Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 446: Chân tướng công bố




Vẻn vẹn hai từ hời hợt.
Ta thắng!
Toàn bộ đám người đều sôi trào lên.
Quá đặc sắc!
Họ thấy được, Lạc Cảnh Thiên đem Hoàng Thiếu Hạo đùa bỡn thế nào, Hoàng Thiếu Hạo giống như con rối trong tay hắn, mọi bước đi, mọi cử động đều không thoát được đôi mắt sắc bén kia.
Hoàng Thiếu Hạo hai tay run rẩy, hai tay của hắn lúc này đã hoàn toàn phế đi, đương nhiên, phế đi không có nghĩa là vô dụng. Dù sao Hoàng gia có hàng trăm cách đem tay hắn khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng hiện tại, hai tay hắn đã không có cách nào sử dụng, chiến lực có thể nói giảm tới bảy thành.
Hắn thua!
Hoàn toàn thua!
Thua bởi một tên ngũ giai nhất đoạn.
Thua bởi một người hắn không xem ra gì, thua bởi một cái ‘tình địch’.
Thua cực kỳ biệt khuất, cực kỳ uất ức.
Nếu như… nếu như hắn có thể đánh trúng dù chỉ một. Chỉ cần một lần, hắn liền có thể thắng.
Nhưng vì cái gì? Vì cái gì chứ?!
Nhìn Hoàng Thiếu Hạo vẻ mặt gần như chết lặng nhìn lấy hai tay của mình, Lạc Cảnh Thiên khẽ thở dài lắc đầu. Hắn thật sự thông cảm cho Hoàng Thiếu Hạo, thật sự, cũng không phải hắn thánh mẫu, mà là…
Thiếu niên, mở to mắt nhìn một chút, vì một cái ‘nữ trang đại lão’ lại đi cùng ta liều sống liều chết, đáng giá sao? Cần gì khổ như vậy chứ?!
Sự thật thật sự chính là buồn cười như vậy.
Chính như câu châm ngôn mà Sở Như Mộng hay nói:
“Nam nhân, hoặc là mặc vào âu phục bày mưu nghĩ kế.
Hoặc là mặc vào quân trang, chấn thủ một phương.
Thật sự không được, mặc vào nữ trang, tai họa tứ phương”.
Quả thật, những thứ bên trên, Sở Như Mộng làm được toàn bộ. Nhưng vẫn làm Lạc Cảnh Thiến ‘kính nể’ nhất chính là cái cuối cùng. Thật mẹ nó tai họa đó a.
Nghĩ tới từ lúc quen biết Sở Như Mộng đến giờ, hắn bao nhiêu lần vô cớ bị loại ‘tình địch’ này đến gây sự rồi? Ký ức nhớ lại mà kinh.
Lại nhìn Hoàng Thiếu Hạo trước mắt, hắn cũng không có nổi lên tâm tư giết người này. Cũng như Sở Như Mộng nói, hắn không muốn phải nhận lấy ân huệ mà Ám Thần ban phát. Mặc dù hắn đã chứng minh rằng mình hoàn toàn đủ khả năng giết chết Hoàng Thiếu Hạo, nhưng mà…
Hôm nay là hôn lễ của tiểu Nguyệt, nàng nói không muốn có đổ máu, cho nên hắn cũng không thể để nàng thất vọng chứ?!
Nhưng mà, cứ bỏ qua như thế hắn cũng không muốn, thế là hắn lấy ra chủy thủ, tay tựa đầu gối ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng Thiếu Hạo, sau đó lạnh nhạt nói.
“Sự thật chứng minh, ta muốn giết ngươi, rất đơn giản. Hiện tại, hối hận không?”.
“Ngươi là người thắng, muốn chém muốn giết, tùy ngươi”. Hoàng Thiếu Hạo ngẩng đầu, sau đó nhắm hai mắt lại chán nản nói.
Bị đả kích đến như vậy sao?!
Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, tâm lý tố chất cũng quá yếu chứ?!
Phập!
Lạc Cảnh Thiên đem chủy thủ cắm xuống đất rồi đứng dậy quay người rời đi. Nhưng mà đi chưa được vài bước hắn liền quay lại, chỉ là ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, chớp mắt một cái hắn liền đưa tay ra kéo lại tay của Hoàng Thiếu Hạo kinh ngạc hỏi.
