Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 167: Chương 167




Sau khi tan làm, Tang Ninh đi thẳng đến hội sở Quân Đình.


Vừa mới mở cửa, âm thanh chói tai quen thuộc lại ập đến, cô đứng ở cửa nghỉ vài giây rồi bước vào sảnh nhỏ ồn ào náo nhiệt.


Kỷ Nghiên đang nhảy nhót giữa sàn nhảy đông đúc người qua lại. Tang Ninh vừa nhìn đã thấy cô, liền bước vào sàn nhảy, ghé sát tai cô chào hỏi:


“Tiểu Nghiên.”


Kỷ Nghiên quay đầu lại, ánh mắt rực sáng phấn khích:


“Tang Ninh! Cậu đến rồi!”


Tang Ninh kéo cô rời khỏi sàn nhảy, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh:


“Cậu chẳng phải nói hôm nay là tiệc chia tay độc thân sao?”


Ngày mai Kỷ Nghiên kết hôn, cô nói muốn tổ chức một bữa tiệc độc thân như một nghi thức tạm biệt cuộc sống độc thân cuối cùng.


Sau ngày mai, cô ấy sẽ là người có chồng.


Cô ấy luôn có những nghi lễ kỳ lạ như vậy, Tang Ninh cũng đã quen rồi.


“Đúng vậy, không đủ rõ ràng sao?” Kỷ Nghiên hất mái tóc xoăn sóng lớn khoác trên vai, liếc mắt đưa tình với cô.


Tang Ninh chỉ lên phía bàn DJ nơi Cố Tinh Thần đang chơi nhạc:


“Thế sao anh ta cũng có mặt ở đây?”


“Ồ, anh ta cũng nói muốn tổ chức tiệc độc thân, mà bạn bè hai bên tụi mình trùng nhau quá nhiều, không lẽ bắt mọi người phải chạy qua chạy lại? Thế là dứt khoát tổ chức chung luôn.”


Tang Ninh nghẹn lời:


“Cũng được, đỡ lãng phí.”


Kỷ Nghiên hào hứng dúi vào tay cô một ly cocktail:


“Tớ nói rồi mà, cậu nên dẫn bạn trai tới cùng chơi cho vui.”


Tang Ninh khẽ cười:


“Anh ấy hướng nội, không thích mấy nơi ồn ào như vậy.”


Bỗng một tiếng “cạch” vang lên, là âm thanh bi-a rơi vào lỗ.


Tiếp theo đó là tiếng reo hò của đám đông:


“Hạ Tam thiếu lợi hại thật! Cú này quá đẹp!”


Tang Ninh quay đầu lại, thấy ở bàn bi-a bên cạnh, Hạ Tư Tự vừa đứng thẳng người lên, ánh mắt sắc lạnh xuyên qua đám đông nhìn về phía cô.


Kỷ Nghiên nhìn thoáng qua Hạ Tư Tự, ghé tai Tang Ninh thì thầm:


“Thật kỳ lạ, dạo gần đây Hạ Tư Tự rảnh quá mức, đến cả tiệc kiểu này mà cũng tham gia.”


Tang Ninh thoáng khựng lại:


“Vậy sao…”


Kỷ Nghiên lại nhìn thấy Bùi Tùng Hàn đứng gần đó, nói thêm:


“Bùi Tùng Hàn cũng rảnh chẳng kém.”


Tang Ninh cầm ly cocktail bên cạnh lên, cúi đầu uống một ngụm.


Kỷ Nghiên thì chẳng bao giờ nghĩ đến mấy chuyện phức tạp, liền nhớ đến chuyện khác:


“Tớ vừa nghe nói Tập đoàn Trần thị vừa nổ nợ! Cậu ra tay thật ác, lần này nhà họ Trần chắc thành vật trong túi cậu rồi nhỉ?”


Tang Ninh khẽ cong môi:


“Còn chưa đến lúc, chờ thêm một chút nữa.”


“Người nhà cậu có biết ơn không? Đừng để cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác đấy.” Kỷ Nghiên nói đầy cảnh giác.


