Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 189: Chương 189




Anh mím chặt đôi môi, vòng tay ôm chặt lấy eo cô, rồi cúi xuống, cằm lướt qua đỉnh đầu cô.


Mười phút sau, chiếc Maybach vào Palm Beach.


Tài xế mở cửa xe, anh không đánh thức cô, trực tiếp bế cô ra khỏi xe và lên tầng.


Cô có lẽ mệt lắm, ngủ say sưa, nằm gọn trong vòng tay anh, đôi mắt khép chặt.


Từ đó, Tang Ninh lại tiếp tục công việc bận rộn trong nửa tháng tiếp theo. Mớ hỗn độn trong tập đoàn Nam Thị cuối cùng cũng gần được thu dọn xong.


Tất cả các dự án hợp tác trước đó đã đi vào quy trình sản xuất bình thường, sản phẩm cũng đã hoàn thành đúng chất lượng và số lượng, coi như là kịp thời cứu vớt chút danh tiếng.


“Nam tổng, đây là tiến trình mua lại của Tập đoàn Trần Thị, cô xem qua.”


Tang Ninh nhận tài liệu và lướt qua một lượt, không có vấn đề gì lớn, cô ký tên ngay.


“Hiện tại, hàng hóa của Hạo Vĩnh và Vân Thịnh đã được chuyển giao, các công ty còn lại cũng cần phải nhanh chóng sắp xếp.” Tang Ninh nói.


“Cô yên tâm, các phòng ban đã trở lại quỹ đạo, và các đối tác còn lại cũng đều bày tỏ sự tin tưởng vào Nam tổng, không thúc giục gì cả.”


Tang Ninh gật đầu, dù họ tin cô hay tin vào Hạ Tư Tự ở phía sau, cô cũng không để tâm, miễn là có thể cho tập đoàn Nam Thị thời gian thở dốc, cô đã rất hài lòng.


Điện thoại cô rung lên, cô mở ra, một tin nhắn hiện ra.


Bánh Dâu Tây: [Tối nay là buổi ra mắt sản phẩm AI y tế, em có rảnh đến không?]


Tang Ninh chớp mắt, không ngờ sản phẩm ra mắt nhanh vậy.


Cô lướt qua lịch trình công ty, hôm nay công việc không nhiều, chắc có thể tan làm đúng giờ.


Cô lại cầm điện thoại gõ chữ: [Được]


Bánh Dâu Tây: [Vậy anh đến đón em.]


Cô suy nghĩ một chút, rồi gửi một biểu tượng cảm xúc: [Vỗ vỗ chó con.jip]


Hạ Tư Tự lại nhận được tin nhắn, anh lướt nhìn điện thoại, một con ch.ó giả vờ dễ thương đang bị vỗ đầu, đầu nghiêng sang một bên vẫy đuôi.


Anh nhíu mày, cái gì đây?


Chiều lúc 6 giờ, Tang Ninh tan sở, Hạ Tư Tự đến đón cô.


Tang Ninh lên xe, anh lái xe đi.


“Em có cần thay bộ đồ dạ hội không?” Cô bỗng nhớ ra hỏi.


Anh quay đầu nhìn cô, hôm nay cô mặc trang phục đơn giản, một chiếc áo khoác màu be, bên trong là sơ mi và quần dài, tóc dài nhẹ nhàng uốn lọn và xõa trên vai, vừa giản dị vừa sắc sảo.


Cô nhíu mày, vuốt tóc: “Nếu biết hôm nay phải đi buổi ra mắt em đã chuẩn bị thêm một bộ đồ khác.”


Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ba giây, rồi nhìn về phía trước: “Không cần, em như vậy là được rồi.”


“Thật sao?” Cô nghi ngờ hỏi.


Anh đáp, giọng thờ ơ: “Em là đại cổ đông, em mặc đồ ngủ đi cũng chẳng ai dám nói gì.”


“……”


Cô đâu phải là anh!


Cuối cùng Tang Ninh cũng không thay đồ, thời gian cũng không kịp nữa.


Đến nơi tổ chức sự kiện, không khí đã rất nhộn nhịp, hôm nay là ngày ra mắt chính thức sản phẩm Tuệ Y, buổi họp báo cũng được tổ chức hoành tráng, gần như tất cả những người trong ngành đều có mặt, các phóng viên cũng đã có mặt từ sớm.


Trương Lương, người phụ trách sản phẩm này, đang căng thẳng trả lời phỏng vấn từ các phóng viên, giới thiệu sản phẩm AI y tế mới ra mắt.


Cùng đến dự còn có tất cả các nhà đầu tư.


“Tang Ninh!” Kỷ Nghiên nhìn thấy Tang Ninh ngay lập tức vẫy tay với cô.


Tang Ninh buông tay Hạ Tư Tự, đi nhanh vài bước: “Tiểu Nghiên.”


Hạ Tư Tự đang nói chuyện với ai đó, đột nhiên tay bị buông ra, anh quay lại nhìn, Tang Ninh đã đi sang bên cạnh rồi, anh nhíu mày.


