“Không sao cả.”
Cô vội vàng nghiêng người tới gần để nhìn kỹ: “Anh bị đánh à?! Ai đánh anh vậy?”
Anh trả lời với giọng thản nhiên: “Ba anh dạy dỗ một trận.”
Cô ngây người trong giây lát, nhìn vết đỏ trên mặt anh, lông mày nhíu lại, đưa tay định chạm vào nhưng lại không dám, đầu ngón tay co lại rồi rút về.
“Sao lại như vậy… Là vì anh đánh Đỗ Nghiêu à?”
Anh nắm lấy tay cô: “Không sao đâu, ông già mà không đánh cho một trận thì không giữ được thể diện. Anh quen bị đánh rồi.”
Cô nhíu mày càng chặt hơn, nhìn vết thương trên mặt anh: “Vậy anh đã bôi thuốc chưa?”
“Vết thương nhỏ thế này thì cần gì thuốc.”
“Sao lại không cần? Đi hiệu thuốc ngay!” Giọng cô trầm xuống.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, xoay vô-lăng, lái xe hòa vào dòng xe cộ: “Ừ.”
Ngay gần đó có một hiệu thuốc, xe dừng lại bên đường, Tang Ninh mở cửa xe rồi chạy vội vào tiệm thuốc, mua một tuýp thuốc mỡ.
Hạ Tư Tự ngồi trong xe, nhìn cô hấp tấp chạy vào hiệu thuốc rồi vội vã quay trở lại, môi anh khẽ cong, đột nhiên cảm thấy cái bạt tai đó cũng không uổng phí.
Tang Ninh mở cửa xe lên, anh thu lại nụ cười nơi khóe môi: “Mua xong rồi à?”
“Ừ, bác sĩ nói thuốc này bôi ba lần mỗi ngày, khoảng một hai ngày là khỏi hẳn.”
Tang Ninh mở hộp thuốc, lấy tuýp thuốc ra, bóp một chút lên đầu ngón tay, rồi nghiêng người lại gần má của Hạ Tư Tự.
Anh ngồi yên đó, cúi mắt xuống, nhìn cô cẩn thận dùng đầu ngón tay bôi thuốc lên mặt mình.
Thuốc mát lạnh, nhưng đầu ngón tay cô lại ấm áp, nhẹ nhàng thoa lên má anh, cô chăm chú nhìn vết thương trên mặt anh, sợ rằng chỉ cần sơ ý một chút là sẽ làm anh đau.
Nhưng động tác của cô hơi nhẹ quá, như lông vũ khẽ lướt. Ngón tay cô vô tình chạm vào khóe môi anh, khiến hơi thở anh khựng lại, khẽ “xuỵt” một tiếng.
Ngón tay cô khựng lại trong không trung, ngẩng lên nhìn anh, lo lắng: “Em làm anh đau à?”
Ánh mắt anh tối lại đôi chút, giọng khàn khàn: “Không sao.”
Cô lại cúi mắt xuống, bóp thêm thuốc, tiếp tục bôi cho anh.
“Nếu đau thì nói với em nhé.” Giọng cô nhẹ nhàng.
Anh nuốt nước bọt: “Giờ anh đau rồi đây.”
Tang Ninh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng em vẫn chưa chạm vào anh mà.”
Anh nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi cô, thì thầm: “Hôn một cái là hết đau.”
Tang Ninh: ?
Nụ hôn này hôm nay Tang Ninh không mấy thích, vì trên mặt anh có vị đắng của thuốc, đến gần còn ngửi thấy mùi không dễ chịu.
Nhưng nghĩ đến việc anh bị đánh vì bênh vực cô, trong lòng cô thấy hơi áy náy, cảm thấy nên đối xử tốt với anh hơn, nên cũng không đẩy anh ra.
Ba phút sau, cô không chịu nổi nữa, nghiêng đầu đẩy anh ra.
Anh vẫn chưa thỏa mãn, hôn lên khóe môi cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
Cô nhăn mày: “Thuốc trên mặt anh… mùi khó chịu lắm.”
