Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 199: Chương 199




Mọi người im lặng một lúc lâu, mãi đến khi Cố Tinh Thần mới ngơ ngác hỏi: “Nam Tang Ninh cầu hôn cậu sao?”


Giọng Hạ Tư Tự thản nhiên: “Thì sao?”


Mọi người lại rơi vào im lặng.


Tiểu thư nhà họ Nam, người truyền thống và bảo thủ như vậy, mà lại có thể cầu hôn Hạ Tư Tự?!


Bất kể thật hay giả, mọi người vẫn đồng thanh chúc mừng: “Chúc mừng chúc mừng.”


Hạ Tư Tự khẽ cong khóe môi, cầm ly whisky nhấp một ngụm.


Lúc này, quản lý câu lạc bộ đẩy cửa bước vào: “Hạ thiếu, xin hỏi có bắt đầu bữa tiệc bây giờ không ạ?”


Hôm nay buổi tụ họp là do Hạ Tư Tự tổ chức.


Hạ Tư Tự liếc nhìn Tang Ninh. Cô đang chơi cờ nhảy với người khác, gương mặt nghiêm túc căng thẳng, mắt dán vào bàn cờ, không thèm liếc anh lấy một cái.


Anh thu hồi ánh nhìn: “Chuẩn bị đi.”


“Vâng ạ.” Quản lý gật đầu rồi rút lui để sắp xếp.


Hạ Tư Tự cũng đứng dậy, băng qua sảnh nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Tang Ninh.


Cô không hề ngẩng đầu, có lẽ còn chưa nhận ra có thêm một người bên cạnh mình.


Cô đang chăm chú chơi cờ, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại cờ này, mới học được luật chơi, nên còn hơi vụng về.


Tổng cộng có bốn người chơi, Tang Ninh cầm quân xanh lam, quân đỏ của Kỷ Nghiên đối diện đã chiếm gần hết lãnh thổ của cô, hai người còn lại cũng đang chiếm ưu thế, chỉ có cô là đi chậm nhất.


“Ninh Ninh, tới lượt cậu đó.” Kỷ Nghiên ngẩng đầu đắc ý nhìn cô.


Tang Ninh nhíu mày, tay lơ lửng trên bàn cờ, có chút do dự.


Ngay lúc đó, một bàn tay thon dài vươn ra, quả quyết cầm lấy một viên cờ xanh lam, đẩy đi một ô, chặn đứng đường đi của hai người đối diện.


“Chết tiệt!” Kỷ Nghiên lầu bầu mắng.


Tang Ninh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng quen thuộc kia.


Ba đối thủ còn lại lập tức căng thẳng, đường đi khó khăn hơn nhiều.


Một vòng chơi lại, chưa kịp để Tang Ninh nghĩ ra bước tiếp theo, Hạ Tư Tự đã cầm lấy một viên cờ xanh lam, nhảy liên tiếp bốn bước, đi theo một đường cực kỳ hiểm hóc nhảy vào lãnh thổ đối phương.


Cục diện lập tức đảo ngược, Hạ Tư Tự tấn công nhanh và chuẩn, không để đối phương có cơ hội phản ứng, chưa đến năm phút, quân xanh lam của Tang Ninh đã chiếm trọn lãnh thổ đối phương.


Đứng đầu bảng.


Hạ Tư Tự nhìn Tang Ninh, hơi nhướn mày.


Tang Ninh còn chưa kịp phản ứng, quay đầu nhìn anh: “Vậy là xong rồi sao?”


“Tất nhiên là xong rồi.”


Cô đã thắng.


Tang Ninh rời bàn với vị trí đầu tiên, ba người còn lại tiếp tục căng thẳng tranh chấp thứ hạng.


Tang Ninh mặt không biểu cảm nhìn anh: “Anh chơi hết rồi, vậy em chơi cái gì?”


Hạ Tư Tự khựng lại.


Anh không cho đối phương cơ hội phản ứng, cũng không cho Tang Ninh cơ hội ra tay, đến cầm quân cờ cô cũng chưa kịp làm!


Cô mới học xong luật chơi, vừa hiểu sơ sơ, anh đã giành cờ của cô để chơi.


Hạ Tư Tự vươn tay ôm eo cô: “Anh chỉ muốn giúp em thôi mà?”


Cô nhìn anh: “Anh rõ ràng là tự muốn chơi.”


Hạ Tư Tự: ????


Cô nhăn mặt: “Còn giành đồ chơi của em.”


Hạ Tư Tự: “……”


Anh hơi nghiêng người, ghé sát tai cô, hạ giọng: “Về nhà anh chơi với em, được không?”


Cô mặt vẫn căng cứng, hừ nhẹ một tiếng.


Bên quầy bar, đám người Cố Tinh Thần vẫn đang ngồi đó.


“Thật sự là Nam Tang Ninh cầu hôn sao? Sao tôi không tin nổi! Tinh Thần, cậu biết nhiều mà, có thật không?”


Cố Tinh Thần lười biếng tựa vào quầy, nhấp một ngụm rượu: “Thật.”