Kỷ Nghiên khoác tay cô, không ngừng nói: “Tớ đã không gặp cậu suốt một tháng rồi, cậu giỏi thật đấy, bận đến mức không thấy bóng dáng đâu! Hôm nay tớ còn tưởng cậu không đến nữa cơ!”


Dự án này cũng có sự tham gia của Cố Tinh Thần, là một trong những nhà đầu tư, hôm nay chồng cô ấy chắc chắn cũng phải đến.


“Hôm nay công việc ở công ty cũng gần xong rồi, buổi ra mắt Tuệ Y dù sao cũng quan trọng, tớ đương nhiên phải đến.” Tang Ninh vui vẻ nói.

“Đúng rồi, đúng rồi, đại cổ đông của chúng ta!”


Tang Ninh ngượng ngùng cười: “Đừng trêu tớ nữa, tớ chỉ vì tình cờ hai người bạn từ Kinh đại muốn khởi nghiệp, tôi đầu tư ba tram vạn thôi, không ngờ lại làm được lớn như thế.”


Kỷ Nghiên hừ một tiếng: “Tớ đã nói rồi, giữa cậu và Hạ Tư Tự chẳng có chút liên quan gì, sao bỗng dưng lại cùng nhau thế, hóa ra là hai người đã âm thầm có tình ý từ lâu!”


Tang Ninh: “……”


Câu này nghe sao cứ thấy kỳ kỳ?


“Tang Ninh, cậu đến rồi à?” Diệp Thiến và Trương Lương vừa mới từ khu phỏng vấn đi ra, lúc này Phương Hàn đang làm phần giới thiệu.


Tang Ninh vội kéo Kỷ Nghiên giới thiệu: “Đây là người sáng lập của dự án sản phẩm này, Diệp Thiến và Trương Lương, họ cũng là bạn của tớ từ Kinh đại, sản phẩm có thể đi đến hôm nay đều nhờ công của họ.”


Kỷ Nghiên hào hứng bắt tay: “Chào các cậu.”


Tang Ninh lại giới thiệu với Diệp Thiến và Trương Lương: “Đây là……”


Tang Ninh đột nhiên dừng lại.


Diệp Thiến cười nói: “Là phu nhân của Cố tổng đúng không? Vừa nãy tôi thấy Cố tổng cùng cô đến đây.”


Kỷ Nghiên cười một cách lịch sự: “Đúng vậy.”


Tang Ninh liếc nhìn Kỷ Nghiên, phát hiện cô ấy đang nghiến chặt quai hàm.


“……”


Cô ấy thật sự ghét Cố Tinh Thần đến vậy sao?

Đang nói chuyện, đột nhiên lại có một người quen bước vào hội trường.


“Nam tiểu thư.” Người đó lịch sự chào hỏi.


Tang Ninh gật đầu: “Bác sĩ Thịnh.”


Dù chỉ gặp nhau một lần ở Huy Diệu, nhưng vẫn phải giữ phép lịch sự.

 

Kỷ Nghiên nghe thấy tiếng động quay lại, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên.


Nụ cười trên mặt Thịnh Niên cũng hơi dừng lại một chút.


Tang Ninh lại giới thiệu với Kỷ Nghiên: “Đây là Bác sĩ Thịnh của Hoa Tế, sản phẩm Tuệ Y cuối cùng có thông tin y tế chủ yếu từ Bệnh viện Hoa Tế cung cấp, Bác sĩ Thịnh là người phụ trách chuyển giao từ bệnh viện Hoa Tế, đã hỗ trợ rất nhiều cho sản phẩm này.”


Kỷ Nghiên ngẩn ra, gật đầu: “Ồ.”


Tang Ninh lại nhìn về phía Thịnh Niên, nói:


“Người này là…….”


Cô dừng lại một chút rồi vẫn nói: “Cố phu nhân, là một trong những nhà đầu tư của sản phẩm này.”


Ánh mắt Thịnh Niên thoáng ngưng lại, khóe miệng lại hơi cong lên, rồi anh ta mở miệng: “Cố phu nhân.”


Kỷ Nghiên chớp mắt rồi lại gật đầu: “Bác sĩ Thịnh.”

Đột nhiên Trương Lương gọi một tiếng: “Hạ tổng.”


Hóa ra là Hạ Tư Tự đã đi đến, Thịnh Niên lịch sự chào hỏi: “Hạ tổng.”


Hạ Tư Tự nhẹ gật đầu, còn Cố Tinh Thần đi cùng Hạ Tư Tự, vừa nhìn thấy Thịnh Niên, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.


Thịnh Niên quay lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Cố Tinh Thần.


Sắc mặt Cố Tinh Thần từ từ trở nên căng thẳng.

Cảnh tượng đột ngột im lặng, khiến không khí có vẻ trở nên căng thẳng, có chút mơ hồ.


Hạ Tư Tự nhìn Cố Tinh Thần một cách kỳ lạ, cũng lười quan tâm.


Anh nhìn về phía Tang Ninh, hạ giọng: “Buổi ra mắt hơi bận, lát nữa anh còn chút việc, em đi tiệc tối trước nhé, anh sẽ qua sau.”


