Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 504: Thuyết phục




“Nếu như ta có thể để các ngươi lấy được vị trí trong căn cứ đâu?”.
Nghe được lời này, đám người kia liền ngẩn ra, tên lục giai lục đoạn kia nhíu mày cẩn thận nhìn Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.
“Ngươi nói là thật?!”.
“Các ngươi đáng giá ta đi lừa gạt?!”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt hỏi lại.
“Thôi đi, chỉ là một tên pháp sư lục giai tam đoạn, có gì tài giỏi hơn người?”. Nghe vậy, một tên võ giả lục giai ngũ đoạn trong đám người lẩm bẩm nói.
“Không có gì hơn người, nhưng cũng đủ đem các ngươi giết sạch là đủ rồi. Một tên lục giai ngũ đoạn cũng dám phách lối như vậy?”. Đường Kiêu cười lạnh nói.
“Ha ha? Liền hắn? Ngươi cho rằng hắn là ai?”. Tên kia bật cười hỏi lại. Một tên pháp sư lục giai tam đoạn, hắn thật đúng là không để vào mắt.
“Không là ai cả, chỉ là Hắc Lang sói đầu đàn, Độc Lang Lạc Cảnh Thiên mà thôi”. Đường Kiêu âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Cái gì?!”.
Lời vừa ra, đám người kia liền giật nảy mình, ánh mắt sợ hãi nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên.
Mẹ của ta ơi.
Đây là Độc Lang? Tên này nhưng là ngoan nhân a, đem bảy cái đại gia tộc Linh Hỏa Quốc hại thể thảm vô cùng, càng là để cho mười mấy cái gia tộc trong ngũ đại Tinh Quốc ăn quả đắng, cuối cùng còn không cách nào vận dụng lực lượng cường đại trả thù, chỉ có thể dựa vào treo thưởng cùng vận dụng đám đệ tử lục giai đi truy sát.
Thủ đoạn âm độc máu lạnh vô tình, đây chính là Độc Lang đó a.
“Ngươi… ngươi thật là Độc Lang?”. Tên kia sợ hãi hỏi.
“Không giống?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.
“Không không không, chỉ là… trong đám chúng ta có không ít nữ tử, ngươi sẽ không…”.
“Sẽ không cái gì?!”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt.
“Khục, cái đó… nghe nói biến thái… ây… Độc Lang tiên sinh đối với nữ tử có chút… tàn nhẫn. Từng đem một người… đem một người nữ tử hành hạ khiến nàng âm thanh kêu đau đớn kéo dài một đêm. Cho nên… rất nhiều người đều nói biến… Độc Lang tiên sinh có bệnh về tâm lý”. Tên lục giai QN1Yr lục đoạn kia nói.
Phốc!
Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu.
Biến thái Độc Lang?!
Ta mẹ nó lúc nào có cái danh hiệu này?!
Tên khốn kiếp nào tản lời đồn?!
Phốc!
Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư nhịn không được bật cười.
“Cười cái rắm!”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.
“Ha ha ha. Lão đại, ngươi nổi danh, ha ha ha”. Bối Nhĩ Tư cười càng lớn.
“Không… không phải sao?”. Một tên trong đám người khó hiểu hỏi.
“Nghiêm túc mà nói, hắn thật nói qua lời này, ừm, chính là câu ‘ta muốn để nàng khóc thét kéo dài tới sáng sớm ngày mai’, câu này hắn thật sự nói qua”. Ngọc La Sát nhịn cười nói.
“Thật… thật sự?”. Tên kia rùng mình hỏi.
Câu này tính uy hiếp thật sự quá lớn.
Đem một cái nữ tử hành hạ khóc thét đến sáng sớm hôm sau? Đây rốt cuộc là cỡ nào biến thái mới làm được?!