“Ngươi làm gì?!”.
Bởi vì phía sau hắn, Hoàng Thiếu Hạo cầm lên chủy thủ, vừa tự đâm cho mình một nhát vào ngực, nếu như không phải hắn đưa tay kéo lại một cái, sợ rằng một đao này đã xuyên tim.
“Thế nào? Ta tự sát không phải vừa ý ngươi sao? Nếu không ngươi đưa ta thứ này làm gì? Ngươi còn muốn tiếp tục nhục nhã ta mới vừa lòng?!”. Hoàng Thiếu Hạo ánh mắt lạnh xuống nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“… Ta lúc nào nói muốn ngươi tự sát? Ta đã đáp ứng tiểu Nguyệt, hôm nay là hôn lễ của nàng, cho nên không muốn có đổ máu xảy ra”. Lạc Cảnh Thiên có chút im lặng nói.
Tên ngu xuẩn này, lỗ tai xảy ra vấn đề sai? Ở đây nhiều người nghe được như vậy, liền ngươi không nghe thấy?!
“Vậy ngươi… đưa cho ta thứ này… làm gì?!”. Hoàng Thiếu Hạo gương mặt ngẩn ra hỏi.
“Ai đưa cho ngươi? Ta ngại bẩn không được sao?!”.
Nghe vậy, Hoàng Thiếu Hạo kém chút phun ra một ngụm máu tươi.
Thần mẹ nó ngại bẩn!
Cố ý!
Hắn tuyệt đối chính là cố ý!
“Đa tạ Lạc công tử ơn tha chết, Hoàng gia chúng ta nhớ kỹ ân tình này, sau đó nhất định sẽ mang quà tới tạ lễ”. Phùng Hương Diệp đi tới bên cạnh Hoàng Thiệu Hạo đem hắn đỡ lễ, sau đó hướng Lạc Cảnh Thiên hơi khom người nói.
“Phùng phu nhân, ta nói qua, không giết hắn cũng không phải vì muốn Hoàng gia các ngươi nhớ ơn. Mà là vì tiểu Nguyệt nàng không muốn có đổ máu. Đáp lễ coi như xong, sau này có làm cái gì cũng nên động não một chút, đi điều tra một chút người mình nhắm vào thân phận ra sao rồi hãy động thủ”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Hắn cũng không phải đang nói rằng bản thân có thân phận gì, mà là có một ý khác.
“Ngươi chờ! Sớm muộn có ngày ta cũng đem nàng cướp khỏi tay ngươi”. Hoàng Thiếu Hạo đột nhiên quát lên.
“Ngậm miệng, mất mặt chưa đủ sao!?”. Phùng Hương Diệp gương mặt đen lại quát lên.
Vì một cái nữ nhân, kém chút liền đem toàn bộ Hoàng gia chôn cùng. Ngươi mẹ nó hiện tại còn không chết tâm? Không nhìn một chút đối thủ của ngươi thân phận gì? Ngươi có thể tranh được?!
Lạc Cảnh Thiên gương mặt lộ ra vẻ quái dị, hắn lộ ra vẻ mặt hài hước hỏi.
“Ngươi xác định ngươi biết mình đang nói cái gì?!”.
“Ha ha, ngươi sợ”. Hoàng Thiếu Hạo cười gằn nói.
Lạc Cảnh Thiên cười cười lắc đầu, sau đó đi tới.
Phùng Hương Diệp nội tâm nổi lên lo lắng, chẳng lẽ Lạc Cảnh Thiên thẹn quá hóa giận, muốn thay đổi chủ ý giết Hoàng Thiếu Hạo?!
Nhưng mà, Lạc Cảnh Thiên cũng không có động thủ như bà ta nghĩ, hắn đi tới gần Hoàng Thiếu Hạo, sau đó nhỏ giọng nói.
“Trước tiên không nói tới việc ta sợ hay không, bởi vì ta cùng Sở Như Mộng hoàn toàn không có quan hệ như ngươi nghĩ. Đừng vội lên tiếng, lời trước đó của ta cũng không phải đang nói cái gì thân phận lớn hay nhỏ. Càng không phải trong đầu ngươi nghĩ cái gì cạnh tranh công bằng”.
“Mà là, ngươi xác định ngươi biết rõ Sở Như Mộng?”.