Mạnh Lai và mấy người kia lập tức hào hứng: “Thật đấy à?!”


Cố Tinh Thần suýt lật mắt: Thật cái đầu!


Hạ Tư Tự còn nói Nam Tang Ninh khóc lóc đòi quay lại, ai biết được là ai mới là người bị đá, suốt ngày ôm t.h.u.ố.c lá như con ma vậy.


Cố Tinh Thần liếc họ một cái, đầy ẩn ý: “Hạ Tam đã nói là thật thì là thật, đừng hỏi nhiều.”


Mọi người liếc nhìn nhau, hiểu ý gật đầu: “Cũng phải.”


Nói cứ như bị ép cưới vậy, chứ tính khí như Hạ Tam kia, ai ép nổi anh?


Thôi kệ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.


Cánh cửa phòng riêng được mở ra, các nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn vào bày biện món ăn.


Anh bóp nhẹ lòng bàn tay cô: “Ăn cơm thôi.”


Sau đó nắm tay cô đứng dậy, dắt cô đến bàn ăn ngồi xuống.


Mọi người cũng nhanh chóng rôm rả ngồi vào chỗ, quanh bàn đều đã kín người.


“Ồ, hôm nay hiếm khi đông đủ như vậy, hình như chỉ còn Tùng Hàn chưa đến thôi.” Mạnh Lai vừa cười vừa ngồi xuống.


Kỷ Nghiên cũng tò mò hỏi: “Đúng đó, Bùi Tùng Hàn khi nào về vậy? Tháng sau Hạ Tư Tự và Tang Ninh kết hôn rồi, chẳng lẽ anh ta lại bỏ lỡ sao?”


Cố Tinh Thần kéo cô ngồi xuống: “Cô quản nhiều thế làm gì? Cậu ta đang bận làm ăn ở Úc, lấy đâu ra thời gian rảnh?”


Kỷ Nghiên trợn mắt nhìn anh: “Tôi quản nhiều chỗ nào? Bùi Tùng Hàn chẳng phải vì trốn xem mắt mới sang Úc à? Làm gì mà bận thế! Cố Tinh Thần, anh đang kiếm chuyện với tôi đấy à?”


Cố Tinh Thần lạnh toát da đầu, nháy mắt liên tục với cô ấy, nghiến răng nói nhỏ: “Tôi đâu có kiếm chuyện!”


Mọi người xung quanh cũng đã quen, liền lên tiếng hòa giải: “Thôi thôi, hôm nay là ngày vui mà.”


Kỷ Nghiên hừ lạnh một tiếng, khoanh tay ngồi xuống.

 

Cố Tinh Thần trước tiên liếc nhìn gáy của Kỷ Nghiên, rồi lại quay đầu nhìn sắc mặt Hạ Tư Tự.


Ánh mắt Hạ Tư Tự hơi trầm xuống, quay sang nhìn Tang Ninh.


Tang Ninh cầm ly rượu vang đỏ mà nhân viên vừa rót, nhấp một ngụm. Vị khá dễ uống, ngọt nhẹ, cô lại uống thêm một hớp.


Cô cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tư Tự, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”


Anh mím môi: “Không có gì. Ngon không?”

“Cũng được.” Cô gật đầu, “Anh thử xem.”


Anh trực tiếp cầm lấy ly rượu của cô, đưa lên môi, đôi môi mỏng vừa khéo chạm vào dấu môi cô để lại trên miệng ly, nhấp một ngụm.


“Đúng là cũng được thật.”


Anh thản nhiên đặt ly rượu trở lại.


Tang Ninh hơi ngẩn người, rồi cau mày—người này lại giành đồ của cô nữa!


Hạ Tư Tự lại rót cho cô một ly khác, rồi cầm ly của mình lên, giơ cao.


“Tháng sau tôi và Tang Ninh kết hôn, mọi người nhớ đến dự nhé.”


Cả bàn lập tức náo nhiệt, hoàn toàn lấn át chủ đề về Bùi Tùng Hàn lúc nãy.


“Tất nhiên rồi! Chúng tôi chờ mãi đấy!”


Khóe môi Hạ Tư Tự khẽ cong lên.


Bữa tiệc kết thúc khi đã mười giờ đêm.


Hạ Tư Tự và Tang Ninh rời đi trước.


Cố Tinh Thần chào mấy người bạn, cũng cùng Kỷ Nghiên lên xe rời đi.


Lên xe rồi, Cố Tinh Thần cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Này, cái nhẫn của Hạ Tam là sao vậy? Thật là Tang Ninh mua cho cậu ta à?”


Dù anh ta không tin vào cái chuyện Tang Ninh cầu hôn, nhưng nguồn gốc chiếc nhẫn đó quả thật rất kỳ lạ.


Kỷ Nghiên vừa xem tin giải trí trên điện thoại vừa thuận miệng đáp: “À, cái đó hả? Lần trước tôi với Tang Ninh đi dạo phố, cô ấy thấy cái nhẫn đó đẹp nên mua thôi.”


