“Tang Ninh là người hiếu thảo nhất!” Ông cụ liên tục gật đầu.
Hạ Tư Tự liếc nhìn nhân viên phục vụ, người phục vụ lập tức bưng một chiếc hộp gấm đi tới.
“Đây là bộ ấm trà bạch ngọc thời Chu, tặng ông nội để mừng thọ.”
Ông cụ Nam cười đến nỗi mắt cũng không thấy đâu: “Tốt, tốt lắm! Hạ tam thiếu có lòng quá!”
Chưa bàn đến giá trị của bộ ấm trà này ra sao, chỉ riêng việc Hạ Tư Tự đích thân đến mừng thọ đã khiến ông cụ Nam cảm thấy cả đời chưa từng vinh quang đến thế!
Hạ Tư Tự nắm lấy tay Tang Ninh, thái độ hiếm khi khách sáo: “Đây là điều nên làm, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi đến thăm, lễ nghi phải chu đáo.”
“Cậu chu đáo quá rồi.” Ông cụ gật đầu liên tục, lại quay sang nhìn Tang Ninh: “Hôm nay Hạ thiếu đến, cháu tiếp đãi cho tốt, đừng để người ta thấy không được coi trọng.”
Tang Ninh khẽ cong môi: “Ông yên tâm.”
Sắc mặt Nam Chấn Minh cũng bừng sáng, lưng thẳng tắp, kiêu hãnh liếc nhìn các vị khách xung quanh, trong ánh mắt mọi người ngoài ngưỡng mộ vẫn là ngưỡng mộ, tiếng bàn tán bắt đầu râm ran.
“Nhà họ Nam đúng là tổ tiên phù hộ, lại có thể khiến cháu gái lọt vào mắt xanh của Hạ Tam thiếu, khác nào cá chép vượt long môn chứ?”
“Ban đầu tôi còn nghĩ Tam thiếu chỉ đùa chơi thôi, không ngờ lại công khai luôn, còn đích thân tham dự tiệc thọ ông cụ Nam, rõ ràng là muốn cưới rồi!”
Cũng có người nói mát: “Chẳng phải do Nam Tang Ninh thủ đoạn cao sao, cố tình để lộ chuyện tình cảm cho truyền thông, ép người ta phải cưới.”
“Nhưng người ta ép cưới thành công cũng là bản lĩnh đấy chứ, cô giỏi thì thử xem? Hạ Tam thiếu chịu sao?”
Mọi người lại cười ầm lên.
Tiếng cười vang dậy nhưng ai nấy cũng đều có chút dè chừng trong lòng — phải biết Hạ Tam thiếu nổi tiếng là kẻ ngang tàng ở Bắc Kinh, ai dám giở trò với anh? Chắc chắn là tìm đường chết.
Vậy mà Tang Ninh lại dám giở trò, Hạ Tư Tự không chỉ không làm khó cô, còn thật sự để cô “ép cưới” thành công. Đãi ngộ này, người thường làm sao sánh được?
“Nhà họ Nam giờ thật sự đã bám được vào nhà họ Hạ, sau này địa vị sẽ không còn tầm thường nữa…” Có người nói đầy ẩn ý.
Nhà họ Hạ là danh môn thế gia hàng đầu ở Bắc Kinh.
Có nhà họ Hạ làm chỗ dựa, sau này nhà họ Nam chẳng phải sẽ như diều gặp gió?
Một vài đối tác làm ăn liếc nhau, những ngày qua bị nhà họ Nam làm cho tức điên, giờ cũng đành nuốt giận mà thôi.
Tình hình bây giờ, họ đâu còn dám tính sổ với nhà họ Nam?
Thà chịu lỗ còn hơn đắc tội với họ.
Trịnh Tổng của Hạo Vĩnh vui vẻ bưng ly rượu đi tới: “Nam tổng, ông có phúc khí thật đấy, nào nào, tôi kính ông một ly, chúc mừng chúc mừng!”