“Hắn xác thực nói qua, nhưng cũng không phải là như ngươi nói. Lúc đó chúng ta bị mất món đồ quan trọng, mà nam nhân của nữ tử này là một trong những người tham gia cướp đoạt, cho nên chúng ta mới đem nàng ra uy hiếp tên kia”.
“Hơn nữa cũng không có thực hiện, bởi vì tên kia đã chiêu khai. Cho nên không cần thiết đi làm loại chuyện này. Chúng ta mặc dù lúc đó là tinh tặc, nhưng tâm lý cũng không phải biến thái”. Bối Nhĩ Tư nói.
“Vậy… nàng còn sống không?”. Tên kia dò hỏi.
“Sống? Hẳn là vào luân hồi chờ kiếp sau liền có thể sống. Giết người của chúng ta, cướp đồ của chúng ta chúng còn có thể sống? Ngươi cho rằng danh tiếng Hắc Lang từ đâu tới? Độc Lang danh hiệu này là làm sao hình thành?”. Ngọc La Sát cười lạnh nói.
“… Ngươi trước mặt người khác nghị luận ta thật tốt sao?”. Lạc Cảnh Thiên đen mặt nói.
Đám người Đường Kiêu nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, dù sao họ còn chưa có giết người lần nào. Hiện tại tận tai nghe thấy Lạc Cảnh Thiên ‘quá khứ huy hoàng’ mà làm họ lạnh cả sống lưng.
“Chỉ đùa một chút, lão đại ngươi nói tiếp a”. Bối Nhĩ Tư cười nói.
“... Được rồi, ta vào thẳng vấn đề. Ta có thể để các ngươi biết vị trí căn cứ, có đầy đủ chỗ cho các ngươi. Nhưng đổi lại, các ngươi phải gia nhập vào Hắc Lang”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người trầm giọng nói.
Đám người kia nghe vậy ngẩn ra, tất cả đều im lặng tới lạ thường.
“Chúng ta... có thể từ chối không?”. Tên kia dò hỏi.
“Có thể, nhưng ta nhắc nhở trước, ta đang xây dựng Hắc Lang, mặc dù hiện tại Hắc Lang không còn là tinh tặc, nhưng thủ đoạn vẫn như cũ. Các ngươi có thể không gia nhập vào, nhưng tương lai nếu là kẻ địch, hoặc là ngăn cản bước tiến của ta. Như vậy kết quả chỉ có một, các ngươi hiểu”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.
“Ngươi đây không phải là uy hiếp sao? Chẳng lẽ chỉ có thể gia nhập Hắc Lang các ngươi mới không bị nhắm vào?”. Một tên trong dadm người bất bình lên tiếng.
“Nhắm vào? Ngươi là giả ngu? Vẫn là thật sự ngu xuẩn? Các ngươi hiện tại đang đứng là ở Thập Giới. Quy tắc ở đây không bị pháp luật đế quốc ràng buộc, càng đừng nói tới đế quốc mục đích lần này là gì”.
“Các ngươi dù sớm hay muộn cũng sẽ phải gia nhập vào một thế lực nào đó. Bất kể là vì bảo vệ bản thân hay tìm kiếm che trở, các ngươi cũng chạy không được loại quy tắc này, đó chính là mạnh được yếu thua”.
“Trừ khi các ngươi chịu cả đời làm một người bình thường, nếu không tương lai các ngươi chắc chắn sẽ đi vào Đệ Cửu Tinh Vực. Mà một khi đi vào đó liền sẽ gặp được Hắc Lang chúng ta, mà khi đó, Hắc Lang sẽ diệt trừ tất cả các thế lực có khả năng uy hiếp tới sự phát triển của mình”.
“Đương nhiên các ngươi cũng có thể cầu nguyện rằng sẽ không gia nhập vào một thế lực có ý nghĩ chống lại chúng ta. Ta mang Hắc Lang từ ban đầu chỉ có vài người đến thế lực đến danh tiếng hiện tại. Có thể từ một tên vô danh tiểu tốt đem mười mấy cái gia tộc đè xuống chân ma sát, thủ đoạn của ta các ngươi hẳn là hiểu”.
