời chắc chắn mới miễn cưỡng chấp nhận.


Tang Ninh đưa cho nhà họ Trần một bản tài liệu: “Đây là hợp đồng hợp tác được chỉnh sửa lại, ban đầu là chia lợi nhuận 50/50, giờ là 30/70, nhà họ Nam chỉ lấy 30%, nhường thêm 20% cho nhà họ Trần. Thành ý này, mọi người thấy đã hài lòng chưa?”


Trần Quốc An đích thân kiểm tra lại hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì, liền hừ lạnh một tiếng: “Coi như nhà họ Nam các người còn biết điều.”


Tang Ninh liếc nhìn Nam Tư Nhã, giọng lạnh nhạt: “Đã được nhà họ Trần tha thứ thì sau này ở nhà họ Trần cũng nên biết điều, hiểu chuyện một chút, đừng cứ ba ngày một trận, năm ngày một trận gây rối, khiến nhà họ Trần không yên, mà nhà họ Nam cũng phải theo đó dọn đống lộn xộn.”


Nam Tư Nhã cắn môi, đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên: “Tôi không hiểu chuyện cái gì chứ…”


Rõ ràng là Trần Tranh ngoại tình!


Vậy mà tất cả mọi người đều đổ lỗi cho cô ta!


Giọng Tang Ninh trở nên lạnh lùng và nghiêm khắc: “Là vợ, phải dịu dàng, đoan trang, giữ đạo tam tòng tứ đức! Đã gả vào nhà họ Trần thì phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, lấy chồng làm trời, không tranh không ghen, biết vì đại cục. Cô chỉ vì chút chuyện cỏn con mà khiến nhà cửa lộn xộn, chẳng biết giữ lễ nghĩa của người phụ nữ! Như thế có xứng với hai chữ ‘vợ hiền không?!”


Nam Tư Nhã c.h.ế.t lặng tại chỗ.


Tang Ninh nhìn thẳng vào cô, giọng cảnh cáo: “Thể diện của nhà họ Nam bị cô làm mất sạch rồi. Sau này những sai lầm như vậy, tuyệt đối không được phép tái phạm!”


Mặt Nam Tư Nhã lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi. Cô – một người giấu gia đình yêu đương với một gã nghèo kiết xác – thì có tư cách gì nói đến “nữ đức”?!


Người nhà họ Trần đều sững sờ.


Nghe nói đại tiểu thư nhà họ Nam là người cổ hủ, truyền thống đến mức có thể đọc vanh vách cả “Nữ tắc”, hôm nay quả nhiên danh bất hư truyền.


Trần Tranh không nhịn được mà nhìn Tang Ninh thêm mấy lần. Lấy vợ nên lấy người hiền – sớm biết vậy lúc trước thà cưới Tang Ninh còn hơn.


Ánh mắt Trần Chỉ Hàm nhìn Tang Ninh càng thêm không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi: Một người phụ nữ bảo thủ, khô khan như vậy, rốt cuộc Hạ Tam thiếu thích Nam Tang Ninh ở điểm nào?!


Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh thì đã quen với cảnh tượng này, vẫn giữ được vẻ điềm nhiên hiếm có.


Nam Chấn Minh mở lời: “Ông cụ nhà tôi rất coi trọng lễ giáo, gia phong nhà họ Nam vốn là như vậy.”


Người nhà họ Trần cuối cùng cũng tỉnh lại từ sự sững sờ.


Trần Phu nhân khẽ ho một tiếng: “Vậy thì chuyện này coi như xong. Dù sao hai nhà cũng là thông gia, sau này Tranh Nhi và Tư Nhã cứ sống tốt với nhau là được.”


Ôn Mỹ Linh vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng rồi, chuyện này dừng ở đây thôi.”


Nam Tư Nhã mắt đỏ hoe nhìn Trần Tranh, nhưng Trần Tranh lại có vẻ lơ đãng, không để ý đến cô ta. Anh ta không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến vậy, vậy mà kết thúc lại nhanh chóng như thế – thế còn lời giải thích với Chiêm Nghi Quân thì sao?


Nam Tư Nhã cắn răng, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, đau buốt.


Bầu không khí trong phòng bao bắt đầu dịu xuống. Tang Ninh ngồi ngay ngắn trên ghế, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt bình tĩnh quét qua từng người trong phòng.


Ai cũng có toan tính riêng.


Cô khẽ mím môi, lạnh lùng nhếch môi cười.


Đến đây là hết? Ai cho phép vậy chứ.



Một tuần bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, đã đến thứ Bảy.


Hôm nay là tiệc niên yến của nhà họ Hạ.


Tang Ninh đứng ven đường đợi khoảng năm phút, một chiếc Maserati màu hồng dừng lại trước mặt cô.


Cửa kính hạ xuống, Kỷ Nghiên nhướng mày với cô: “Lên xe.”


Tang Ninh mỉm cười, kéo cửa xe bước vào.


Kỷ Nghiên nhấn ga, xe lao đi.