Hạ Tư Tự: …
Cô nghiêm túc nói: “Tốt nhất anh mau khỏi đi thì hơn.”
“…”
Trưa hôm sau, Hạ Tư Tự cho người đón Hạ Vân An ra, rồi đưa cậu bé đi ăn.
Hạ Vân An rất phấn khích: “Chú ơi, có phải chú dẫn con đi gặp bạn gái của chú không? Hai người ở bên nhau rồi đúng không? Quả nhiên cách của con có hiệu quả đúng không!”
Hạ Tư Tự vừa lái xe, vừa thản nhiên: “Chuyện người lớn, con nít đừng hỏi.”
Hạ Vân An không phục: “Rõ ràng là chú đang yêu rồi, mấy ngày nay suốt ngày cười kỳ quái!”
Hạ Tư Tự rảnh tay trái, túm lấy tai cậu bé: “Hạ Vân An, con muốn ăn đòn à?”
“Á á á! Con không có, đau quá! Con sai rồi!”
Hạ Tư Tự hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.
Xe dừng trước một nhà hàng.
“Xuống xe.”
Hạ Tư Tự mở cửa xe xuống, Hạ Vân An cũng hớn hở bước xuống.
Anh dẫn Hạ Vân An đi vào nhà hàng, phục vụ dẫn họ vào phòng riêng.
Cửa vừa mở ra, nụ cười trên mặt Hạ Vân An lập tức cứng đờ.
Hạ Vân Chu đang ngồi bên trong.
Hạ Tư Tự đẩy nhẹ sau đầu cậu bé: “Thấy ba con mà không chào hỏi?”
Hạ Vân An lết từng bước vào phòng, gương mặt có phần tránh né, giọng uể oải: “Ba.”
Hạ Vân Chu im lặng hai giây, rồi mới lên tiếng: “Ba đã sắp xếp trường học cho con rồi, sau này con ở lại Bắc Kinh học hành.”
Ánh mắt Hạ Vân An d.a.o động, rồi lại bĩu môi, nhìn sang chỗ khác: “Biết rồi.”
Hạ Vân Chu lại nhìn sang Hạ Tư Tự: “Hôm nay anh sẽ đi , sau này phiền cậu chăm sóc Vân An giúp anh.”
“Được.”
Có lẽ gần đây tâm trạng tốt, nên mức độ bao dung của Hạ Tư Tự với thằng nhóc này cũng cao hơn chút.
Hạ Vân Chu không nói nhiều, căn phòng riêng lại rơi vào im lặng.
Ba người im lặng ăn hết bữa cơm, Hạ Vân Chu đứng dậy rời đi.
Anh ta đưa tay, hơi lúng túng xoa đầu Hạ Vân An: “Nghe lời chú con.”
Hạ Vân An nghiêng đầu tránh đi.
Hạ Vân Chu liếc nhìn Hạ Tư Tự: “Anh đi trước đây.”
Hạ Tư Tự gật đầu: “Ừ.”
Hạ Vân Chu mở cửa phòng riêng, sải bước rời đi.
Hạ Vân An ngẩn người nhìn bóng lưng Hạ Vân Chu khuất dần, gương mặt nhỏ căng cứng lại.
“Nhóc con, không phải sắp khóc đấy chứ?” Giọng Hạ Tư Tự lười biếng.
Hạ Vân An tức tối: “Con không có! Chú đừng nói bậy!”
“Ồ.” Hạ Tư Tự chậm rãi nhấc cốc nước lên uống một ngụm.
Hạ Vân An tức đến nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi buông lời ác độc: “Chú mà cứ nói chuyện đáng ghét như vậy chắc chắn sẽ bị đá đấy!”
Bàn tay đang cầm cốc của Hạ Tư Tự siết chặt lại, quay đầu nhìn cậu bé, ánh mắt u tối: “Con nói gì?”
Hạ Vân An giật nảy mình, cơn giận cũng bay biến sạch: “Con có nói gì đâu.”
Hạ Tư Tự một tay ấn đầu cậu: “Chú thấy con đúng là cần được dạy dỗ lại rồi!”
“Chú ơi con sai rồi!”