Nam Chấn Minh liếc ông ta một cái, vênh mặt hừ lạnh: “Trịnh Tổng giờ nói chuyện dễ nghe quá ha, mấy hôm trước không phải còn đập bàn trừng mắt với tôi sao?”
Trịnh Tổng cười gượng: “Khi đó chỉ là nhất thời xúc động, đầu óc không tỉnh táo thôi! Giờ tôi nghĩ kỹ rồi, được hợp tác với nhà họ Nam đã là nể mặt Hạo Vĩnh rồi, lô hàng đó, tiêu chuẩn không cần cao như vậy nữa, Nam tổng cứ quyết định, Hạo Vĩnh sẽ nhận hết!”
Lô hàng đó do Tập đoàn Nam thị ký kết với Hạo Vĩnh, có yêu cầu kỹ thuật đặc biệt và điều khoản phụ riêng, tất cả đều do Tang Ninh đàm phán, thậm chí còn thuê kỹ sư kỹ thuật với giá cao để thực hiện.
Nhưng giờ, kỹ sư đó đã bị Nam Chấn Minh sa thải.
Lô hàng này không thể sản xuất đúng tiêu chuẩn kỹ thuật như yêu cầu của Hạo Vĩnh, chỉ có thể làm qua loa.
Trước đây Hạo Vĩnh không đồng ý, Trịnh Tổng còn nổi trận lôi đình, giờ Hạ Tam thiếu trở thành con rể tương lai nhà họ Nam, Trịnh Tổng lập tức chạy đến nịnh bợ.
Không chỉ Hạo Vĩnh, những đối tác bất mãn khác cũng lần lượt tới kính rượu Nam Chấn Minh.
Nam Chấn Minh đắc ý vô cùng, cảm giác như đang đứng trên đỉnh cao nhân sinh — mấy kẻ đối tác từng lên mặt giờ đều phải cúi đầu nịnh bợ.
Tất cả khủng hoảng của Tập đoàn Nam thị, theo đó mà được hóa giải!
Tang Ninh cầm ly champagne, đưa lên môi, ngẩng mắt nhìn Nam Chấn Minh đang được vây quanh bởi các đối tác.
Cô nhếch môi lạnh nhạt.
Nam Chấn Minh bỗng quay đầu nhìn lại, gương mặt đắc ý đầy gió xuân, bước đến gần, trầm giọng dặn dò: “Tang Ninh này, con có tiếp đãi Hạ Tam thiếu đàng hoàng không? Đừng để khách quý thấy thất lễ.”
Hạ Tư Tự vòng tay ôm eo Tang Ninh, giọng tùy ý nhưng ánh mắt thì lạnh lùng: “Tang Ninh tiếp đãi rất chu đáo, không cần ông lo.”
Nam Chấn Minh bị ánh mắt ấy làm lạnh sống lưng, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Vốn định nhân cơ hội dạy dỗ Tang Ninh vài câu để làm màu, giờ đành cười gượng, không dám làm phật lòng anh: “Phải rồi, Tang Ninh trước nay vẫn là người hiểu chuyện.”
Hạ Tư Tự lạnh nhạt nói: “Chính vì quá hiểu chuyện nên mới thường bị bắt nạt.”
Nam Chấn Minh bỗng nghẹn lời, trừng mắt nhìn Nam Tang Ninh — Nó bị bắt nạt ư? Nó còn mặt mũi mà nói câu đó sao?!
Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này chẳng khác nào muốn tác oai tác quái trong nhà họ Nam nữa rồi!
Nhưng ông ta không dám phản bác Hạ Tư Tự, chỉ có thể cười làm lành: “Đúng đúng, Tang Ninh vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, nhìn thôi đã khiến người ta xót xa.”
Lúc này, người nhà họ Trần cũng bước tới, lần này thái độ của họ thấp hẳn xuống.
