“Ha ha, hiện tại yêu tộc đê tiện tới mức đi dùng thủ đoạn này đối phó ta sao? Lạc Cảnh Điềm là nhân loại, không phải yêu tộc. Dùng một chút lý do không có căn cứ này định hạ thấp danh dự của ta, mục đích của các ngươi còn không phải muốn giết nàng, tránh cho tương lai bớt đi một kình địch”. Trần Tuệ Dung cười lạnh nói.
“Ta không có cái hứng thú đó”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói. Sau đó đi tới trước mặt Lạc Cảnh Điềm, bàn tay xòe ra mỉm cười nói.
“Đi thôi”.
Lạc Cảnh Điềm lúc này vẫn còn ngơ ngác khi biết được người này chính là Lạc Cảnh Thiên, nghe được lời nói của hắn, nàng nhịn không được nhỏ xuống vài giọt nước mắt. Bàn tay có chút run rẩy đưa ra nắm lấy tay hắn.
“Ngươi dám!”. Trần Tuệ Dung thấy cảnh này thẹn quá hóa giận muốn động thủ, nhưng mà lúc này đại trưởng lão đột ngột xuất hiện trước người Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt đầy ý cảnh cáo nhìn bà ta.
“Yêu tộc các ngươi đừng khinh người quá đáng!”. Trần Tuệ Dung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khinh người quá đáng? Chúng ta đưa ra điều kiện, không có bất kỳ quá đáng nào. Ngươi trả tự do cho nàng, nàng đi theo chúng ta. Đây là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ còn muốn ở lại bên cạnh ngươi chờ ngươi ám hại sao?”. Đại trưởng lão khinh bỉ nói.
Trần Tuệ Dung nghe vậy thật sự hận đến nghiến răng, nhưng mà lại không có bất kỳ biện pháp nào đáp trả.
Thứ nhất là bà ta đuối lý, dù sao Lạc Cảnh Điềm còn ở đây, bà ta có giải thích cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Thứ hai chính là điều kiện này thật sự không có chút nào quá đáng, nếu như yêu tộc cưỡng ép đem Lạc Cảnh Điềm đi còn dễ nói, nhưng người ta đưa ra điều kiện là thả tự do cho nàng, cũng không hề bắt bà ta đem Lạc Cảnh Điềm cho yêu tộc. Cho nên dù có hận hơn nữa bà ta cũng không nói được lời nào.
“Không được, trừ khi có người thân của nàng đảm bảo, nếu không ta sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của các ngươi. Ai biết được các ngươi lòng dạ thế nào? Làm sao đột nhiên tốt như vậy? Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”. Trần Tuệ Dung lúc này chỉ có dùng biện pháp này mới có thể ngăn cản được Lạc Cảnh Điềm rời đi.
Lạc gia sớm đã bặt vô âm tín, Lạc Cảnh Thiên càng là không biết rõ sống chết, cho nên bà ta tin chắc sẽ không có ai là người thân của Lạc Cảnh Điềm xuất hiện ở đây, càng đừng nói đứng về phía yêu tộc.
“Vậy ngươi trợn mắt nhìn cho kỹ ta là ai”. Lạc Cảnh Thiên đỡ Lạc Cảnh Điềm dậy, cười lạnh nói. Sau đó chỉ trong chớp mắt, tóc hắn liền biến ngắn lại, quần áo trên người cũng bị hắn xé tan để lộ nửa thân trên.
Mặc dù lỗ tai có chút khác biệt, nhưng mà gương mặt này thật sự là Lạc Cảnh Thiên, Trần Tuệ Dung đương nhiên sẽ không quên. Dù sao năm đó Thượng Cổ Chi Linh không biết từ đâu xuất hiện giúp Lạc Cảnh Thiên đứng đài cho nên hắn mới có thể sống mà rời đi.
Cho nên bà ta làm sao quên được.
Hiện tại nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, bà ta liền sửng sốt không thôi.
Hắn làm sao lại ở đây? Làm sao thực lực lại mạnh như vậy? Càng thái quá là hắn thế nào lại biến thành yêu tộc?!
Cái này mẹ nó không khoa học!