“Ta nhắc lại, đây không phải là uy hiếp. Bởi vì các ngươi còn chưa đủ tư cách đó”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.
Đám người nghe vậy đều nhìn nhau, không biết nên quyết định thế nào. Liều mạng hiện tại liền đem Lạc Cảnh Thiên giết? Họ cũng không có tự tin có thể giết được Lạc Cảnh Thiên, hắn chịu sự truy quét của đám người kia còn có thể bình an vô sự... không, hẳn là ‘vẫn còn sống’ để đem chuyện bạo ra.
Thì chỉ dựa vào mười mấy người bọn họ lại có thể làm được cái gì?!
Không gia nhập vào, họ tương lai sớm hay muộn cũng bị nhắm tới.
Gia nhập vào... bị mười mấy cái gia tộc nhắm vào so với chết còn thảm hơn.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể an ổn làm người bình thường cả đời?!
Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên, đám người này đang do dự không quyết. Chỉ cần hắn thêm một chút lửa, như vậy liền có thể giải quyết.
“Các ngươi biết, các gia tộc kia nhắm vào ta cũng chỉ có thể tiến hành âm thầm, thậm chí ngay cả một tên thất giai cũng không thể phái ra”.
“Ta biệt hiệu là Độc Lang, người khác đều nói ta tàn nhẫn biến thái, nhưng lại không biết bên dưới ta phải nuôi sống bao nhiêu người. Tài nguyên đạt được ta phân chia đồng đều tùy vào giá trị bỏ ra, ta một chút cũng không có giữ lại cho riêng mình”.
“Các ngươi cho rằng dựa vào cái gì ta có thể dùng vẻn vẹn trăm người thống trị vòng ngoài Đệ Cửu Tinh Vực?”
“Là do thực lực? Không. Do trí tuệ? Cũng không đúng. Do nhân số đông? Đó càng sai, mà là bởi vì Hắc Lang không có điểm yếu. Cho nên chưa có ai có thể lợi dụng điểm yếu chính diện đánh bại Hắc Lang, nếu như điểm yếu nhất định phải có, đó chính là thực lực đỉnh cao không đủ để nghiền ép lục giai bát đoạn mà thôi. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.
Tại sao lại là bát đoạn? Bởi vì chỉ cần nghiền ép được bát đoạn, hắn có đủ tự tin đem lục giai cửu đoạn hạn chế đến chết!
“Không phải là do giết nhiều người, thủ đoạn tàn nhẫn mất nhân tính nên người khác sợ hãi sao?”. Một tên khó hiểu lên tiếng.
“Số người chúng ta giết đa phần đều là người của ngũ đại Tinh Quốc cùng tinh tặc. Hơn nữa, nếu ngươi hiểu rõ Hắc Lang, Hắc Lang chúng ta chưa bao giờ lấy giết người làm vinh”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Không sai, lão đại nói đúng, chỉ cần không động chúng ta, chúng ta cơ bản lười đi người của đế quốc mình xảy ra xung đột. Cho nên nhiều năm qua Hắc Lang không hề mở rộng quy mô mà chỉ gói gọn trong trăm người”. Ngọc La Sát nói.
“Suy nghĩ cho kỹ a, gia nhập vào Hắc Lang mặc dù đối mặt với rất nhiều địch nhân, nhưng đổi lại là các ngươi có thể thông quá cố gắng tranh thủ tài nguyên mà không cần cùng đám thiên tài khác liều mạng tranh đoạt, hơn nữa lão đại tính cách cực tốt, chỉ tốt với người mình, còn người ngoài... các ngươi hiểu”. Bối Nhĩ Tư bổ đao.
Đám người nghe vậy, trong đầu nổi lên rất nhiều ý nghĩ. Sau một lúc, một tên lên tiếng.
“Ta gia nhập”.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.