Lan Cẩn nhập trang đã được mấy ngày, việc chọn Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu để phò tá đã là việc mỗi người đều biết, nhưng đám nhân sĩ giang hồ trong Vân Hạo Sơn Trang cũng vẫn chưa vì vậy mà tán đi, vẫn còn không ít người ở lại bên trong trang. Ngay tại lúc Kì Minh Nguyệt ở trong phòng Lan Cẩn cùng hắn đấu trí về chuyện phụng chủ, giang hồ quần hùng lại tốp năm tốp ba tụ tập ở đại sảnh, cũng có người ở lại phòng của chính mình, đều đối với việc phụng chủ lần này một phen âm thầm phỏng đoán.
Theo bọn họ suy đoán, Ám Hoàng vừa tái nhập giang hồ, liền có nghĩa giang hồ từ nay về sau sẽ lại một phen dậy sóng. Nhớ lại quá khứ, ai cũng không nghĩ rằng Ám Hoàng đến đây chủ là để tham gia Thiên Hạ Đại Hội! Huống chi hiện giờ việc phụng chủ đã xong, Lan Cẩn đóng cửa không ra, Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công tử cũng không nhìn thấy thân ảnh. Có thể nói tuy đã có kết quả nhưng về sau sẽ như thế nào, vẫn là việc khó nói trước.
Chánh chủ còn chưa rời đi, những người khác hiển nhiên cũng không cam mà từ bỏ như vậy. Đã nhiều ngày qua trong sơn trang nhìn vẻ ngoài có vẻ hết sức yên ổn, nhưng mạch nước ngầm trong đó bắt đầu khởi động là việc ai cũng có thể cảm thấy được. Mọi người tựa hồ đều có chung một loại cảm giác, những cơn sóng che dấu dưới mặt nước yên tĩnh này cũng sẽ không yên lặng được bao lâu, ngày bùng nổ kia cũng sắp đến rồi.
Trong số những người ở đó, người lo lắng nhất phải kể đến Lăng Hi Trưởng lão Âu Dương Thác! Từ lúc Duẫn Thiên Dật tự mình tìm tới đây, hắn liền không có lúc nào yên tâm được.
Lúc này hắn nhìn vị Thiếu Các Chủ đang ngồi tĩnh tọa ở trong phòng, trên nét mặt già nua lại nhiều thêm vài phần sầu khổ: “Sự tình nơi này đã xong, không biết Thiếu Các Chủ tính toán khi nào cùng lão phu quay lại Lăng Hi Các?” Tuy nói đã nhiều ngày qua Thiếu Các Chủ vẫn chưa gặp phải chuyện gì, cũng không đi tìm cùng vị Ám Hoàng đang cùng ở trong hậu viện kia, chỉ là ngồi tĩnh tọa ở trong phòng, nhưng hắn càng tỏ ra bình tĩnh, liền càng khiến cho lão cảm thấy trong lòng bất an.
“Âu Dương trưởng lão làm gì phải sốt ruột, Thiên Dật ở lại nơi này còn có việc chưa làm, nếu ngươi vội vã về nhà, liền trở về trước đi.” Duẫn Thiên Dật sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ không nhìn thất vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Âu Dương Thác, cây quạt cầm trong tay khẽ phe phẩy vài cái, trong mắt lộ ra vài phần ý cười.
Âu Dương Thác thấy nụ cười của hắn, bất giác cảm thấy bất an, lão đã nhìn thấy Thiếu Các Chủ từ nhỏ đến lúc lớn lên, tình tình của Thiếu Các Chủ sao lão lại không hiểu, tình tính hắn vốn quật cường từ nhỏ, những việc đã muốn làm thì không ai có thể thay đổi chủ ý của hắn. Điều lão sợ là, lần này thứ hắn “muốn” lại là người quỷ bí khó dò kia: “Nếu Thiếu Các Chủ không vội trở về, lão phu tất nhiên cũng sẽ ở lại nơi này, nếu có chuyện gì cũng còn có thể ứng chiếu.” Nghĩ đến Ám Hoàng kia ở trong chốn giang hồ có thanh danh như thế nào, năm xưa sủng thị vây quanh không thiếu. Thiếu Các Chủ lúc đó mặc dù được đối xử khác với những kẻ khác, được sủng yêu hơn, nhưng sau đó, cũng không phải là rơi vào kết quả như vậy hay sao! Lão Các Chủ đã mất bao công sức mới cứu được, cũng đã dặn dò nhất thiết không được đi trêu chọc người nọ, không ngờ Thiếu Các Chủ vẫn tìm đến đây, cũng không biết hắn đến tột cùng muốn như thế nào, trai qua một phen cân nhắc, lão quyết định vẫn là lưu lại mới an tâm.