Sắc mặt Trần Tranh rất tệ, rõ ràng thời gian qua vô cùng lao đao — chuỗi vốn của nhà họ Trần đã đứt, hiện giờ chỉ đang chắp vá tạm bợ, cầm cự vô cùng khó khăn, cầu xin khắp nơi mà vẫn không xoay được vốn.
“Tôi không ngờ Hạ thiếu cũng có thời gian đến.” Trần Tranh gượng cười, ánh mắt chột dạ tránh né.
Tin tức lần trước về Hạ Tư Tự là do anh ta thuê người tung ra, vốn tưởng sẽ được thấy cảnh Nam Tang Ninh bị đá, ai ngờ cô ta lại lợi dụng cơ hội công khai thân phận, ép cưới thành công!
Bao nhiêu công sức tính toán, rốt cuộc lại thành làm áo cưới cho Nam Tang Ninh!
Vận khí của con tiện nhân này khiến Trần Tranh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trần Chỉ Hàm thì càng giận đến phát điên, Hạ Tam thiếu rõ ràng bị con tiện đó mê hoặc rồi! Người thông minh như vậy mà lại không nhìn ra được bộ mặt thật đầy toan tính của cô ta sao?
Sắc mặt Nam Tư Nhã cũng khó coi không kém — Nam Tang Ninh lại có thể trèo lên được Hạ Tam thiếu, sau này cô ta còn mặt mũi gì đứng trước mặt đối phương nữa?
Bầu không khí nhất thời căng thẳng, nhưng cũng nhanh chóng bị phá vỡ.
Dù sao lúc này không phải là lúc để nhà họ Trần giận dỗi — vì họ thật sự sắp chống không nổi nữa rồi.
Hạ Tư Tự không nói một lời, Trần Tranh lập tức quay sang Nam Chấn Minh: “Ba.”
Nam Chấn Minh hừ lạnh một tiếng — còn có mặt mũi gọi ông là “ba” sao?
“Chuyện chuỗi vốn của Tập đoàn Trần bị đứt, nếu không phải thật sự hết cách, con cũng chẳng muốn đến cầu xin ba…” Trần Tranh cố nén nhục nhã, cúi đầu nói.
Nam Chấn Minh cười lạnh: “Nhà họ Nam chúng tôi nào có năng lực lớn như vậy mà đi lấp hố cho nhà họ Trần.”
Trước đây nhà họ Trần ngạo mạn đến mức nào, nào có để nhà họ Nam vào mắt? Giờ xảy ra chuyện mới nhớ ra là thông gia à?
“Nhưng dù sao cũng là thông gia, nếu không giúp, hình như cũng không ổn lắm.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn — là Nam Tang Ninh vừa lên tiếng.
Sắc mặt Nam Chấn Minh biến đổi, định mắng cô nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hạ Tư Tự, ông ta đành nuốt ngược cơn giận, đổi sang vẻ ôn hòa:
“Tang Ninh à, chuyện này con đừng can dự vào, cái hố nhà họ Trần to thế, nhà mình không nên dính vào vũng nước đục đó đâu!”
Tang Ninh lắc đầu: “Không thể gọi là dính vào nước đục, phải gọi là… thu mua.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lời vừa dứt, cả hội trường lặng như tờ.
Nam Chấn Minh sững người ba giây, ánh mắt bỗng lóe sáng.
Phải rồi! Nhà họ Nam có thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của, dùng giá thấp để thu mua Tập đoàn Trần Thị! Đây chẳng phải là cơ hội lớn để mở rộng bản đồ kinh doanh của nhà họ Nam sao?
Nhà họ Nam có thể thuận thế bước lên một tầm cao mới!
Sắc mặt người nhà họ Trần trắng bệch.
Nam Chấn Minh lại bắt đầu do dự: “Nhưng mà… thu mua thì cũng cần vốn, nhà mình thì…”
Tang Ninh khoác tay Hạ Tư Tự, hơi ngẩng cằm lên, giọng điệu đầy tự tin: “Chuyện đó thì sao? Chẳng lẽ nhà mình bây giờ lại không có năng lực đó?”