Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 109: Thiếu




Nam Cung Tự thở phào nhẹ nhõm, một hồi gió lất phất thổi mái tóc đen nhánh lên, con ngươi đen nhánh ở dưới ánh nắng dâng lên một tia óng ánh sáng bóng, nàng đưa tay nâng mái tóc rủ xuống ở cạnh quai hàm lên, ngồi xổm người xuống, thận trọng đỡ cả người nhuốn máu của Hiên Viên Dật lên, đau lòng đem mặt nạ lạnh lẽo che trên mặt hắn từ từ lấy xuống, ánh mắt run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo trên khuôn mặt lồi lõm phất qua, một cỗ chua xót từ đầu quả tim lan tràn ra, nghẹn trong lồng ngực.
Dáng vẻ tuấn mỹ không dính khói lửa nhân gian hoàn toàn không thấy, có thể nhìn ra, ba đạo vết sẹo xấu xí quanh co uốn lượn trên mặt Hiên Viên Dật, nhìn rất dọa người, có thể nói gương mặt này hoàn toàn bị phá hủy.
Đây chính là lý do hắn vẫn không để cho nàng gở mặt nạ xuống? Sợ nàng sẽ ghét bỏ hắn?
Nam Cung Tự tâm tình mới vừa kinh ngạc, ngược lại biến thành tức giận, tại sao hắn lại như vậy? Đem khổ sở lưu để chính mình chịu đựng, đại ngốc ngếch.
Chạm lên da thịt lạnh lẽo trên người hắn, tâm có chút rung động một chút, Nam Cung Tự ý thức được coi như Hắc Bạch vô thường không câu đi ba hồn bảy vía của hắn, nhưng hắn đã chết, tiếp tục như vậy nữa, cho dù có tiên đan diệu dược của Thái Thượng Lão Quân chỉ sợ cũng không cứu được hắn.
Thân thể gầy yếu của Nam Cung Tự cố gắng nâng thân thể cường tráng kia lên, chân một sâu một nông, nhiều lần trật chân té xuống tảng đá dưới đất, một đường kéo tới hướng một cái sơn động cách đó không xa, cật lực từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói: "Hiên Viên Dật.... Chàng đã nói đời này cũng sẽ không buông tay của ta ra, cho nên chàng phải sống thật tốt cho ta...."
‘Bùm’ một tiếng, để hắn trong sơn động, miệng đỏ thắm thỉnh thoảng thở hổn hển, nàng nâng tay phải lên, dùng tay áo thận trọng lau tia máu trên trán cho hắn, đặt hắn ngồi xong, liền đi gác chân vận công, không khí xung quanh nàng dấy lên một đoàn sương trắng, một chưởng đánh sau lưng Hiên Viên Dật.
Hiên Viên Dật hai mắt khép chặt, mày kiếm khẽ nhíu nhẹ, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi trong suốt, một bãi máu đen từ trong miệng chợt phun ra, cả người giống như quả cầu da bị xì hơi mềm nhũn trong ngực Nam Cung Tự, không có ý tứ tỉnh lại.
Trong mắt Nam Cung Tự, trong long gấp gáp, theo lý thuyết độc trên vết thương sẽ bị bức đi ra, sẽ không có chuyện gì mới đúng, tại sao hắn lại một chút phản ứng cũng không có? Thân thể một tí ti nhiệt độ còn sống cũng dần dần lạnh như băng, khiến cho nàng sợ phát khóc.
"Dật, không phải là chàng từng nói chờ đến núi Hiên Viên, lấy bảo vật liền muốn từ quan, chúng ta một nhà bốn người đến thế ngoại đào nguyên tiêu dao khoái hoạt sao? Cái người này là tên lừa gạt, ta không chết, làm sao chàng có thể chết trước ta chứ? Chẳng lẽ chàng không sợ ta....... không sợ ta vui vẻ với người mới sao?"
Không có phản ứng?
Nam Cung Tự hận không thể dùng một cái tát tát tỉnh hắn, nhưng khi nàng giơ tay nhìn khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, đau lòng, thật sự là xuống tay không được. Nàng khóc ôm lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, đầu tóc dài đen mượt theo gió phất qua trong nháy mắt biến thành màu bạc, con ngươi màu đen cũng trong khoảnh khắc nước mắt rơi xuống kia biến thành con mắt màu hồng, mười ngón tay giữ thật chặt ngón tay xương cốt rõ ràng kia: "Chàng mở mắt ra nhìn ta, nói cho ta biết, chàng không chết, sẽ không bỏ lại ta một mình, nói chuyện với ta a...." Trong âm thanh khàn khàn nghẹn ngào trộn lẫn cảm giác thê lương.
Loại tịch mịch này, nàng thật sợ hãi, thật sợ hãi, sợ trở lại cái thế giới chỉ có giết người đó, người thân của nàng từng người một rời bỏ nàng đi, trừ một đôi trai gái của bọn họ, nàng chỉ có hắn, chỉ có hắn......
Một hồi gió thổi từ bên ngoài sơn động đánh tới, một thiếu niên mặc quan phục màu đen lơ lửng trong không trung, sau lưng còn đứng đầu trâu mặt ngựa, còn có một phán quan cầm trong tay bút bằng da cùng sổ sách, nhìn Nam Cung Tự khóc không thành tiếng ôm nam tử thoi thóp một hơi, con ngươi yêu trị hẹp dài dâng lên một tia ánh sáng: "Coi như ngươi đem tinh khí tất cả đều hao hết, cũng không cứu được hắn!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Hắn từng nói, sẽ không bỏ lại một mình ta." Ánh mắt Nam Cung Tự trống rỗng vô hồn, giống như con rối, hai giọt lệ màu đỏ theo khóe mắt chảy xuôi trên gò má trắng nõn, môi anh đào đỏ tươi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt, tay phải khẽ xoa từng vết đao, lòng như đao cắt, trong đầu không ngừng thoáng qua một khắc rơi xuống vách đá kia, hắn từng nói, đời này hắn sẽ không buông tay nàng ra, cho dù chết.
"Nhưng sự thật chính là như thế, hắn đã chết." Âm thanh thiếu niên lạnh lùng không có một tia nhiệt độ.
Hàng mi thon dài của Nam Cung Tự run rẩy, nàng chợt nâng cặp con ngươi ứ máu kia lên, nhìn về phía Diêm Vương lơ lửng trong không trung, con ngươi chớp chớp một cái: "Ngươi không phải là Diêm Vương gia sao? Ngươi không phải là trông coi sinh linh tam giới lục đạo sao? Ngươi nhất định có biện pháp cứu hắn, chính là vậy đi."
Thiếu niên nhìn nàng kích động như thế, theo bản năng gật đầu một cái: "Uh, là như thế không sai, chẳng qua ta chắc chắn sẽ không......." Lời đến khóe miệng liền cứng rắn giữ trong cổ họng, sững sờ nhìn hai đầu gối Nam Cung Tự nặng nề quỳ xuống trước mặt hắn, trong lòng không khỏi kinh hãi, tuy nói hắn là Diêm Vương gia, người quỳ trước mặt hắn không ít, nhưng vị trước mặt này chính là nữ tử không bao giờ quỳ, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Hiên Viên Dật, quan sát tỉ mỉ một lần, chân mày trong nháy mắt nhíu lại, thật đúng là không phải xấu xí bình thường, ngay cả nữ tử tầm thường cũng sẽ không coi trọng nam nhân xấu xí này, thế nhưng lại khiến Quỷ Cơ không tiếc cùng hắn đối nghịch. "Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, Bổn vương sẽ cứu hắn sao?" Nên cười nàng quá
chapter content

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.