Âm thanh “Tư Tự ca ca” lọt vào tai, tay của Hạ Tư Tự đang nắm lấy tay lái cũng siết chặt, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.
Anh giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Ai bảo em gọi như vậy?”
Tang Ninh chớp mắt: “Em tưởng anh muốn nghe mà.”
Anh hừ lạnh: “Anh không thèm.”
“Ồ.” Cô gật đầu.
Cô không nói thêm gì nữa, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, ánh mắt liếc qua, thấy cô đã cầm điện thoại lên và bắt đầu nhắn tin, giống như đã quên mất chuyện này.
Anh đột nhiên không thể chịu đựng được nữa, liền tấp vào lề đường.
Tang Ninh ngẩng đầu: “Đến rồi à?”
Anh tháo dây an toàn, nghiêng người qua và hôn lên môi cô.
“Ưm…” Tang Ninh không kịp đề phòng, bị anh ta chặn lại môi, tay cầm điện thoại suýt rơi.
Anh hôn cô mãnh liệt và vội vã, như thể muốn nuốt chửng cô.
Tang Ninh có chút không thở nổi, gương mặt đỏ lên, đưa tay đẩy anh ra.
Anh mới kéo một khoảng cách nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm khàn: “Gọi lại lần nữa đi.”
Tang Ninh đến Thái Cổ Lý khi đã muộn nửa tiếng.
Tang Ninh đẩy cửa quán trà bước vào, thấy Kỷ Nghiên đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt tức giận.
“Xin lỗi, tớ bị trễ vì có việc đột xuất.” Tang Ninh vội vã đi đến ngồi xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Nghiên hỏi.
Tang Ninh ngừng lại một chút: “Tắc đường.”
Kỷ Nghiên liếc nhìn đồng hồ, lúc này là 1 giờ chiều, hoài nghi: “Giờ này mà tắc đường?”
Chẳng phải không phải giờ cao điểm đi làm hay tan tầm.
Tang Ninh nghiêm túc gật đầu: “Có đấy, chúng tớ là nhân viên văn phòng, nghỉ trưa hai tiếng, nhiều người sẽ về nhà ăn cơm, đặc biệt là đuờng Nghi Xuyên sẽ có một đợt tắc nhẹ.”
Kỷ Nghiên, người chưa từng làm văn phòng, nghe thấy có vẻ hợp lý, gật đầu: “Hóa ra là thế.”
Tang Ninh cầm lên cốc trà sữa trên bàn, uống một ngụm, vị sô-cô-la không quá ngọt.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đương nhiên là phải ăn mừng cho cậu rồi!” Kỷ Nghiên lập tức lại vui vẻ, nâng cốc trà sữa lên và chạm cốc với cô, “Chúc mừng quản lý Nam của chúng ta.”
Tang Ninh vui vẻ chạm cốc cùng cô.
“Trà sữa ở đây cũng bình thường thôi, nhưng món điểm tâm đặc sắc của họ khá ngon, toứ đã gọi rồi, phải làm ngay nên hơi lâu một chút.”
Kỷ Nghiên nói một thôi một hồi.
Hai người tụm lại, từ chuyện trà chiều đến chuyện chơi game sau này.
Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Lần này cậu tốt nghiệp rồi, có phải sẽ không về Anh nữa không?”
“Không về nữa, mấy năm nay bay đi bay lại mệt lắm, cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, ba mẹ cũng đang sắp xếp chuyện kết hôn cho tôi.”
Tang Ninh và Kỷ Nghiên quay đầu lại, thấy Chiêm Nghi Quân và Lâm Thư Nhan cùng đi vào.
Chiêm Nghi Quân cười, trên mặt có chút khúm núm: “Chuyện kết hôn của cậu còn phải sắp xếp sao? Ai không biết cậu là con dâu định sẵn của nhà họ Hạ rồi?”
Lâm Thư Nhan cười nhẹ: “Gia đình cũng có kế hoạch này, nhưng hai nhà kết hôn không phải chuyện nhỏ.”
“Nhìn toàn thành phố này, ngoài nhà họ Lâm thì làm gì có ai xứng với nhà họ Hạ? Hạ Tam thiếu chắc cũng đang chờ Thư Nhan tốt nghiệp kết hôn đấy.” Chiêm Nghi Quân trêu đùa.
“Với cái tính đó của anh ta, làm sao mà quan tâm tôi được?” Lâm Thư Nhan nói với giọng trách móc.
Hai người đi vào, vừa ngẩng đầu lên thì không kịp đề phòng đối mặt với ánh mắt của Tang Ninh và Kỷ Nghiên.
Chiêm Nghi Quân sắc mặt thay đổi, nụ cười trên mặt Lâm Thư Nhan cũng ngưng lại.
Lần trước, Chiêm Nghi Quân đã đạp đổ tháp sâm panh tại buổi tiệc nếm rượu, suýt chút nữa làm rơi trúng Nam Tang Ninh, Hạ Tư Tự ép cô ta phải nhặt mảnh kính, bà cụ Hạ còn gọi điện trách mắng ba mẹ cô ta dạy con không nghiêm, cô ta vì thế bị nhốt một tháng.
Chiêm Nghi Quân lúc này nhìn Tang Ninh vừa tức vừa sợ, cô ta không ngờ cô gái này lại lọt vào mắt bà cụ Hạ, nếu không, một cô con gái của nhà giàu mới nổi thì có làm gì được cô ta!