Xe của Kỷ Nghiên rất sôi động, khác hẳn với sự lạnh lẽo trong xe của Hạ Tư Tự. Trên bậu cửa sổ phía trước xếp một hàng gấu bông lông xù, trong xe còn có hương thơm dịu nhẹ và đèn trang trí lấp lánh. Tang Ninh nhìn mà hoa cả mắt.


“Nhà cậu chỉ có tớ cậu đi tiệc của nhà họ Hạ thôi à?” Kỷ Nghiên hỏi.


“Ừ, vốn là do bà nội nhà họ Hạ mời, tớ đi đã là ngoại lệ rồi. Dẫn theo đám người nhà thì kỳ cục, lại gây phiền phức.”


Tang Ninh thắt dây an toàn, phát hiện trên đó còn có gắn một con gấu nhỏ, cô tò mò bóp nhẹ nó.


“Gì mà ngoại lệ? Bà nội Hạ thích cậu mới đích thân mời đấy, cậu mới là khách quý.” Kỷ Nghiên cười tươi quay đầu, “Mà không dẫn đám người nhà họ Nam theo cũng tốt, ai cho họ chiếm lợi.”


Tang Ninh lại bóp gấu nhỏ thêm cái nữa: “Xe cậu đẹp thật đấy.”


Kỷ Nghiên không thèm quay đầu: “Cậu thích à? Tặng cậu đó.”


“….”


Tang Ninh nuốt nước bọt: “Tớ còn chưa học bằng lái.”


“Ờ ha, đúng rồi. Bao nhiêu lâu rồi mà cậu vẫn chưa học bằng, đi đâu cũng bất tiện.”


Tang Ninh chọc nhẹ vào mặt con gấu: “Tớ thật sự không có thời gian, để một thời gian nữa.”


“Cậu lúc nào cũng nói để sau, không biết đến bao giờ mới rảnh được, Tiểu Nam Tổng à.”


Tang Ninh khẽ cười, trong mắt lóe lên vài phần tự tin: “Sắp rồi.”


“Sắp gì cơ?” Kỷ Nghiên nghi hoặc nhìn cô qua gương chiếu hậu.


Tang Ninh nhìn về phía trước: “Sắp đến nơi rồi.”


“À, đến rồi!”


Kỷ Nghiên dừng xe trước khách sạn, nhân viên gác cửa chạy ra mở cửa xe. Kỷ Nghiên tiện tay ném chìa khóa cho cậu ta, rồi kéo Tang Ninh cùng đi vào.


Tiệc của nhà họ Hạ đã bao trọn toàn bộ khách sạn SK.


Sau khi xuất trình thiệp mời, hai người bước vào đại sảnh tiệc, bên trong đã có hơn nửa số khách mời đến từ sớm.

Kỷ Nghiên kéo Tang Ninh đi xuyên qua đám đông, đi thẳng đến khu trung tâm, chỗ sâu nhất bên trong.


Bà cụ Hạ đang ngồi trên chiếc ghế sô-pha ở vị trí chính giữa.

Hai bên lần lượt là Hạ tư lệnh và ba người cháu trai. Xung quanh có một vòng người đang nhiệt tình vây quanh nói chuyện.


“Hiếm lắm Hạ tư lệnh mới về nhà, Lão phu nhân cuối cùng cũng được đoàn tụ cả nhà dịp Tết rồi.”


Bà cụ Hạ cười hiền từ: “Bọn chúng quanh năm bôn ba bên ngoài, một năm cũng chỉ có chừng hai lần cả nhà sum họp, dù sao cũng sắp Tết rồi.”


Tần Bảo Trân cười ha hả: “Nhưng Tư Tự chẳng phải vẫn ở bên cạnh mẹ để hiếu thuận còn gì!”


“Thằng bé đó à?” Bà cụ liếc nhìn anh một cái — Hạ Tư Tự đang tựa lưng vào ghế sô-pha, mắt dán vào điện thoại, hoàn toàn không để ý xung quanh, rõ ràng chẳng nghe bà cụ Hạ nói gì cả.


Bà cụ Hạ hừ lạnh: “Tôi thì chẳng trông mong gì ở nó nữa.”


Hạ Tư Tự khẽ cau mày, gõ tiếp một dòng chữ trên điện thoại: [Sắp đến chưa?]


Tần Bảo Trân vội vàng xoa dịu: “Chuyện lớn thì Hạ Tư Tự chưa bao giờ để xảy ra sơ suất mà.”


Bà cụ Hạ rõ ràng chỉ đang giận lẫy, ai cũng biết bà cưng chiều đứa cháu út này nhất, nên Tần Bảo Trân càng phải nói đỡ cho.


Đúng lúc này, một giọng nói rạng rỡ vang lên:


“Bà nội Hạ ơi!”


Bà cụ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Kỷ Nghiên đang kéo tay Tang Ninh bước vào với nụ cười rạng rỡ.


Bà cụ lập tức giơ tay vẫy:

“Tang Ninh đến rồi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.