Mà Lạc Cảnh Điềm lúc này đơn giản kích động đến run người, ban đầu nàng đã xác định là Lạc Cảnh Thiên, nhưng hiện tại thấy bộ dáng thật của hắn nàng mới buông xuống lòng lo lắng. Không chút do dự, hai tay ôm lấy cổ hắn khóc lớn.
“Ca! Ngươi cuối cùng tới! Ngươi cuối cùng cũng tới! Ta biết chắc ngươi sẽ không nuốt lời”.
Nghe tiếng khóc của nàng, đám người Dạ Vũ nội tâm siết chặt, đồng thời cũng có chút bội phục nàng.
Gần 10 năm, không biết nàng là thế nào chịu đựng nổi. Khó trách Lạc Cảnh Thiên một mực nhớ nhung nàng. Đổi lại là họ, nữ tử như vậy đốt đèn lồng đi tìm cũng tìm không ra mấy cái, đương nhiên sẽ hết sức trân quý.
“Khổ cực ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười ôn nhu, tay xoa đầu nàng cười nói.
“Ngươi… ngươi vậy mà dám phản bội nhân loại đầu quân cho yêu tộc?!”. Trần Tuệ Dung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Phản bội nhân loại? Chụp mũ thật đúng là lợi hại, ta phản bội lại thế nào? Không phản bội lại thế nào? Ha ha, dù sao đi, ngươi bản thân là Băng Cung cung chủ, lời nói đương nhiên có trọng lượng. Xem như ta phản bội nhân loại đi, ngươi lại có thể làm gì ta? Tới cắn ta a”. Lạc Cảnh Thiên châm chọc nói.
“Ngươi!”. Trần Tuệ Dung tức muốn nổ phổi, nhưng mà thấy đại trưởng lão ánh mắt đề phòng, bà ta muốn ám toán Lạc Cảnh Thiên cũng không được.
Chỉ là…
Bà ta lúc này đột nhiên cười, cười vô cùng lớn, giống như có chuyện gì đó rất vui vẻ, Lạc Cảnh Thiên cau chặt lông mày, chẳng lẽ hắn bỏ sót điểm nào sao?!
“Rất tốt, vô cùng tốt. Đây là ngươi ép ta. Muốn để Lạc Cảnh Điềm rời đi? Có thể, nhưng xem nàng có thể sống rời khỏi đây hay không”. Trần Tuệ Dung âm trầm nói.
“Ngươi dám động thủ sao?”. Đại trưởng lão khinh thường nói.
“Ta đương nhiên không dám, yêu tộc các ngươi vì một nữ tử nhân loại trả giá lớn như vậy, tình nguyện hi sinh một cái điều kiện cũng muốn cứu vớt nàng. Ta đương nhiên không dám rồi. Nhưng mà… chỉ cần rời khỏi đây, nàng tuyệt đối chết chắc. Bởi vì trên người nàng sớm đã dính độc, là độc của Tử Vong Hoa”. Trần Tuệ Dung cười ha hả nói.
“Cái gì? Tử Vong Hoa?”. Đại trưởng lão kinh hãi kêu lên.
“Là ngươi hạ độc?!”. Lạc Cảnh Điềm gương mặt trắng bệch hỏi.
“Đúng vậy, ta sớm đã biết ngươi sẽ có ngày rời đi nơi này, cho nên trước đó cùng ngươi đánh cuộc, ta sớm đã đem độc tố rót vào cơ thể ngươi. Chỉ cần ngươi thua liền sẽ phải nghe lời ta”.
“Ngươi… ngươi làm sao có thể như vậy?”. Lạc Cảnh Điềm tức giận quát lên.
“Vì cái gì không thể? Gần 10 năm qua ta đối xử với ngươi có điểm nào không tốt? Ngươi một mực luôn bài xích ta, một mực đối với Thánh địa thù hận. Thậm chí ngay cả Thánh Y Vệ của ta vất vả gây dựng cũng bị ngươi giết chết nhiều người. Ta có từng vì những điều này làm khó ngươi sao?”.
