Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 195: Chương 195




Ngay khi Tang Ninh bước vào cổng công ty, lập tức có rất nhiều người chúc mừng cô:


“Tiểu Nam Tổng, nghe nói cô sắp kết hôn rồi, chúc mừng nhé!”


“Tiểu Nam Tổng, chúc cô tân hôn hạnh phúc.”


“Tiểu Nam Tổng, chúc sớm sinh quý tử!”


Tang Ninh: “……”


Cuối cùng cô không nhịn được nữa, hỏi trợ lý: “Sao họ lại biết tôi sắp kết hôn?”


Từ Diên sững người một chút: “Hình như là do bên Huy Diệu truyền ra, trưa nay đã lên tin tức rồi.”


“Tin tức?”


Tang Ninh lập tức mở điện thoại, vào mục tin tức, phát hiện tiêu đề trang nhất lúc này đều là: [Hạ tổng của Huy Diệu sắp kết hôn với tiểu thư của tập đoàn Nam thị!]


Tang Ninh: “……”


Cô và anh còn chưa bắt đầu làm thủ tục kết hôn nữa kìa.


Đúng lúc đó có một cuộc gọi đến, hiển thị người gọi: Bánh Dâu Tây.


Cô bắt máy: “A lô.”


“Em tỉnh rồi à? Sao không trả lời tin nhắn của anh?”


Lúc này cô mới nhớ ra tin nhắn lúc sáng vừa tỉnh dậy đã bị cô lơ đi: “Em quên mất.”


Hạ Tư Tự không hài lòng: Thế mà cũng quên được?


Anh hỏi: “Em vẫn còn ở nhà à?”


“Em đến công ty rồi.”


Nghỉ làm nửa ngày rồi, công ty tuy vừa vượt qua khó khăn, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần hoàn thiện.


Tang Ninh bất ngờ nói: “Em vừa thấy tin tức rồi, chuyện của bọn mình lên cả trang nhất luôn.”


Anh đáp, giọng có phần vui vẻ: “Ồ.”


Cô nhíu mày: “Sao anh không bảo người gỡ xuống?”


Giọng anh bỗng trầm xuống: “Gỡ làm gì? Có phải tin giả đâu.”


“Ba anh chẳng phải đã bảo anh hành xử kín đáo, không được lên tin giải trí sao?”


Lần trước chuyện yêu đương bị lộ ra, lên cả tin tức, Hạ tư lệnh đã rất tức giận.


Giọng Hạ Tư Tự trở nên lơ đãng: “Không sao, xem vài lần là quen thôi.”


Tang Ninh: “……”


“Tối nay mấy giờ em tan làm? Anh đến đón, bà nội bảo bọn mình về ăn cơm.” Anh ngừng lại một chút, khóe môi hơi cong lên, “Tiện thể bàn chuyện kết hôn luôn.”


Tang Ninh xem lịch trình hôm nay, nghĩ một chút: “Sáu giờ.”


“Được, sáu giờ anh đến đón em.”


Sáu giờ, Tang Ninh đúng giờ bước ra khỏi công ty, trước cổng công ty là chiếc Bentley nổi bật đã đậu sẵn.


Cô mở cửa xe lên xe, anh khẽ cười: “Hôm nay ra sớm thế?”


“Công việc công ty xử lý gần xong rồi, giờ không bận lắm.” Cô ngồi lên xe, lại nói, “Chúng ta ghé qua trung tâm thương mại một chút nhé, em muốn mua ít quà cho bà nội…”


Anh hất cằm: “Nè, anh chuẩn bị sẵn rồi.”


Cô ngẩn người một chút, quay đầu nhìn hàng ghế sau, thấy một hộp quà gỗ tử đàn tinh xảo.


“Một bộ tách trà, bà nội thích uống trà.” Hạ Tư Tự đã lái xe rời đi, giọng nói khiến cô thu lại ánh mắt, nhìn anh vài lần có phần ngạc nhiên.


Anh cũng có lúc chu đáo như vậy sao?


Hạ Tư Tự nhận thấy ánh mắt của cô, quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”


Cô chớp mắt: “Tự nhiên em nhớ ra bà nội anh từng nói một câu rất đúng.”


Anh khẽ nhếch môi, giọng nhẹ nhàng: “Câu gì?”


