Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 236: Chương 236




Nửa tiếng sau, ba người họ mặc áo choàng pháp thuật bước ra khỏi cửa hàng.


Hạ Vân An giơ máy ảnh lên: “Chú nhỏ, thím nhỏ, để con chụp cho hai người một tấm nhé!”


Tang Ninh khoác tay Hạ Tư Tự, nghiêng đầu về phía anh, cười tươi nhìn vào ống kính.


Hạ Tư Tự cúi mắt, thấy nụ cười rạng rỡ của cô, tim dần đập nhanh hơn, anh mím môi, khó giấu được nét cong nhẹ nơi khóe miệng.


Chơi cả buổi sáng, đến mười hai giờ trưa, họ mới tìm một nhà hàng để ăn.


Hạ Tư Tự đi gọi món, Tang Ninh xem lại ảnh, chọn ra chín tấm rồi đăng lên vòng bạn bè.

Không bao lâu sau đã có rất nhiều người bấm thích.


Hạ Vân An vui vẻ không chịu được, ríu rít kể về các trò chơi muốn chơi vào buổi chiều.


Vì buổi sáng đã mệt rồi, lại thêm Hạ Vân An nói nhiều, nên họ ăn cũng rất chậm.


Khi ăn xong thì đã gần hai giờ.


Họ đang định rời đi, Tang Ninh vừa đứng dậy thì chợt nghe thấy một giọng nói.


“Tiểu Nam Tổng.”


Tang Ninh quay lại, trong mắt thoáng chút do dự: “Cô là…?”


Là một người phụ nữ, mặc vest phẳng phiu, tóc buộc đuôi ngựa thấp, trông gọn gàng mà thân thiện.


Cô ấy lễ phép nói: “Tôi là Triệu Vân Khả, trước đây từng là luật sư soạn hợp đồng phân chia cổ phần cho nhóm khởi nghiệp của các cô.”


Tang Ninh lúc này mới nhớ ra: “Chào luật sư Triệu.”


Là luật sư cấp cao của văn phòng luật Quân Bình.


Họ chỉ gặp nhau một lần ngắn ngủi một năm trước, dù có trao đổi thông tin liên lạc và thêm WeChat, nhưng không có liên hệ gì thêm.


Cô chìa tay, Triệu Vân Khả bắt tay với cô.


“Luật sư Triệu cũng đến công viên giải trí chơi à?” Tang Ninh khách sáo hỏi thăm.


Triệu Vân Khả cười: “Chỉ là có chút việc ở đây, tình cờ đi ngang qua, thấy Tiểu Nam Tổng nên qua chào hỏi một chút, có phần mạo muội.”


“Đâu có gì đâu.”


Họ đang trò chuyện, Hạ Vân An đang nài nỉ Hạ Tư Tự chơi bài với mình, Hạ Tư Tự đáp lấy lệ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tang Ninh, ánh mắt như hỏi khi nào rời đi.


Triệu Vân Khả nhìn sang Hạ Vân An, hơi dừng lại rồi mỉm cười hỏi: “Đây là cháu trai của Tiểu Nam Tổng à?”


Tang Ninh vội giới thiệu: “Đúng vậy.”


Tang Ninh vỗ vai Hạ Vân An: “Vân An, chào cô đi con.”


Hạ Vân An rất ghét chào hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Con chào cô.”


Triệu Vân Khả mím môi cười: “Đứa trẻ ngoan thật.”


Hạ Vân An hơi sững người.


Triệu Vân Khả thu ánh mắt lại, nhìn Tang Ninh: “Làm phiền rồi, mọi người cứ tiếp tục chơi, tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”


Tang Ninh gật đầu: “Vâng.”


Triệu Vân Khả lại nhìn Hạ Vân An một lần nữa, rồi mới rời đi.


Tang Ninh nhìn theo bóng lưng Triệu Vân Khả, lặng người.


Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong đôi mắt của Triệu Vân Khả dường như phảng phất nét cô đơn.


Chơi đến tối mới về nhà, Hạ Vân An ngủ gật luôn trên xe.


Hạ Tư Tự lái xe đưa cậu bé về biệt thự Văn Khê trước, sau đó mới cùng Tang Ninh trở về Palm Beach.


Căn nhà tân hôn của họ vẫn đang được sửa sang, vì kết hôn quá gấp mà những căn có sẵn lại không hợp gu của Tang Ninh, nên Hạ Tư Tự đã mua một căn biệt thự khác.


Tạm thời họ cũng không muốn chuyển đi, nên vẫn ở tại Palm Beach.


Tang Ninh bỗng hỏi: “Anh có biết mẹ của Hạ Vân An là ai không?”


