Theo Toàn Năng Khoa Cấp Cứu Thầy Thuốc Bắt Đầu

Chương 984: Ta có gì phải sợ




Chương 980 Ta có gì phải sợ
Diệp Sâm đem dụng cụ từ trong cơ thể người bệnh lấy ra, bắt đầu làm khâu cuối cùng.
Bởi vì vết cắt phẫu thuật nội soi rất nhỏ, lúc khâu lại cũng vô cùng nhanh chóng.
Vừa rồi thao tác thuật cắt bỏ viêm ruột thừa nội soi liền đã làm choáng váng tất cả mọi người.
Lần này khâu lại càng khiến mọi người kinh ngạc.
Phùng Khỉ Nịnh thấy không khỏi sợ hãi thán phục:
"Khâu lại này...... Không phải bác sĩ phẫu thuật bình thường biết được a?"
Nàng mặc dù chỉ là một thực tập sinh, lại là thực tập sinh vừa tốt nghiệp.
Nhưng nàng là nghiên sinh tiến sĩ, là một thiên tài.
Điều kiện của chính nhà mình cũng không tệ lắm.
Cho nên nàng có rất nhiều cơ hội nhìn bác sĩ khác hay là chủ nhiệm phẫu thuật.
Là một học sinh ham học hỏi, đương nhiên là sẽ nhìn thấy khâu cuối cùng.
Nàng có thể khẳng định là, nàng xem nhiều ca phẫu thuật như vậy.
Không có ai khâu lại làm tốt như Diệp Sâm.
Chờ đến lúc Diệp Sâm khâu lại hoàn thành.
Ánh mắt Phùng Khỉ Nịnh vẫn đặt ở miệng v·ết t·hương của người bệnh.
Thẳng đến y tá dùng cái gì che lại, Phùng Khỉ Nịnh mới ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sâm.
Mà Diệp Sâm chỉ là nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện, trực tiếp từ vị trí mổ chính đi xuống.

Trên đường đi ra phòng phẫu thuật.
Phùng Khỉ Nịnh đi theo ở sau lưng Diệp Sâm, chần chờ rất lâu, Phùng Khỉ Nịnh mới hỏi:
"Diệp lão sư, ngươi bình thường làm phẫu thuật viêm ruột thừa cũng là tốc độ này sao?"
"Quá lâu không có làm phẫu thuật viêm ruột thừa, có chút ngượng tay." Diệp Sâm nhàn nhạt nói.
Phùng Khỉ Nịnh lại là kinh ngạc đến mức có chút nói không ra lời.
Ngượng tay cũng có thể làm được trình độ này.
Vậy hắn nếu là thuần thục, đó có phải hay không tốc độ càng nhanh?
Vốn Phùng Khỉ Nịnh còn muốn hỏi cái gì, Diệp Sâm lại là dẫn đầu nói:
"Ngươi vẫn là trước tiên nghĩ một chút ca phẫu thuật ngày mai đi, ta không yêu cầu ngươi làm được thao tác giống như ta, nhưng mà ngươi muốn độc lập hoàn thành một ca thuật cắt bỏ viêm ruột thừa nội soi."
Diệp Sâm cũng không có quên cái này.
Tất nhiên Phùng Khỉ Nịnh muốn chứng minh thực lực của nàng, vậy thì lấy ra bản lĩnh thật sự tới đây đi.
Phùng Khỉ Nịnh nhìn Diệp Sâm, trong lòng cỗ kiêu ngạo kia trong ca phẫu thuật vừa rồi bị rèn luyện không ít, thế nhưng là không tới trình độ tự ti.
Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, nói:
"Diệp lão sư, ta thừa nhận ngươi rất ưu tú, ngươi so với rất nhiều bác sĩ đều ưu tú."
Diệp Sâm lại là cười nhạo một tiếng:
"Ngươi chỉ là nhìn ta một ca phẫu thuật mà thôi, đã cảm thấy ta ưu tú? Thế giới này lớn bao nhiêu ngươi biết không?"
Phùng Khỉ Nịnh chính mình là quá tuyệt đối.