Tang Ninh gật đầu: “Ừm.”


Anh liếc nhìn Trương Lương, Trương Lương ngay lập tức theo sát, dù sao hôm nay buổi ra mắt quan trọng, cũng là dự án trọng điểm của Huy Diệu, Hạ Tư Tự cũng rất chú trọng.


Còn bên này, không khí có chút ngưng đọng trong vài giây.


Cố Tinh Thần đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kỷ Nghiên, đôi mắt luôn đầy vẻ trêu đùa giờ đây có chút trầm mặc lạ thường.


Kỷ Nghiên bỗng dưng bị nhìn chằm chằm đến mức tim đập thình thịch, nhưng sau đó cô ấy cũng trừng lại.


Cố Tinh Thần dám nhìn cô ấy như vậy?


Ai sợ ai!


Tang Ninh cảm thấy không khí có chút không ổn, liền kéo Kỷ Nghiên: “Tiểu Nghiên, chúng ta đi tiệc tối nhé.”


Kỷ Nghiên hừ một tiếng: “Được.”


Tang Ninh kéo Kỷ Nghiên đi.


Mới vừa nãy, đám người ồn ào giờ đã giải tán, Cố Tinh Thần và Thịnh Niên vẫn đứng nguyên tại chỗ.


Thịnh Niên nhẹ nhàng mở miệng: “Cố tổng.”


Cố Tinh Thần lại trở lại dáng vẻ trêu đùa, lười biếng nói: “Bạn học cũ, lâu rồi không gặp, tôi không ngờ lại có thể gặp lại cậu.”


“Ừ, tôi cũng không ngờ.”


Cố Tinh Thần cười nói: “Nếu tôi biết cậu cũng ở BẮc Kinh, đã sớm gửi thiệp mời cưới cho cậu rồi, tôi và Kỷ Nghiên mới kết hôn.”


Tang Ninh kéo Kỷ Nghiên vào sảnh tiệc tối, không nhịn được hỏi: “Vừa nãy cái bác sĩ Thịnh, sao trông giống như anh ta quen biết cậu vậy?”


Kỷ Nghiên cầm ly cocktail uống một ngụm, gật đầu:


“Quen.”


“Là ai vậy?” Tang Ninh lần đầu tiên có sự tò mò lớn đến vậy.


“Là bạn trai cũ của tớ.”


Tang Ninh ngẩn ra vài giây, mới chậm chạp phản ứng lại: “Hả?”


“Nhưng cũng lâu rồi, chỉ là lúc còn học trung học, chắc anh ta cũng chẳng nhớ tớ nữa đâu.” Kỷ Nghiên nhíu mày, suy tư.


Tang Ninh đột nhiên hỏi: “Cố Tinh Thần không phải cũng biết anh ta chứ?”


“Anh ta biết đấy, Thịnh Niên là học sinh của trường bên cạnh, còn cùng Cố Tinh Thần tham gia trận đấu bóng rổ.”


Kỷ Nghiên đột nhiên nổi giận, “Thì sao chứ! Anh ta còn tính sổ với tôi à! Tôi và anh ta là hôn nhân thương mại!”


Cố Tinh Thần lại còn dám trừng mắt nhìn cô ấy!

 

“……”


Tiệc tối bắt đầu.


Hạ Tư Tự hoàn thành công việc xong, cùng Cố Tinh Thần đi đến.


Cố Tinh Thần sắc mặt không mấy tốt, Hạ Tư Tự liếc anh ta một cái: “Cậu sao vậy? Ngày vui mà lại trưng cái mặt này ra để ai xem?”


“Không có gì.”


“Thịnh Niên làm cậu tức giận à?” Hạ Tư Tự dễ dàng nhận ra, từ lúc nhìn thấy Thịnh Niên, Cố Tinh Thần đã không ổn.


“Cậu không nhớ Thịnh Niên à?”


“Cậu ta là ai?” Anh có đâu rảnh mà nhớ những chuyện này.


“Là học sinh của trường Du Bắc, chơi cùng chúng ta trận bóng rổ.” Cố Tinh Thần dừng lại một chút, rồi mặt lạnh nói thêm: “Thua thảm hại.”


Hạ Tư Tự híp mắt lại, cuối cùng có chút ấn tượng về người này: “Là người đã từng yêu Kỷ Nghiên đúng không?”


Cố Tinh Thần: “……”


Cố Tinh Thần cắn chặt răng.


Hạ Tư Tự chẳng thèm quan tâm: “Có gì đâu, chuyện từ tám trăm năm trước, sao cậu vẫn nhớ?”


Cố Tinh Thần cười nhạt: “Nếu sau này gặp lại bạn trai cũ của Tang Ninh, tốt nhất cậu cũng cứ rộng lượng như thế.”


Hạ Tư Tự bình thản: “Cô ấy không có.”


Cố Tinh Thần: ?


Hạ Tư Tự nói một cách thoải mái: “Cô ấy chỉ thích tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.