Hạ Tư Tự đáp thản nhiên: “Không rõ.”


Anh cũng chưa bao giờ quan tâm.


Anh xoay vô lăng: “Hình như là một học sinh được nhà họ Hạ tài trợ.”


“Học sinh?” Tang Ninh ngạc nhiên.


“Hằng năm nhà họ Hạ tài trợ rất nhiều học sinh ở vùng nghèo đến khi tốt nghiệp đại học, người tài trợ mà lại có quan hệ với người được tài trợ thì lời ra tiếng vào là điều khó tránh, bà nội rất giận.”


Tang Ninh suy nghĩ: “Lúc đó, anh cả cũng đang học đại học đúng không?”


“Họ là bạn học, nhưng dư luận bên ngoài không quan tâm điều đó, chuyện này gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà họ Hạ, huống hồ còn có cả con.”


“Vậy sau đó thì sao?”


“Sau đó anh cả bị đưa vào quân đội, người phụ nữ kia hình như ra nước ngoài du học, chắc là không quay về nữa.”


Tang Ninh im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Thật đáng tiếc.”


Thấy cô im lặng, Hạ Tư Tự đưa tay nắm lấy tay cô: “Chuyện đã qua lâu rồi, mọi người đều đã buông bỏ cả rồi.”


Hạ Vân An đã buông bỏ, dần dần trở nên hoạt bát hơn.


Bà nội cũng buông bỏ, bắt đầu chấp nhận Hạ Vân An.


Anh cả… cũng nên buông bỏ thôi.


Tang Ninh quay đầu nhìn anh: “Nếu là anh, anh có buông bỏ được không?”


“Anh ư?”


Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô: “Em nằm mơ.”


Dù trời có sập, dù thiên vương lão tử có tới, cũng không ai có thể ngăn anh cưới cô!



Một tháng sau, lại một mùa Trung Thu nữa sắp đến.


Bà cụ Hạ gọi điện nói rằng Hạ Tư lệnh sẽ trở về, Hạ Vân Chu và Hạ Cẩn Hành cũng sẽ trở lại, bảo Tang Ninh và Hạ Tư Tự về ăn bữa cơm đoàn viên.


Trong một phòng riêng của nhà hàng món gia truyền, cánh cửa bị kéo ra, tiếng giày cao gót vang lên.


Người đàn ông ngồi bên trong khẽ ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn người đến.


Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Hạ Vân Chu khẽ biến đổi.


Triệu Vân Khả bước vào, ngồi xuống đối diện bàn ăn, mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”


Lâu rồi không gặp.


Đã mười năm không gặp.


Hai tay đang đặt trên đùi của Hạ Vân Chu khẽ siết lại: “Lâu rồi không gặp.”


“Đột nhiên liên lạc với anh, thật là đường đột.”


Triệu Vân Khả ngừng lại một chút, ngón tay khẽ vu.ốt ve ly nước, rồi lại nở một nụ cười dịu dàng:


“Em sắp sang Mỹ, lần điều động này chắc sẽ không quay lại nữa.”


Ánh mắt Hạ Vân Chu hơi trầm xuống, mím môi không nói gì.


“Gần đây em có đến thăm Vân An, thằng bé rất ngoan, cũng rất vui vẻ. Dù không nhận ra em, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.” – Triệu Vân Khả vừa nói vừa cố nở nụ cười, nhưng trong mắt đã ánh lên chút lệ mờ mịt.


“Thằng bé rất muốn gặp em.” – Anh nói.


Triệu Vân Khả lắc đầu: “Giờ thằng bé sống rất tốt, em không muốn xuất hiện để khiến nó thêm rối bời hay đau lòng.”


Hạ Vân An đã được nhà họ Hạ chấp nhận, vậy thì cô còn xuất hiện làm gì để tăng thêm phiền muộn?


Cô nên rút lui.


Triệu Vân Khả cố nuốt chua xót trong cổ họng: “Chỉ cần thằng bé có thể lớn lên vui vẻ, em không cầu gì hơn. Mong anh chăm sóc nó thật tốt. Nó không có mẹ, nhưng nó có ba.”


Hạ Vân Chu mím chặt môi, im lặng ba giây rồi cuối cùng cũng mở miệng:


“Có thể đừng đi được không?”


Nụ cười nơi khóe môi Triệu Vân Khả khựng lại, ngón tay nắm ly nước siết chặt đến trắng bệch.

Cô lắc đầu: “Em đã buông bỏ rồi.”


Cô lại gượng cười: “Chúng ta đều nên buông bỏ.”