Trong thời gian đó, Tang Ninh đã luân chuyển thực tập ở tập đoàn Nam Thị thêm nửa tháng, cuối cùng cũng hoàn thành kỳ thực tập. Các lãnh đạo các phòng ban đều đánh giá cô rất cao. Ông cụ Nam đích thân kiểm tra một lượt, Tang Ninh ứng đối lưu loát, khiến ông rất hài lòng.
Vì vậy, ông cụ Nam lập tức quyết định, để cô bắt đầu từ tuần sau dẫn dắt một nhóm nhỏ, đảm nhiệm vị trí quản lý.
Tang Ninh vui mừng chia sẻ tin tốt này với Kỷ Nghiên, Kỷ Nghiên hô hào bắt cô phải khao một bữa to.
Bỗng nhiên có cuộc gọi đến, hiện tên “Bà nội Hạ”.
Cô bắt máy: “Con chào bà nội.”
“Tang Ninh, dạo này con bận lắm không? Lâu lắm rồi bà không gặp con, nghe nói con đi thực tập ở công ty, có mệt lắm không?”
Tang Ninh trả lời thật: “Trước đây thì có hơi bận ạ, vì mới vào công ty phải luân chuyển qua nhiều phòng ban, học rất nhiều thứ nên không có thời gian đến thăm bà. Tuần này con vừa kết thúc kỳ thực tập, hay để mai con đến thăm bà nhé?”
Bà nội Hạ rất vui: “Vậy thì tốt quá, bà sẽ bảo dì Triệu làm món thịt viên thanh đạm mà con thích.”
Tang Ninh vui vẻ đáp: “Cảm ơn bà nội.”
Thứ Bảy, Tang Ninh chuẩn bị đơn giản, mặc áo sơ mi màu hồng nhạt với chân váy trắng, tóc dài buông xõa sau vai. Mười giờ đúng, cô rời nhà đến con hẻm Tử Đằng.
Đã hơn một tháng cô chưa quay lại, bước chân vào con hẻm quen thuộc ấy, vẫn cảm thấy thân thuộc như xưa.
“Nam tiểu thư đến rồi.” Dì Triệu hồ hởi đón cô vào nhà.
Tang Ninh lễ phép chào: “chào dì Triệu.”
Cô bước vào tòa nhà nhỏ, thấy bà nội Hạ đang cắt tỉa hoa trên ban công.
“Con chào bà nội.”
Bà nội Hạ quay đầu lại thấy cô, vui vẻ nói: “Tang Ninh đến rồi à, mau vào trong ngồi đi.”
Tang Ninh đi tới, cúi người ngắm hoa bà đang chăm: “Bà rất thích hoa tường vi nhỉ.”
“Ừ, ngày xưa lúc ông nhà bà còn sống, tuần nào ông cũng mang về cho bà một bó hoa tường vi.”
Tang Ninh mỉm cười: “Bà nội và ông nội thật sự rất tình cảm.”
Bà nội Hạ thở dài: “Ông ấy mất ba năm trước, bà đã mất rất lâu mới nguôi ngoai được. Nếu không vì trong nhà còn nhiều việc, bà đã muốn đi theo ông ấy rồi.”
“Bà nội đừng nói vậy, ông nội trên trời chắc chắn cũng mong bà mạnh khỏe bình an, sống lâu trăm tuổi.”
Bà nội nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ: “Lúc người ta còn sống thì mình chẳng thấy gì, đến khi họ đi rồi mới cảm thấy trống vắng, mới hối hận vì đã không biết trân trọng.”
Tang Ninh mím môi, nhất thời không biết nên an ủi thế nào.
“Không nói chuyện buồn nữa.” Bà nội Hạ phẩy tay đổi đề tài.
Bà chuyển sang hỏi: “Bà nghe nói dạo này con bận công việc, người trẻ thì nên phấn đấu, nhưng cũng đừng lỡ chuyện quan trọng của đời người. Gần đây có ai khiến con thấy rung động chưa?”
Tang Ninh hơi khựng lại, cười khẽ rồi lắc đầu: “Dạ, chưa có ạ.”