Chương 994 Tùy các ngươi nghĩ gì thì nghĩ
Diệp Sâm chưa kịp trả lời đâu.
Một bên Miêu Chính Hạo cũng bắt đầu khẩn trương.
Nếu là Diệp Sâm đi làm bác sĩ tư nhân.
Liền nói rõ hắn về sau cũng không có biện pháp dùng Diệp Sâm để làm tuyên truyền cho bệnh viện của chính mình a!
Kỳ thực bác sĩ ưu tú của Long Quốc là phi thường nhiều.
Nhưng mà rất nhiều bác sĩ năng lực siêu cường đều lựa chọn làm bác sĩ tư nhân cho một chút danh nhân hay là kẻ có tiền.
Bởi vì làm bác sĩ tư nhân lượng công việc vô cùng ít ỏi, chỉ cần phục vụ một người.
Hơn nữa đối tượng phục vụ thường cũng là có tiền có thế, cần thiết bị gì cũng có thể rất thoải mái lấy được.
Thậm chí còn có đủ thời gian làm nghiên cứu khoa học, thù lao nhận được cũng nhiều hơn rất nhiều so với ở trong bệnh viện.
Làm việc tại bệnh viện, mặc dù có thể tiếp xúc được nhiều bệnh hoạn hơn, điều này đối với việc làm nghiên cứu khoa học cũng có trợ giúp hơn một chút.
Nhưng mà tiền kiếm được thật sự là ít.
Cho nên một số người có năng lực, lại muốn tiền đều sẽ lựa chọn làm bác sĩ tư nhân.
Dù sao tất cả mọi người là người bình thường.
Hơn nữa rất nhiều người đã sống trong nghèo khó quá lâu, cũng muốn trải qua một chút cuộc sống của người có tiền.
Làm ra lựa chọn như vậy, Miêu Chính Hạo cũng không cảm thấy có gì không tốt, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.
Bọn họ làm bác sĩ tư nhân.
Liền chứng minh người bình thường sẽ mất đi một vị bác sĩ ưu tú như vậy.
Khi nghĩ như vậy, cũng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Sâm.
Xem ra sau này là lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Sâm công khai giải phẫu.
Nếu như là hắn, hơn nữa còn là vào độ tuổi trẻ như Diệp Sâm, hắn chắc chắn không chịu đựng được dụ hoặc mà đi làm bác sĩ tư nhân.
Dù sao sự dụ hoặc của tiền bạc, là mỗi người đều không thể ngăn cản nổi.
Nhưng, Diệp Sâm lại lắc đầu:
“Thôi vậy, ta không quá thích làm bác sĩ tư nhân.”
Câu trả lời này khiến Miêu Chính Hạo và Dư Uyển Dung đều sững sờ, gần như đồng thanh hỏi: “Vì cái gì?”
Dư Uyển Dung hỏi vấn đề này Diệp Sâm rất có thể hiểu được.
Nhưng Miêu Chính Hạo cũng hỏi, quả thực khiến Diệp Sâm có chút không hiểu rõ cho lắm.
Diệp Sâm liếc mắt nhìn Miêu Chính Hạo, viện trưởng lúng túng ho nhẹ hai tiếng:
“Không phải...... Ta là cảm thấy, làm bác sĩ tư nhân kỳ thực vẫn rất có tiền đồ, hơn nữa ngươi còn trẻ như vậy, làm bác sĩ tư nhân kỳ thực cũng thật thích hợp, cho nên rất kinh ngạc vì sao ngươi không lựa chọn làm bác sĩ tư nhân cho Hưng Dụ Sinh tiên sinh.”
Dư Uyển Dung lúc này cũng rất không hiểu mà nói:
“Đúng vậy, ta mặc dù không phải bác sĩ, nhưng ta cũng quen biết một vài bác sĩ, mặc dù sau khi được bầu làm bác sĩ chủ nhiệm hay đảm nhiệm viện trưởng có thể kiếm được không ít tiền, nhưng so với bác sĩ tư nhân vẫn là kém rất nhiều phải không? Ngươi nếu nguyện ý làm bác sĩ tư nhân cho phụ thân ta, tiền ngươi kiếm được nhất định sẽ nhiều hơn rất nhiều so với ở trong bệnh viện.”