Ánh mắt Tang Ninh chợt lạnh đi vài phần:


“Sẽ không đâu.”


Kỷ Nghiên hừ lạnh:


“Chỉ vì lần trước cậu làm mất đơn hàng của công ty Luân Gia, người nhà cậu ai nấy như phát điên đòi cậu giải thích. Cậu đã lập bao nhiêu công lớn cho công ty rồi, có làm hỏng một dự án thì sao chứ? Thật là quá đáng!”


Tang Ninh bình thản:


“Không sao cả.”


Vốn dĩ cô cũng chẳng để tâm.


Điện thoại của Kỷ Nghiên rung lên, cô tiện tay cầm lên xem. Cô theo dõi rất nhiều tài khoản tin tức giải trí, tốc độ lướt mạng như 8G, luôn cập nhật tin tức kịp thời.


Ban đầu cô chỉ liếc nhìn một cái, ai ngờ vài chữ quen thuộc lại như nổ tung trước mắt cô.


[Hạ tổng của Huy Diệu và đại tiểu thư của Nam thị bị lộ quan hệ yêu đương bí mật!]


Kỷ Nghiên hoảng hốt run tay, lập tức mở bài báo, một bức ảnh phóng to khiến cả khuôn mặt cô đông cứng.


Một đôi nam nữ nắm tay nhau bước vào nhà hàng, vừa lúc đang nhìn nhau nói chuyện, hai gương mặt nghiêng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!


Là Hạ Tư Tự và Nam Tang Ninh?!


Tang Ninh vừa mới quay đầu nhìn bên phía bàn bi-a, quay lại liền thấy sắc mặt Kỷ Nghiên cứng đờ, liền hỏi:


“Có chuyện gì vậy?”


Kỷ Nghiên vội vàng đưa điện thoại cho cô:


“Tang Ninh, cậu mau xem! Lại bị người ta chơi xấu rồi!”


Tang Ninh cúi mắt nhìn, ánh mắt chợt lạnh đi.


“Có phải lại bị tung tin đồn thất thiệt không? Lần trước là với Bùi Tùng Hàn, lần này lại đến Hạ Tư Tự! Nhất định là do nhà họ Trần giở trò!” Kỷ Nghiên nói đầy tức giận.

 

Tang Ninh lập tức mở điện thoại, vào xem tin tức, phát hiện nó đã leo lên top tìm kiếm.


Ngay sau đó, một cuộc gọi đến.


Người gọi hiển thị: “Ông nội”


Cô mím môi, hít sâu một hơi, đứng dậy bước vội ra ban công:


“Tớ ra ngoài nghe điện thoại chút.”


Tang Ninh băng qua đám đông, mở cửa kính ban công, bước ra ngoài nơi yên tĩnh rồi bắt máy.


Hạ Tư Tự đang chơi bi-a, trong lúc ánh mắt liếc qua vô tình thấy bóng dáng Tang Ninh đột nhiên đứng dậy rời đi, động tác khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn theo cô.


Cố Tinh Thần vừa từ bàn DJ bước xuống, cầm ly rượu uống một ngụm, hỏi Kỷ Nghiên:


“Sao ngơ ra vậy?”


Kỷ Nghiên cuối cùng cũng hoàn hồn lại, như bùng nổ mà bật dậy:


“Có chuyện rồi! Tang Ninh bị hại nữa rồi!”


“Cái gì?!”


Cố Tinh Thần vừa hỏi xong, đã bị hai giọng nói khác át mất.


Anh quay đầu lại, thấy Hạ Tư Tự và Bùi Tùng Hàn đã sải bước đi tới.


“Xảy ra chuyện gì?!” Hạ Tư Tự trầm giọng hỏi.


Kỷ Nghiên giơ điện thoại lên:


“Anh nhìn tin tức đi! Anh và Tang Ninh lên top tìm kiếm rồi!”


Ánh mắt Hạ Tư Tự lập tức khóa chặt vào bức ảnh phóng to trong bài báo, nơi hai người đang nắm tay nhau. Ánh mắt anh thoáng khựng lại.