Cố Tinh Thần sửng sốt: “Thật là Tang Ninh mua?!”


Anh ta cứ tưởng Hạ Tư Tự bịa ra cơ!


Kỷ Nghiên liếc anh ta một cái đầy ẩn ý: “Có gì mà lạ? Người ta là cặp đôi yêu nhau đàng hoàng, con gái mua nhẫn tặng bạn trai thì có gì sai? Anh nghĩ ai cũng giống chúng ta à!”


Sắc mặt Cố Tinh Thần bỗng cứng đờ, tay trái khẽ co lại, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn ở ngón áp út — chiếc nhẫn họ trao nhau trong lễ cưới.

Là trưởng bối trong nhà chuẩn bị, trong lễ nghi, chính tay Kỷ Nghiên đã đeo cho anh.


Kỷ Nghiên tiếp tục xem điện thoại, đang định nhắn tin cho Tang Ninh thì đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn âm u.


Cô ấy quay sang, bắt gặp ánh mắt trầm mặc của Cố Tinh Thần.


“Anh nhìn tôi làm gì?” Kỷ Nghiên đột nhiên cảm thấy bất an.


Cố Tinh Thần nhìn chằm chằm cô, giọng trầm thấp: “Chúng ta… đã thành ra như thế nào rồi?”


Kỷ Nghiên rụt cổ lại, nhưng rồi nhận ra mình đột nhiên yếu thế nên không hài lòng, liền ngồi thẳng người, ngẩng cao đầu: “Chúng ta là hôn nhân sắp đặt, không có tình cảm, chẳng lẽ anh không rõ?”


“Em làm sao biết là không có tình cảm?”


Kỷ Nghiên sững người.


Ánh mắt anh, lúc nào cũng hay cợt nhả, nay lại sâu thẳm như đáy vực: “Chúng ta lớn lên bên nhau, quen biết hai mươi năm, em nói với anh là không có tình cảm?”


Ngón tay Kỷ Nghiên siết chặt lấy chiếc điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và nghi hoặc:


“Chúng ta… chúng ta cũng đâu phải loại tình cảm đó…”


Anh bỗng bật cười, mang theo vài phần châm biếm: “Thật sao?”


Cô quên rồi à? Rõ ràng là cô từng nói, lớn lên sẽ gả cho anh.


Bên trong xe rơi vào một sự im lặng căng thẳng.

Qua một phút, giọng nói của Cố Tinh Thần mới lại vang lên, không thể phân biệt được cảm xúc trong đó:


“Kỷ Nghiên, em thật sự… không có lương tâm.”


Kỷ Nghiên lại sững người một lần nữa.


Anh… dám mắng cô không có lương tâm?!



Tang Ninh và Hạ Tư Tự về đến nhà đã là mười một giờ đêm.


“Em đi tắm trước nhé.”


Tang Ninh đã quá mệt mỏi, mấy hôm nay công việc bận rộn, tan làm cũng không được nghỉ ngơi, cô gần như kiệt sức.


Hạ Tư Tự thuận tay nhận lấy túi xách của cô, do dự một chút rồi khẽ đáp: “Ừ.”


Tang Ninh bước vào phòng tắm, tiện tay khóa cửa, sau đó cởi bỏ quần áo và tắm qua loa cho đỡ mệt.


Hai mươi phút sau, cô tắm xong, mặc váy ngủ mềm mịn, trèo lên giường chui vào chăn, thoải mái nằm xuống.


Đợi đến khi Hạ Tư Tự tắm xong bước ra, cô đã gần như chìm vào giấc ngủ.


Anh nhẹ nhàng lên giường, tắt đèn, ôm cô vào lòng.


Cô theo thói quen dụi dụi vào n.g.ự.c anh, tìm một tư thế dễ chịu rồi tiếp tục chìm vào mơ màng.

Cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp trong vòng tay, cánh tay ôm lấy eo cô của Hạ Tư Tự cũng vô thức siết lại.


“Ương Ương.” Anh bất chợt gọi.


“Ừm?” Cô đáp bằng mũi, miệng không mở ra, mắt vẫn nhắm nghiền, như thể sắp ngủ luôn.


Anh nói bằng giọng bình thản: “Bùi Tùng Hàn đã sang Úc từ hai tháng trước.”


“Ừm.” Cô vẫn chưa mở mắt, thậm chí chẳng rõ có nghe lọt vào tai hay không.


Anh mím môi: “Hiện tại cậu ta với nhà họ Bùi đang căng thẳng, không muốn liên hôn, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không về nước, chắc cũng không dự đám cưới của chúng ta.”


Còn một lý do nữa, anh không nói ra.


Vì đó là đám cưới của họ — rất có thể Bùi Tùng Hàn không muốn đến chứng kiến.


“Ừm.” Cô vẫn chưa mở mắt.


Anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào gương mặt cô: “Em thấy sao?”


Bị làm phiền mãi, cuối cùng cô cũng mở mắt, mơ màng nhìn anh, lẩm bẩm:


“Ừm… cũng hơi tiếc thật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.