Chỉ cần là thứ mình nhìn thấy bây giờ, đã cảm thấy là tất cả.
Thật tình không biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (Ngoài người còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời cao hơn).
Trên thế giới có rất nhiều người ưu tú.
Ngay cả như Diệp Sâm cũng không dám nói mình là bác sĩ phẫu thuật mạnh nhất trên thế giới.
Khả năng của loại sinh vật là con người này là vô hạn.
Ngươi vĩnh viễn không biết cực hạn của con người ở nơi nào, trên thế giới thiên tài ngươi cũng không biết sẽ có thể thiên tài tới trình độ nào.
Diệp Sâm rất tự tin, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tự phụ.
Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì chính mình nhìn thấy một ít chuyện mà cho rằng toàn thế giới cũng là như vậy.
Cũng không cho rằng thứ mình nhìn thấy bây giờ chính là toàn bộ.
Trước mắt hắn tới nay đi qua chỗ còn thiếu, tận mắt nhìn thấy đồ vật cũng còn thiếu.
Phùng Khỉ Nịnh mặc dù là tiến sĩ, nhưng mà quá tự cho là đúng.
Luôn cho là mình tôn thờ bộ kia là chân lý, hơn nữa còn cần người khác tán đồng nàng.
Nghe tiếng cười của Diệp Sâm, Phùng Khỉ Nịnh cảm thấy mình bị khinh thị.
Nhưng mà nàng lại không có khó chịu như trước kia, ngoài miệng nói:
"Ta đương nhiên biết thế giới này lớn bao nhiêu, ta thường xuyên sẽ xuất ngoại du lịch, dù vậy, ta cũng không có đi khắp toàn thế giới."
Đối với loại đứa bé như Phùng Khỉ Nịnh, Diệp Sâm là thực sự không biết nói cái gì cho phải.
Hắn dừng bước, liếc mắt nhìn Phùng Khỉ Nịnh:

"Ta nói thế giới lớn, không phải ngươi đi qua bao nhiêu chỗ, mà là ngươi gặp bao nhiêu bác sĩ chân chính, gặp bao nhiêu người bệnh chân chính, lại trị liệu qua bao nhiêu người bệnh?"
"Hôm nay ta làm chỉ là một ca phẫu thuật viêm ruột thừa vô cùng đơn giản, ngươi lại nói khẳng định ta so với rất nhiều bác sĩ đều phải ưu tú, ngươi đối với từ ưu tú này lại là định nghĩa thế nào? Đối tượng so sánh của ngươi là ai? Là chính mình ngươi sao?"
Phùng Khỉ Nịnh nghẹn lời, nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ta là lão sư của ngươi, dạy ngươi bản lĩnh là chuyện ta phải làm, nhưng mà dạy ngươi làm người như thế nào cũng không nằm trong phạm vi chương trình học của ta, ta cũng không nói chuyện phiếm, khảo hạch thuật cắt bỏ viêm ruột thừa nội soi, ngươi còn muốn tiếp tục không?"
Phùng Khỉ Nịnh cắn răng, nói:
"Đương nhiên muốn tiếp tục, ta thừa nhận ngươi ưu tú là một chuyện, nhưng mà muốn ngươi thừa nhận ta ưu tú lại là một chuyện khác."
"Rất tốt."
Diệp Sâm rất thưởng thức Phùng Khỉ Nịnh ở chỗ không chịu thua này.
Bất quá người cao ngạo như nàng, nếu là chèn ép một chút chắc chắn rất có ý tứ.
Ngay lúc này, một tiểu hộ sĩ chạy tới:
"Diệp Y Sinh! Vừa rồi khám gấp lại đưa tới một người bệnh viêm ruột thừa cấp tính, độ tuổi ba mươi lăm, kiểm tra, không có bệnh biến chứng khác, thích hợp phẫu thuật nội soi."
Diệp Sâm nghe xong nhíu mày:
"Nói đến là đến, đi thôi."
"Hiện tại sao? Không phải ngày mai?" Phùng Khỉ Nịnh hỏi.
"Thế nào? Sợ?" Diệp Sâm cười hỏi.
"Ta có gì phải sợ? Ta chắc chắn có thể đơn độc hoàn thành thuật cắt bỏ viêm ruột thừa nội soi."
"Rất tốt, ta rất thưởng thức tính khí chưa thấy quan tài chưa rơi lệ của ngươi."
Diệp Sâm trực tiếp mang theo Phùng Khỉ Nịnh đổi một thân y phục giải phẫu, tiến vào trong phòng giải phẫu.
ps: Cầu đánh giá, cầu đặt mua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.