Thiên Đường Có Em

Chương 1130: Đưa mẹ về đi!




Vào giây phút cuối cùng, dù cho Tiêu Yến Thanh còn điều gì muốn nói với ông thì cũng đã bị giọng điệu lạnh nhạt của ông chặn lại.
Ông kbảo bà ta có gì thì nói với giúp việc, vậy có phải ý là trong lòng ông, trong những năm qua, bà ta chẳng khác gì giúp việc?! “Haiz, đừng khóc!”
Lãnh Mục Dương cũng không biết nên an ủi bà ta như thế nào.
Không phải là... anh có vấn đề đấy chứ?!
Suy nghĩ của Đường Lâm bay bổng, nhanh chóng ném chuyện về Tiêu Yến Thanh ra sau đầu.
...
Ở dưới tầng, khi Tiêu Yến Thanh đi xuống tầng với đôi mắt đỏ hoe, Lãnh Mục Dương vừa nhìn thấy bà liền vội vàng đứng dậy.
Ít nhất, có lẽ bà ta vẫn còn cơ hội để quay trở lại ngôi nhà này.
Nhưng xem ra giờ đây ông đã quyết tâm không để bà ta quay trở lại nữa. Mà xem ra, Đường Lâm cũng chắc chắn không tha thứ cho bà ta.
Đường Lâm ngạc nhiên: “Chuyện này... còn chưa biết, dù sao... con sẽ nghe anh ấy!”
Khi nhắc đến Thiết Lang, vẻ mặt của Đường Lâm rõ ràng luôn nở một nụ cười nhè nhẹ.
“Được rồi, con nhóc này, đang nói linh tinh cái gì vậy! Có lời nói của con hay không thì có một số việc nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra. Hơn nữa, trong chuyện này, từ đầu đến cuối, con không hề sai.”
“Nói thì nói vậy, nhưng mà... nếu không có lời nói của con, có lẽ hai người đã không thành ra như ngày hôm nay.”
Ông Đường cười như không cười, nhìn Đường Lâm, dường như cực kỳ không hiểu vẻ mặt tràn đầy áy náy đó của cô.
“Chỉ là muốn nói với bố một câu, nếu không vì lời nói của con... “
Đúng vậy, cô luôn quên mất mình đã là một người phụ nữ đã có gia đình.
Chỉ là cho đến bây giờ, cô và Thiết Lang vẫn chưa có tiến triển gì thật sự.
...
Sau khi bà ta rời đi, trong phòng làm việc lại trở về im lặng tĩnh mịch.
Nước mắtc cũng không giải quyết được vấn đề.
Tiêu Yến Thanh vốn dĩ nghĩ khoảng thời gian chia cách này có thể khiến cho đôi bên bình tĩnh suy anghĩ lại mọi chuyện.
Đường Lâm chậm rãi nhìn về phía ông Đường, rất lâu sau mới thở dài nói: “Bố, con xin lỗi!”
“Con gái, con nói cái gì mà xin lỗi bố?”
Khi đứng lên rời đi, Tiêu Yến Thanh không nhịn được quay đầu muốn nói gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của hai bố con họ, khi thậm chí đến ánh mắt hai người họ còn không nhìn bà ta thì bà ta đã hoàn toàn thất vọng, cũng đã hiểu ra, không phải tất cả những sai lầm đã qua thì đều có thể tha thứ.
Ông Đường nhìn xoáy sâu vào Đường Lâm, đột nhiên khẽ nở nụ cười: “Con sai rồi, đây là “những việc đã qua để lại vấn đề”, nếu thật sự muốn bàn luận là đúng hay sai thì cũng là lỗi sai của bố. Được rồi, đều đã qua rồi thì nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Điều mà bố quan tâm bây giờ là chuyện của con và cậu ta kìa, nếu đã đăng ký rồi thì định bao giờ tổ chức hôn lễ?”
“Hôn lễ?”
Dựa theo nhưng việc làm của bà ta trước kia, có thể để cho bà ta bước chân vào cửa nhà họ Đường một lần nữa là do ông Đường và Đường Lâm rộng lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.