Diệp Sâm khẽ gật đầu:
“Điều này ta đương nhiên biết, Dư tiểu thư có tiền có thế, chắc chắn có thể bỏ tiền ra mời một bác sĩ tư nhân, nhưng làm bác sĩ tư nhân quá nhàm chán, ta không có sở thích nào khác, chính là thích làm giải phẫu.”
Tất cả mọi người rất nghiêm túc nghe Diệp Sâm nói, Diệp Sâm cười khẽ tiếp tục nói:
“Phụ thân ngươi, cũng chính là Hưng Dụ Sinh tiên sinh, nói thế nào cũng chỉ là một người, nếu trên người không xuất hiện bệnh tật gì khác, căn bản không cần làm thêm các ca giải phẫu khác, à, nếu ta đảm nhiệm bác sĩ tư nhân của cha ngươi, ta về sau sẽ không có cơ hội làm giải phẫu nữa.”
“Nhưng ta ở lại bệnh viện lại khác, có thể gặp phải những người bệnh khác nhau, người bệnh này được ta chữa khỏi, ta lại có thể trị liệu cho người bệnh tiếp theo, hơn nữa đây là bệnh viện cấp tỉnh, có thể gặp được người bệnh càng nhiều, ta có thể gặp được các ca bệnh khác nhau cũng nhiều hơn một chút, cho nên so với làm bác sĩ tư nhân, ta càng thích làm bác sĩ trong bệnh viện.”
“Hơn nữa phụ thân của ngươi chỉ cần chăm sóc mà thôi, căn bản không cần dùng đến ta, Long Quốc chúng ta vẫn có rất nhiều bác sĩ ưu tú, Dư tiểu thư có thể tìm những bác sĩ khác.”
Dư Uyển Dung nghe có chút ngây người, đưa ra một kết luận:
“Diệp Y Sinh kỳ thực lòng hướng về người bình thường, muốn cứu vớt nhiều người hơn à?”
Diệp Sâm hơi nhíu mày:
“Ta không vĩ đại như vậy, thuần túy là cảm thấy làm giải phẫu rất thú vị, hơn nữa, ta nhìn thấy những người chưa hồi phục khỏe mạnh, sẽ rất khó chịu.”
Bởi vì ánh mắt của hắn khác với người khác.
Chỉ cần trên người có ổ bệnh, liền sẽ nhìn thấy màu đỏ sáng loáng.
Trước đó cũng không phải rất chán ghét màu đỏ.
Nhưng kể từ khi có đôi mắt này, hắn lại càng không thích màu đỏ.
Từ khi bắt đầu làm bác sĩ, hắn liền không có nguyện vọng cứu vớt thương sinh, chỉ là muốn kiếm tiền mà thôi.
Bây giờ tiền đã đủ rồi, vẫn không có ý muốn cứu vớt thương sinh.
Chỉ là cảm thấy làm giải phẫu rất thú vị, phá vỡ kỷ lục cũng rất thú vị mà thôi.
Nhưng lời hắn nói, lại khiến Dư Uyển Dung không tin, chỉ cười cười:
“Diệp Y Sinh không cần cảm thấy ngượng ngùng, là một bác sĩ, có thể có giác ngộ như ngươi, là chuyện tốt, ngươi là một bác sĩ rất ưu tú.”
Miêu Chính Hạo cũng nghĩ như vậy.
Hắn không tin Diệp Sâm không có ý nghĩ cứu giúp nhiều người bệnh hơn.
Nếu không, vì sao lại từ chối công việc bác sĩ tư nhân tốt như vậy chứ?
Nói trắng ra là, trong lòng Diệp Sâm chính là có đại ái!
Bác sĩ trẻ tuổi như vậy, đã có thể có suy nghĩ đại khí như thế, đây là vinh hạnh của Long Quốc!
Hắn nhìn Diệp Sâm cũng càng ngày càng thuận mắt.
Chú ý tới ánh mắt của hai người.
Diệp Sâm cũng biết bọn họ chắc chắn không tin chính mình, cuối cùng lắc đầu: “Thôi được rồi, tùy các ngươi nghĩ gì thì nghĩ!”
ps: Cầu đánh giá cầu đặt trước