Ánh mắt nàng lóe lên một chút, rồi dời đi chỗ khác: “Ta không có gì muốn làm cả.”
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, dừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng: “Nàng có. Mọi thứ nàng muốn, ta đều biết.”
Tim nàng chợt thắt lại, như thể bị hắn nhìn thấu.
Hắn tiến lại gần nàng: “Hãy tận dụng mọi người và mọi việc mà nàng có thể lợi dụng, để đạt được lợi ích lớn nhất, giành lấy tất cả những gì nàng muốn. Tạ Tang Ninh, ta biết nàng làm được.”
Tim nàng bất chợt đập nhhắn hơn. Năm tám tuổi bị giam lỏng, tham vọng vừa chớm nở nhưng bị chôn vùi dường như lại bị khơi dậy.
Cảm xúc cuộn trào.
Sự sắc bén vụt qua đáy mắt nàng. Nàng muốn gì mà không thể?
—
Giữa trưa hôm sau, Tang Ninh cuối cùng cũng thức dậy.
Hạ Trúc thuần thục giúp nàng chải tóc, sắc mặt bình tĩnh dùng phấn che đi vết hôn trên cổ nàng.
“Hôm nay Tam gia đã vào triều từ sớm rồi, nói là công vụ chất đống, chắc sẽ về muộn,” Hạ Trúc nói.
“Ừ.” Giọng nàng có phần khàn, chắc do vừa ngủ dậy.
“Tam gia giờ đã trở lại triều đình, sau này e là sẽ bận rộn nhiều.”
Nàng mở mắt, nhìn khuôn mặt mệt mỏi trong gương, giọng khàn khàn nói: “Bận một chút cũng tốt.”
Hạ Trúc: “…”
Chải tóc xong, Tang Ninh chuẩn bị dùng bữa trưa, thì một tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào báo:
“Phu nhân, có người trong cung đến, nói là truyền thánh chỉ.”
Tang Ninh sững người, thánh chỉ? Cho nàng sao?
Tang Ninh lập tức đứng dậy, đi thẳng ra tiền sảnh.
Trương công công đã đợi sẵn ở đó, tươi cười nói: “Tam phu nhân, nô tài phụng lệnh bệ hạ đến truyền chỉ.”
Tang Ninh nâng váy quỳ gối hành lễ trong sảnh: “Thần phụ tiếp chỉ.”
Trương công công giở ra một đạo thánh chỉ màu vàng sáng, lớn tiếng tuyên đọc:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Ban thưởng cho Tam phu nhân, đoan trang hiền thục, thông minh lanh lợi, tài học hơn người, sắc phong làm Nhị phẩm Cáo mệnh, khâm thử!”
Ánh mắt Tang Ninh thoáng ngỡ ngàng, đây là… được sắc phong làm Cáo mệnh?
Tang Ninh vội vàng giơ tay tiếp chỉ: “Tạ ơn bệ hạ.”
Trương công công cung kính đặt thánh chỉ vào tay nàng, nói: “Phu nhân, mời đứng lên.”
Hạ Trúc đỡ Tang Ninh đứng dậy, nàng khẽ gật đầu: “Làm phiền công công rồi.”
“Phu nhân khách sáo!” Trương công công cũng rất lễ phép.
Giờ Hạ Tiểu tướng quân đang rất được sủng ái trong triều, ông ta tự nhiên phải nịnh bợ phu nhân của hắn.
Tang Ninh sai người tiễn Trương công công ra ngoài, rồi mở thánh chỉ ra đọc kỹ một lần nữa.
Hạ Trúc vui mừng nói: “Phu nhân mới vừa vào cửa, còn trẻ như vậy đã được phong làm Nhị phẩm Cáo mệnh, hoàng thượng thật sự rất coi trọng phu nhân!”
Tang Ninh khẽ lắc đầu: “Bệ hạ đâu phải coi trọng ta, là coi trọng Tam gia.”
Chuyện này, nàng không cần nghĩ cũng biết là ai cầu giúp.
Nàng nhớ lại lời Hạ Tư Tự nói hôm qua:
— Làm tất cả những gì nàng muốn làm.
Ngón tay cầm thánh chỉ siết chặt lại, môi khẽ mím. Vậy nên, hắn đã thay nàng cầu xin danh vị này.
—
Hạ Tư Tự trở về phủ trong bóng đêm, trong phòng vẫn còn ánh nến mờ mờ.
Hắn đẩy cửa bước vào, căn phòng được ánh nến vàng ấm bao phủ, không sáng lắm, nhưng lại rất ấm cúng.
Trong phòng yên tĩnh. Hắn vén rèm châu bước vào, liền thấy nàng đang tựa vào ghế quý phi, nhắm mắt ngủ, tay còn cầm một cuốn sách.
Hắn hơi nhíu mày, nhẹ bước lại gần, cúi người rút cuốn sách khỏi tay nàng, rồi bế nàng lên, đặt lên giường.
Vừa đặt nàng xuống, lông mi nàng khẽ run, dường như tỉnh lại.
Động tác hắn khựng lại một chút, nhìn nàng mở mắt mơ màng, nhẹ giọng hỏi: “Ta đánh thức nàng à?”
Nàng giọng hơi khàn, dụi mắt: “Không.”
Thực ra nàng cũng không định ngủ.
“Buồn ngủ sao không lên giường ngủ? Nhỡ đâu bị cảm thì sao?” Hắn chạm vào tay nàng, bàn tay nhỏ ấm áp, mềm mại.