Mười một giờ, Tang Ninh và Hạ Tư Tự cùng nhau về đến biệt thự tổ của nhà họ Hạ.


“Các cháu về rồi à?” – Bà nội vui vẻ ra đón.


“Bà nội.” – Tang Ninh mỉm cười chào.


“Vào ngồi đi.” – Bà nội lại gọi dì Triệu pha trà.


Dì Triệu đã chuẩn bị sẵn trà, pha loại trà hoa hồng ngọt mà Tang Ninh thích uống.


Hạ Vạn Quân và Hạ Cẩn Hành đã về từ trước, đang ngồi trong phòng khách.


“Ba.” – Hạ Tư Tự uể oải ngồi xuống ghế bên phải.


Thấy dáng vẻ thiếu nghiêm túc ấy của anh, Hạ Vạn Quân liếc anh một cái, tức mà không buồn nói nữa.


“Anh cả đâu?” – Hạ Tư Tự hỏi bâng quơ.


Hạ Cẩn Hành nháy mắt ra hiệu cho anh.


Hạ Vạn Quân lập tức sa sầm mặt: “Nó lẽ ra đã về từ sớm rồi, chưa về sao?”


Hạ Cẩn Hành cười: “Anh cả hiếm khi về, nên đi gặp vài người bạn cũ.”


Hạ Vạn Quân không hỏi nữa.


Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng xe ô tô.


“Đại Thiếu gia về rồi.”


Hạ Vân Chu đẩy cửa bước vào: “Bà nội, ba.”


“Sao giờ mới về? Sắp trễ bữa cơm đoàn viên rồi đấy!” – Bà nội trách nhẹ.


Hạ Vân Chu mím môi.


Hạ Cẩn Hành lập tức kéo anh ngồi xuống: “Đi gặp bạn cũng không thể lỡ bữa cơm nhà mình chứ.”


Hạ Vân Chu ngồi xuống, không nói lời nào.

Nhưng anh vốn dĩ ít nói, nên cũng không có gì lạ.


Hạ Vạn Quân uống một ngụm trà, ánh mắt nặng nề nhìn anh: “Giờ Tư Tự cũng đã kết hôn, Cẩn Hành tháng sau cũng định đính hôn, con là anh cả mà vẫn đơn độc một mình, như vậy là không được!”

Hạ Vân Chu im lặng.


Hạ Cẩn Hành định mở miệng, liền bị Hạ Vạn Quân trừng mắt: “Việc này không liên quan đến con!”


Hạ Cẩn Hành lập tức im bặt.


Cuối cùng Hạ Vân Chu cũng mở lời: “Con chưa muốn kết hôn.”


Hạ Vạn Quân cười lạnh: “Đừng tưởng ba không biết con đang nghĩ gì. Ba nói cho con biết, chừng nào ba còn chưa chết, con đừng hòng! Trong năm nay, lập tức phải kết hôn cho ba!”


Hạ Vân Chu im lặng.


Không trả lời.


Hạ Tư Tự hờ hững mở miệng: “Kết hôn chứ có phải phối giống đâu, năm nay năm sau, kể cả thật sự là phối giống, anh cả cũng sinh cho ba một đứa cháu trai rồi, ba còn lo gì nữa?”


Hạ Cẩn Hành suýt sặc nước bọt, ho khan đến cong cả lưng, vội vàng bịt miệng.


Tang Ninh nuốt nước bọt, hơi cứng người quay sang nhìn Hạ Vạn Quân.


Hạ Vạn Quân tức đến suýt nhảy dựng lên: “Thằng khốn này! Giờ mày giỏi lắm rồi phải không?!”


Hạ Cẩn Hành vội vàng can ngăn: “Ba, ba bớt giận đi ạ!”


Bà nội cũng lên tiếng bảo vệ: “Thôi nào, lễ Tết mà, có gì từ từ nói.”


Hạ Vạn Quân chỉ tay vào từng người, chửi ầm lên: “Con muốn nổi giận chắc? Nhìn xem, từng đứa một đều nghịch tử! Kiếp trước chắc con tạo nghiệp mà!”


Căn phòng khách vừa rồi còn ấm áp, thoáng cái đã căng thẳng như sắp nổ tung.

Một trận chiến lớn như sắp bùng nổ.


“Hôm nay ba phải dạy dỗ cho các con một trận…”


Tang Ninh bỗng cảm thấy buồn nôn, vội đưa tay che miệng, nôn khan một tiếng.


Cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng.


Hạ Tư Tự vội vàng đỡ lấy cô, cau mày: “Sao thế? Khó chịu ở đâu à?”


Bà nội mắt sáng rực lên: “Có phải, có phải là có rồi không?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.