“Không có. Bởi vì trong lòng ta, ngươi là tương lai của nhân loại, thiên phú của ngươi đủ để ngươi bước vào Thần cảnh. Chấn hưng nhân loại!”.
“Nhưng ngươi thì sao? Suốt ngày trong đầu chỉ có trả thù! Hắn có điểm nào xứng với ngươi? Chỉ là một tên tạp chủng mà thôi”. Trần Tuệ j4NKL Dung lạnh lùng nói.
“Ngươi…”.
Lạc Cảnh Điềm còn chưa nói xong liền bị Lạc Cảnh Thiên cản lại, hắn cười lạnh nhìn qua Trần Tuệ Dung nói.
“Tử Vong Hoa? Liền cái này? Quên nói cho ngươi biết, năm đó nhờ phúc của ngươi ta kém chút mất mạng, phải dựa vào một loại rượu độc duy trì sự sống. Mà không may là trong rượu độc này cũng có độc của Tử Vong Hoa. Ta đối với nó đã rất quen thuộc, hạ độc nàng? Bằng ngươi cũng xứng?”.
Nói đùa, có Thượng Cổ Chi Linh thả xuống bảo hộ, nho nhỏ Tử Vong Hoa làm sao có thể gây ảnh hưởng cho Lạc Cảnh Điềm? Có khi độc của Tử Vong Hoa còn bị cưỡng ép biến thành chất dinh dưỡng cho nàng hấp thụ.
“Yên tâm, ngươi không có chuyện gì”. Lạc Cảnh Thiên quay lại đưa tay xoa đầu nàng cười nói.
“Ta tin!”. Lạc Cảnh Điềm nở ra nụ cười tươi như hoa nói.
Nụ cười này trực tiếp làm đám người Thánh địa choáng váng. Suốt 10 năm qua Lạc Cảnh Điềm luôn giữ một bộ mặt lạnh như băng, không ai nghĩ tới nàng cười lên lại mỹ lệ như vậy.
Nhưng mà ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được trong ánh mắt Lạc Cảnh Điềm hiện ra vẻ hoảng sợ.
Hắn còn chưa kịp phản ứng liền bị nàng đây ra ngoài, sau đó hắn liền thấy được một chưởng lực bay tới đánh trúng người nàng đem nàng đánh bay ra ngoài. Trên không trung còn phun ra mấy ngụm máu.
Thời gian lúc này giống như chậm lại, hắn có thể thấy được Lạc Cảnh Điềm cơ thể trên không trung từ từ rơi xuống, đám người đại trưởng lão hướng về phía Thánh địa phát động công kích, đám người Dạ Vũ hướng về phía hắn lao tới.
Oanh!
Lạc Cảnh Điềm rơi xuống đất phát ra một tiếng vang trầm đục, Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra tại chỗ ngơ ngác nhìn cảnh này. Sau đó không biết lấy lại tinh thần từ lúc nào, hắn liền giống như điên lên lao về phía Lạc Cảnh Điềm.
“Điềm Điềm! Điềm Điềm!”.
“Ca… ca ca. Ta… ta thật sự… rất… rất nhớ… ngươi”. Lạc Cảnh Điềm âm thanh đứt khúc vang lên.
Lạc Cảnh Thiên nội tâm giống như đứt từng khúc ruột. Hắn sớm nên biết Trần Tuệ Dung sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn không nghĩ tới bà ta lại thật sự dám ra tay. Đại trưởng lão rõ ràng đứng bên cạnh hắn, làm sao lại có thể để bà ta xuất thủ?!
“Không… không sao. Ta có thể cứu ngươi, sẽ không sao”. Lạc Cảnh Thiên đỡ lấy cơ thể của nàng, âm thanh tràn ngậm kiên định nói.
“Vô… vô dụng. Lục phủ… lục phủ ngũ tạng của ta… đã… đã nát… không… không cứ được… ta…”.
“Ta nói có thể cứu liền nhất định có thể cứu. Diêm Vương tới cũng không mang ngươi đi được!”. Lạc Cảnh Thiên rống lên. Dưới thân hắn đột nhiên xuất hiện một vòng tròn kỳ lạ, bên trên khắc vô số ma văn tản mát ra uy năng thần bí…
Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))