Nàng cau mày, trời mùa hè thì cảm gì chứ?
Nàng chống tay ngồi dậy, nhìn hắn: “Trong cung truyền thánh chỉ tới.”
Hắn hơi nhướn mày: “Nên nàng đang đợi ta về?”
Nàng chuyển chủ đề: “Là chàng cầu xin bệ hạ ban cho ta tước vị cáo mệnh sao?”
Hắn cong môi: “Nàng thích không?”
Nàng mím môi: “Tại sao?”
“Sao là tại sao?” Giọng hắn lười biếng, “Nàng là nương tử của ta, đương nhiên phải có những thứ tốt nhất. Vài năm nữa, ta lập thêm chiến công, lại xin cho nàng làm Nhất phẩm phu nhân.”
Nàng nhìn vẻ mặt đương nhiên của hắn, trái tim vốn đang lơ lửng bỗng chốc như được đè nặng xuống bởi một cảm giác an toàn vững chắc.
Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm: “Nàng thích không?”
Nàng sững người, đột nhiên không thể nói ra lời trái với lòng mình, khẽ gật đầu: “Thích.”
Mày hắn mắt giãn ra, ánh sáng hiện lên trong đôi mắt đen thẳm, cúi người lại gần nàng, giọng trầm thấp khẽ vang: “Vậy nàng định cảm ơn ta thế nào?”
Nàng ngây người, thấy ánh mắt hắn chợt trở nên u ám, không khí dịu dàng ban nãy như tan biến trong chớp mắt.
Nàng đưa tay chống lên n.g.ự.c hắn, quay đầu né tránh: “Thiếp muốn ngủ rồi!”
“Nàng không phải vừa mới ngủ dậy sao?” Hắn cúi đầu hôn lên vành tai nàng.
“Ngày mai thiếp còn việc!”
Nàng thật sự không chịu nổi nữa rồi, ai lại ngày nào cũng làm chuyện đó chứ?!
Dù có muốn con đi nữa, cũng không đến mức dày vò người ta như vậy!
“Việc gì?” Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, những nụ hôn dày đặc trượt dọc theo má đến tai nàng, giọng nói thờ ơ mà quyến rũ.
Nàng túm lấy cổ áo hắn: “Ngày mai, Thái quân phủ Ninh Quốc Công tổ chức thọ yến.”
Động tác hôn của hắn chững lại, bất ngờ ngẩng đầu.
“Phủ Ninh Quốc Công?”
Nàng gật đầu: “Mẫu thân bảo phủ Ninh Quốc Công có gửi thiếp mời, nếu thiếp không đi thì lại khiến người ta nghĩ thiếp có gì giấu giếm. Thiếp vốn quang minh chính đại, chẳng cần phải né tránh.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng bình thản thốt ra bốn chữ “quang minh chính đại”, trái tim đang căng thẳng cũng thả lỏng đi đôi chút.
Phải rồi, sao nàng có thể để tâm đến Bùi Tùng Hàn được?
Bùi Tùng Hàn là một người khô khan như vậy, kiếp trước nàng còn chẳng buồn nhìn hắn một cái.
Dù quay lại bao nhiêu lần đi nữa, sở thích của con người cũng không dễ thay đổi.
Hắn hít sâu một hơi, giọng điệu thoải mái: “Vậy mai ta đi cùng nàng.”
Nàng hơi nghi ngờ: “Mai chàng không lên triều sao?”
“Không có chuyện quan trọng, nghỉ thêm một ngày cũng chẳng sao. Thái quân phủ Ninh Quốc Công tổ chức thọ yến, ta cũng nên đi chúc thọ.”
Nàng chớp mắt: “Ồ.”
Ngực hắn bỗng thấy nghẹn lại, cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng: “Nàng thử ‘ồ’ cho có nữa xem!”
—
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tư Tự và Tang Ninh cùng nhau đến phủ Ninh Quốc Công.
Hầu phu nhân vốn định đi cùng Tang Ninh, nhưng thấy Hạ Tư Tự muốn đi, bà cũng lười đi theo, dứt khoát để hai phu thê họ tự đi.
Trước cổng phủ Ninh Quốc Công, xe ngựa chen chúc, vô cùng náo nhiệt.
Xe của họ cũng phải đợi một lúc mới đến được cửa phủ.
“Tam gia, phu nhân, đến rồi.”
Tang Ninh dựa vào vai Hạ Tư Tự lơ mơ tỉnh lại, lúc này mới vịn tay hắn bước xuống xe.
Nàng bước chậm rãi từ bệ xe xuống, vừa định rút tay lại thì đã bị bàn tay to của hắn nắm chặt, kéo tay nàng bước vào trong.
“Hạ Tiểu tướng quân đến rồi!” Ninh Quốc Công đích thân ra nghênh đón.
Hạ Tư Tự dắt Tang Ninh đi vào, lúc này mới buông tay hành lễ: “Ninh Quốc Công.”
Hắn vừa ngẩng đầu, đã thấy Bùi Tùng Hàn đứng sau Quốc Công, giọng nói lạnh đi vài phần: “Ninh thế tử.”
Bùi Tùng Hàn cũng chắp tay hành lễ: “Hạ Tiểu tướng quân.”
Hắn hơi dừng lại, nhìn về phía Tang Ninh, môi khẽ động, khó khăn lên tiếng: “Hạ phu nhân.”