Lâm Thư Nhan khinh miệt cười một tiếng: “Tôi nói ai đây, Kỷ Nghiên, giờ cô cũng tụ tập với con gái nhà giàu mới nổi à? Hòa nhập với loại người như vậy.”
Kỷ Nghiên thay đổi sắc mặt: “Lâm Thư Nhan, hãy tôn trọng bạn tôi!”
Lâm Thư Nhan lạnh lùng nhìn Tang Ninh: “Tôi nói sai câu nào rồi? Cô ta chẳng phải là con gái của một nhà giàu mới nổi sao?”
Tang Ninh khách sáo gật đầu: “Lâm tiểu thư không nói sai.”
Lâm Thư Nhan tưởng Tang Ninh sẽ nhảy dựng lên xấu hổ, nhưng không ngờ cô lại thản nhiên chấp nhận cái danh hiệu này, giống như một cú đ.ấ.m vào bông, không thể phát tiết được.
“Cô còn tự đắc à?” Lâm Thư Nhan cười lạnh.
Tang Ninh trả lời một cách hòa nhã: “Tiền của gia đình nhà giàu mới nổi và gia đình cô có gì khác nhau không?”
Lâm Thư Nhan bị cô chặn lại, không biết nói gì.
Chiêm Nghi Quân ác ý liếc nhìn Tang Ninh, cô ta nghĩ lại sự nhục nhã lần trước, căm phẫn đến mức muốn g.i.ế.c người, nhưng lại không dám gây thêm thù với cô. Lần này Lâm Thư Nhan lên tiếng, cô ta đương nhiên phải châm ngòi thêm.
“Thư Nhan, đừng để bụng với cô ta, cô ta chịu đựng được, lần trước ở buổi tiệc nếm rượu của tôi, vô tình bị thương, Hạ Tam thiếu còn giúp cô ta ra mặt tìm tôi tính sổ.”
Chiêm Nghi Quân đương nhiên biết Hạ Tam thiếu ra tay là vì lệnh của bà cụ Hạ, dù sao tối hôm đó bà cụ Hạ cũng đã gọi điện cho ba mẹ cô ta.
Ba mẹ cô ta mắng cô ta một trận, bảo cô ta thiếu suy nghĩ, rõ ràng biết Nam Tang Ninh là khách quý của bà cụ Hạ, còn dám trêu chọc.
Sắc mặt Lâm Thư Nhan thay đổi, nhớ lại hai tháng trước ở buổi đấu giá trên du thuyền, thái độ khác thường của Hạ Tư Tự với Tang Ninh, trong lòng cô ta tức giận vô cùng.
Cô ta nhìn Tang Ninh, ánh mắt như muốn rót độc: “Một đứa con gái của thằng hạ lưu bán giày, dựa vào việc một đêm phát tài kiếm được chút tiền mà tự mãn, thật sự nghĩ mình ngang hàng với chúng tôi sao?”
Kỷ Nghiên đập mạnh tay xuống bàn đứng dậy: “Lâm Thư Nhan, cô nói chuyện cho sạch sẽ chút!”
Lâm Thư Nhan hoàn toàn không sợ cô, chỉ cười lạnh: “Sao? Cô ta dám làm mà còn sợ tôi nói à? Cố gắng hết sức quyến rũ Hạ Tư Tự, cũng không nhìn lại mình là ai, có xứng lên mặt hay không, nhà họ Hạ thế nào, gia đình cô ta ra sao?”
Lâm Thư Nhan nhìn chằm chằm Tang Ninh, giọng mỉa mai: “Cô tưởng mình làm mấy trò đó để quyến rũ Hạ Tư Tự, thì có thể vào được cửa nhà họ Hạ à? Trước đây cũng có một người phụ nữ ngu ngốc giống như cô, giờ thì chẳng thấy tăm hơi đâu, cô không soi gương xem mình là ai, có tư cách gì mà đòi?”
Chiêm Nghi Quân nghe mà thỏa mãn vô cùng, mọi cơn giận nén trong suốt cả tháng trời đều được xả hết qua miệng Lâm Thư Nhan.
Cuối cùng, lợi dụng sự hỗ trợ của Lâm Thư Nhan, cô ta có thể thỏa sức nhục mạ Tang Ninh!
Kỷ Nghiên tức giận đến mức mặt mày xanh lét: “Ai thèm…”
Tang Ninh lại giữ tay cô Kỷ Nghiên lại.
Kỷ Nghiên tức giận đến mức mặt mày xanh ngắt.
Tang Ninh đứng dậy, nhìn Lâm Thư Nhan, giọng điềm tĩnh: “Nhà họ Lâm và nhà họ Hạ là thế giao, về chuyện của nhà họ Hạ, chắc hẳn cô phải hiểu rõ chứ?”
Lâm Thư Nhan kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên, tôi và Tư Tự lớn lên cùng nhau, không ai hiểu rõ hơn tôi.”
“Vậy cô có biết, hiện tại tôi là khách quý của bà nội Hạ không?”
Lâm Thư Nhan lại cười chế giễu: “Bà nội Hạ hiền hậu, thích những người trẻ tuổi, cô tưởng mình là cái gì đặc biệt à? Biết đàn một chút đàn tỳ bà mà tưởng mình là nhân vật gì? Bà nội Hạ đã nhìn tôi lớn lên, tình cảm đó không phải cô có thể so sánh được!”
Tang Ninh lấy điện thoại ra, đang ghi âm, mỉm cười: “Vậy nếu bà nội Hạ biết hôm nay cô nói những lời này, Lâm tiểu thư, cô nghĩ, cô còn có thể vào cửa nhà họ Hạ được không?”