“Chẳng lẽ nàng còn thân phận khác?”. Hoàng Thiếu Hạo ngẩn ra, theo cách nói của Lạc Cảnh Thiên, chẳng lẽ Sở Như Mộng là con gái của vị quốc chủ nào? Hay là thuộc về Tinh Quốc? Nếu là thế thật đúng là khó làm.
“Không, ngươi hiểu lầm ý ta”.
Nói xong, hắn đưa tay kéo lấy đầu Hoàng Thiếu Hạo quay lại nhìn về phía Sở Như Mộng. Hành động này làm Phùng Hương Diệp trái tim kém chút nhảy ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên cũng không có ý định giết Hoàng Thiếu Hạo nàng mới nhẹ thở ra.
Bất quá, hắn đây là muốn cùng con trai mình nói cái gì?!
“Thấy không? Rất xinh đẹp đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng hỏi.
“Đúng vậy a”. Hoàng Thiếu Hạo gương mặt xuất hiện vẻ mê luyến nói.
“Biết ta đưa ngươi chủy thủ làm gì không?”.
“Nhục nhã ta?!”.
“Không, ta là muốn tác hợp cho ngươi cùng Sở Như Mộng”.
“Có ý gì?!”.
“Ngươi dùng chủy thủ đem thứ dưới đũng quần của ngươi cắt đi, như vậy mới có thể trở thành người của Sở Như Mộng. Bởi vì, hắn là nam”. Lạc Cảnh Thiên câu cuối cùng nói vô cùng nhỏ, cũng chỉ có Phùng Hương Diệp, Hoàng Thiếu Hạo cùng mấy người Nguyệt Thần mới nghe rõ.
Những người khác hoàn toàn không nghe được.
Hoàng Thiếu Hạo ngẩn ra, hắn ý nghĩ đầu tiên chính là không tin, nhưng mà Sở Như Mộng giống như biết được họ nói gì, chỉ thấy hắn hơi ngẩng cổ lên, đưa tay lên chạm nhẹ vào yết hầu gần như không thể thấy rõ của mình.
Trong nháy mắt, Hoàng Thiếu Hạo ngây ra như phỗng, trong đầu liên tục lặp lại câu nói của Lạc Cảnh Thiên.
Hắn là nam.
Là nam.
Nam.
Phốc!
Nhất thời, Hoàng Thiếu Hạo phun ra một ngụm máu tươi. Trước khi ngất đi, trong đầu hắn chỉ còn lại vài đạo ý nghĩ…
Hắn… hắn lại vì một cái nam nhân, cùng một tên có thân phận khủng bố, thực lực biến thái liều chết liều sống?!
Hắn lại vì một cái nam nhân, kém chút đem cái mạng nhỏ của mình đổ vào?!
Hắn lại vì một cái nam nhân, kém chút liền để Hoàng gia bị diệt tộc?!
Ta mẹ nó!
Nhìn Hoàng Thiếu Hạo Ycmf6 đột nhiên ngất đi, đám người lộ ra vẻ khó hiểu? Chẳng lẽ Lạc Cảnh Thiên nói lời gì đả kích hắn?!
Phùng Hương Diệp ở bên cạnh ngây ra như phỗng, nàng ánh mắt khó tin nhìn Sở Như Mộng, sau đó lại nhìn Hoàng Thiếu Hạo, miệng mở lớn nói không ra lời.
Cái này…
Cái này lại là chuyện gì?!
Bất quá, dù sao cũng là người quyền cao chức trọng, bà ta rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Mặc dù rất muốn cho thằng con của mình một cái tát, nhưng mà nhìn bộ dáng của hắn bà ta lại không nỡ động thủ.
Quên đi thôi, xem như ngươi mắt mù.
Bà ta lúc này mới nhớ tới lời trước đó của Lạc Cảnh Thiên, làm cái gì cũng phải điều tra kỹ mới có thể động thủ. Động thủ… ý tứ trào phùng thật đúng là đủ cao.
Nếu như đổi lại bà ta là Hoàng Thiếu Hạo, sợ rằng cũng sẽ tức chết.
Tốn bao nhiêu công sức, liều sống liều chết chỉ vì tranh đoạt một cái nữ nhân, nhưng cuối cùng lại biết đó là nam, ngươi sẽ có ý nghĩ gì? Sợ rằng đều muốn đập đầu chết đi cho xong.
Quá mẹ nó mất mặt!
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.