“Lòng hiếu thảo của anh, lúc có lúc không.”


“……”


Một tiếng sau, họ đến Hẻm Tử Đằng.


“Hạ Tam thiếu và Nam tiểu thư về rồi!” Bà Triệu vui vẻ gọi lớn.


Hạ Tư Tự và Tang Ninh vừa xuống xe, bà cụ Hạ đã tự mình ra đón: “Ôi chao, bà đang trông mãi đây! Tang Ninh đến rồi à!”


Bà cụ Hạ nắm lấy tay Tang Ninh, cười không khép miệng: “Cơm tối nấu xong cả rồi, chỉ đợi hai đứa về thôi.”


Tang Ninh ngọt ngào cười: “Cảm ơn bà nội Hạ.”


“Đi đi đi, vào nhà ăn cơm.” Bà cụ Hạ kéo tay Tang Ninh vào nhà.


Hạ Tư Tự đi phía sau.


Ngồi vào bàn ăn, bà cụ Hạ không ngừng vui vẻ: “Nghe nói hai đứa định kết hôn rồi à?”


Tang Ninh khẽ mím môi: “Bọn cháu chỉ nói riêng với nhau thôi, không ngờ lại lên cả tin tức.”


“Ôi chao, là chuyện vui mà, lên tin thì lên, nhà mình đâu cần nhiều quy tắc thế?”

 

Nếu không lên tin tức, bà đâu biết nhanh thế chuyện hai đứa tiến triển?


Chẳng lẽ còn trông mong cái thằng cháu bất hiếu Hạ Tư Tự kia báo cáo tiến độ sao?


Hạ Tư Tự lười biếng liếc mắt nhìn bà cụ Hạ: “Trước kia bà đâu có nói vậy.”


Quy định trong nhà là không ai được lên tin tức giải trí, chính là do bà cụ đặt ra.


Bà cụ Hạ trừng mắt nhìn anh: “Cháu còn mặt mũi mà nói! Nếu không phải cái công ty internet của cháu lúc nào cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, thì Tang Ninh đã không bị liên lụy mấy lần liền bị lên tin tức rồi!”


“……”


Bà nội Hạ quay sang nhìn Tang Ninh, giọng đầy ý tứ: “Hai đứa sớm kết hôn là chuyện tốt, lập gia đình rồi lập nghiệp, cứ theo trình tự, cái nào cũng không bị lỡ.”


Tang Ninh mỉm cười: “Bà nội nói đúng.”


Bà nội Hạ liếc mắt thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Tang Ninh, lại vui mừng ra mặt. Thằng cháu bất hiếu này cuối cùng cũng làm được chuyện tử tế.


Bà quay sang Hạ Tư Tự: “Cháu sớm đến nhà họ Nam một chuyến, cầu hôn đàng hoàng, cũng bàn bạc chuyện cưới xin, phải cho có thành ý.”


Hạ Tư Tự khẽ nhếch môi: “Vâng.”


Đang nói dở, điện thoại của Hạ Tư Tự reo lên.


Anh nhìn màn hình hiển thị: Hạ Vạn Quân.


Anh nghe máy luôn: “Ba.”


Đầu bên kia lập tức quát lên: “Sao lại lên tin tức nữa rồi? Cái gì mà định kết hôn? Ba đã nói là chuyện kết hôn để sau hẵng tính, trong nhà đồng ý chưa mà dám tự tiện tuyên bố kết hôn?”


Giọng Hạ Tư Tự hờ hững: “Ồ, đồng ý rồi.”


Hạ Vạn Quân: ???


Bà nội Hạ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Hạ Tư Tự đưa điện thoại cho bà: “Ba có vẻ không hài lòng với quyết định của bà.”


Hạ Vạn Quân: ???


Bà nội Hạ cau mày, cầm lấy điện thoại: “Có chuyện gì?”


Hạ Vạn Quân giải thích: “Mẹ, việc Hạ Tam kết hôn lần này quyết định quá vội vàng, kết hôn không phải chuyện đùa, tình hình nhà họ Nam thì…”


Bà nội Hạ nghiêm giọng: “Con lo chuyện trong quân đội là đủ rồi, chuyện trong nhà không cần con phải nhúng tay.”


“Thằng nghịch tử Hạ Tam đó khi nào mà không khiến người khác lo lắng? Mới chia tay không bao lâu, giờ lại đòi kết hôn, con thấy nó chỉ là làm loạn! Mẹ quá nuông chiều nó rồi!”