Gương mặt Bùi Tùng Hàn cũng cứng đờ.


Người chơi keyboard trên sân khấu thấy không khí có gì đó sai sai, lập tức dừng nhạc. Căn sảnh nhỏ vốn náo nhiệt bỗng chốc rơi vào im lặng c.h.ế.t lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ.


Kỷ Nghiên sốt ruột nói:


“Nhất định lại có người gài bẫy Tang Ninh! Lần trước là tung tin đồn cô ấy với Bùi Tùng Hàn, lần này lại là với Hạ Tư Tự! Hai người họ đến giờ còn chưa nói với nhau được mấy câu, làm sao có thể thật được! Tin tức lại còn viết khó nghe như vậy!”


Cố Tinh Thần cảm giác đầu mình “ong” một tiếng, người như đơ ra, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Hạ Tư Tự.


Hạ Tư Tự cầm lấy điện thoại, xem kỹ lại bài báo:


[Nam đại tiểu thư lại trèo cao, lộ chuyện yêu đương bí mật với Hạ Tam thiếu]


[Không vào được Nhà họ Bùi, quay sang bám lấy Nhà họ Hạ]


[Tổng giám đốc của Huy Diệu bị lộ tình cảm, nghi ngờ nhà gái ép cưới để trèo cao]


Ngón tay anh cầm điện thoại trắng bệch, sắc mặt ngày càng u ám.


Anh thuận tay ném trả điện thoại, sau đó bước nhanh xuyên qua đám người tự động dạt ra, kéo cửa kính ban công bước ra ngoài.


Mọi ánh mắt trong sảnh đều dõi theo anh.


Tang Ninh đang quay lưng lại với bên trong gọi điện thoại, một tay chống lên lan can, một tay cầm điện thoại. Ngón trỏ tay trái đang gõ nhè nhẹ lên lan can, vẻ mặt lo lắng không che giấu được.


Giọng cô trầm ổn:


“Con không rõ.”


Tiếng ông nội từ đầu dây bên kia quát lên:


“Không rõ?! Tin tức rùm beng đến thế rồi, giờ con chỉ nói một câu không rõ?!”


“Con sẽ xử lý.”


“Lập tức về đây cho ông một lời giải thích! Hết lần này đến lần khác xảy ra mấy tin như vậy, nếu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Tập đoàn Nam thị, ông sẽ không tha cho con!”


Trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ chán ghét, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: “Vâng.”


Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.


Ngay sau đó, điện thoại cô lại đổ chuông – là người trong công ty gọi tới.


Cô không còn tâm trí đâu để đối phó nữa, trực tiếp tắt chuông.


Vừa quay người lại, đã thấy Hạ Tư Tự đứng ngay sau lưng.


Sắc mặt anh âm trầm:


“Anh không biết là cái tay phóng viên nào không biết sống c.h.ế.t dám tự ý tung tin về anh. Anh mà tra ra được thì không để yên đâu.”


Cô mím môi. Lúc này cô cũng gần như đoán được ai đứng sau.


Nhà họ Trần đã bị dồn đến đường cùng, không loại trừ khả năng muốn cá c.h.ế.t lưới rách.


“Em muốn xử lý thế nào? Anh sẽ lập tức cho người đè tin xuống, đưa tin đính chính?” Anh trầm giọng hỏi.


Cô ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh.


Trong ánh mắt thường ngày vốn hờ hững, lần này lại có chút sốt ruột không giấu được:


“Hoặc là trực tiếp bắt cả phóng viên lẫn Trần Tranh lại, bắt họ họp báo xin lỗi công khai!”


Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh, chậm rãi mở miệng:


“Em muốn…”


Ánh mắt đen sâu của anh vẫn khóa chặt cô.


Cô hít sâu một hơi, mím môi:


“Em muốn hôn anh.”


Đôi mắt tối của anh khẽ lóe sáng, vẻ mặt thoáng chững lại.


Cô nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:


“Hạ Tư Tự, anh có muốn hôn em không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.