Bà cụ Hạ mặt sầm lại: “Vậy con về đây mời cả tổ tông ra xử lý mẹ đi?”


Hạ tư lệnh: “……”


Bà cụ Hạ hừ lạnh: “Con ở trong quân đội, cả năm gặp con cái chẳng được mấy lần, chuyện gì cũng nghe người ngoài đồn thổi.

Tổ tiên đã dạy, đàn ông lo ngoài, phụ nữ lo trong, chuyện trong nhà con biết gì mà cứ chỉ trỏ. Nếu A Tự thực sự là đứa không ra gì, thì làm sao nó tự tay lập được công ty lớn như bây giờ? Những gian khổ lúc khởi nghiệp, con có thấy được gì không!”


Bên kia điện thoại bỗng im lặng.


Tang Ninh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Tự, anh hơi nhướng mày, bắt gặp ánh mắt cô.


Bà cụ Hạ tiếp tục răn dạy: “Con tưởng mẹ già rồi lú lẫn sao? Không biết chọn vợ phải chọn người hiền? Mẹ biết rõ Tang Ninh là người thế nào, chuyện hôn sự này mẹ đã quyết, không có gì để bàn!”


Nói rồi bà dứt khoát dập máy.


Bà cụ Hạ đặt điện thoại lên bàn, dịu dàng nói với Tang Ninh: “Cháu đừng để bụng, ba của A Tự là người như thế đấy, rất cố chấp, lúc mẹ của A Tự còn sống thì còn biết nghe lời đôi chút, từ sau khi mẹ nó mất thì ngày càng cứng đầu.”


Tang Ninh khẽ gật đầu: “Cháu hiểu, bác trai cũng chỉ vì lo cho gia đình thôi ạ.”


Bà cụ Hạ thở dài, chân thành nói: “Thực ra nó cũng rất hài lòng về cháu, lần trước gặp cháu xong là đã nới lỏng thái độ rồi, rõ ràng là rất vừa ý, chỉ là…”


Chỉ là gia thế nhà họ Nam đúng là hơi thấp một chút, lại thêm cách hành xử hơi phô trương.


Nhưng bà cụ Hạ xem trọng Tang Ninh, bà không để tâm những điều đó, còn Hạ tư lệnh thì lại để tâm.


Bà nội nắm tay Tang Ninh, hạ giọng nói bên tai cô: “Cháu đừng để bụng, ba nó là người như vậy, cháu nhìn A Tự là hiểu, đừng thấy nó suốt ngày mắng mỏ A Tự, thực ra trong lòng nó coi trọng A Tự nhất.”


Tang Ninh mỉm cười: “Vâng, cảm ơn bà nội.”


Hạ Tư Tự không vui, đặt đũa xuống: “Nói gì đấy? Không cho cháu nghe à?”


“Liên quan gì đến cháu!” Bà nội hừ nhẹ một tiếng, rồi lại vui vẻ gắp thức ăn cho Tang Ninh.


Ăn tối xong, bà nội còn kéo Tang Ninh trò chuyện thêm rất lâu.


Khi rời khỏi nhà họ Hạ, đã là mười giờ tối.


Hạ Tư Tự và Tang Ninh lái xe rời đi.


Anh vừa lái xe, vừa tùy ý hỏi: “Bà nội nói gì với em thế?”


“Không có gì, chỉ hỏi chuyện kết hôn thôi.” Tang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.


Anh khẽ cong môi, vui vẻ: “Ồ.”


Anh quay đầu liếc nhìn cô, thấy gương mặt nghiêng trắng trẻo của cô, tay cầm vô-lăng khẽ siết lại, giọng vẫn thản nhiên: “Mai đến nhà em à?”


“Ừm, mai em về nhà một chuyến.”


Anh cong môi: “Vậy để anh chuẩn bị quà trước…”


Tang Ninh quay lại nhìn anh: “Mai em tự về.”


Nụ cười nơi khóe môi anh lập tức cứng lại, nhìn cô, đôi mắt đang vui vẻ bỗng lạnh đi: “Gì cơ?”


Tang Ninh mím môi: “Mai em về giải quyết chút việc.”


Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Ngày kia em sẽ dẫn anh về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.