Hơi liếc liếc mắt nhìn Âu Dương Thác một cái, Duẫn Thiên Dật đứng dậy, ở trong phòng bước thong thả vài bước, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Âu Dương trưởng lão cảm thấy Trình Tử Nghiêu như thế nào? Ngươi có từng gặp qua chưa?” Đối với Trình Tử Nghiêu đang làm bạn bên cạnh người nọ lúc này, hắn rất là để ý, nghĩ muốn biết đến tột cùng là người như thế nào, có thể khiến cho người nọ một lát cũng không chia lìa, lúc nào cũng ở bên cạnh y.
“Còn chưa có gặp qua. Thiếu Các Chủ hỏi cái này làm chi, chẳng lẽ … đã nhiều năm như thế qua đi, Thiếu Các Chủ vẫn là khó quên được chuyện năm đó? Nên nhớ Lão Các Chủ đã sớm hạ lệnh...” Âu Dương Thác nghe hắn hỏi như vậy, hiển nhiên thật sự là để ý chuyện Ám Hoàng cùng Trình Tử Nghiêu kia, trong lòng không khỏi quýnh lên.
“Được rồi!” Âu Dương Thác còn chưa nói xong, vẻ mặt Duẫn Thiên Dật liền biến đổi, trên khuôn mặt tuấn tú nhất thời lộ ra vẻ tàn khốc: “Cha ta hạ lệnh như thế nào, ta sao lại không biết! Lần nào cũng nói ta thiết mạc không nên hồi tưởng chuyện năm đó! Muốn ta nhất định không thể tái trêu chọc người nọ! Nhưng hắn vừa hiện thân giang hồ, một đám các ngươi lại tiến đến tìm hiểu, miệng thì đều nói bảo ta quên đi, bảo ta không cần để ý, nhưng cố tình lúc nào cũng nhắc nhở ta chuyện năm đó, bảo ta làm sao có thể quên!” Vốn tưởng rằng có thể đem chuyện quá khứ vứt lại đằng sau, nhưng từ lúc người nọ lại tái xuất hiện trên giang hồ, chuyện năm đó tất cả liền từng chút từng chút một đồng loạt gợi lên, làm cho hắn không thể không đi tới đây một chuyến, đến đây để kết thúc điều trong lòng sở niệm.
“Thiếu Các Chủ!” Âu Dương Thác kích động, cũng đứng bật dậy, rồi nhìn bóng dáng Duẫn Thiên Dật, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Xem ra nhiều năm như vậy đã qua đi, Thiếu Các Chủ vẫn chưa tiêu tan việc này, nhưng hắn giờ đã có người khác ở bên cạnh bầu bạn, Thiếu Các Chủ còn muốn như thế nào? Lấy thủ đoạn của Ám Hoàng, nếu Thiếu Các Chủ muốn đối với người kia bất lợi, hắn chắc chắn sẽ phát hiện, cũng chắc chắn thập bội gấp trăm lần đáp trả lại Thiếu Các Chủ, đến lúc đó …” Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả Lăng Hi Các cũng sẽ bị liên lụy.
“Đến lúc đó như thế nào? Cùng lắm thì chết thôi, Tôn Chủ năm đó...... Vốn là đối với ta vô cùng tốt, nếu không phải tại ta tự cao sủng ái, nhất thời lên mặt kiêu ngạo, cũng sẽ không chọc giận hắn. Nhưng hắn đối với ta như vậy, liền cũng là không có chân chính đem ta để ở trong lòng, lại khiến ta vì xơn giận của hắn mà võ công toàn bộ bị phế, cho đến tận hôm nay vẫn không thể kế thừa Lăng Hi Các.” Duẫn Thiên Dật miệng nói xong, chậm rãi cúi đầu, trong mắt tinh thần phức tạp. Nhắc tới chuyện năm đó, tâm hắn liền cảm thấy rối bời. Người nọ đối với hắn như thế nào, hắn tất nhiên sẽ không quên, không có gì ngoài sủng ái, còn có sự khổ sở mà hắn phải chịu sau khi chọc giận y, mỗi lần nhớ lại là một lần đau đớn, hắn đều ghi tạc trong lòng. “Lần này, ta muốn cho y biết được, Duẫn Thiên Dật ta cũng không phải người có thể tùy ý chọc vào!” Cắn chặt khớp hàm, gằn từng tiếng bật ra những lời nói kia, buông xuống ánh mắt lưu chuyển đen tối trong mắt, hắn nhưng thật sự muốn gặp Trình Tử Nghiêu đang được ngươi nọ sủng ái lúc này kia, cũng muốn nhìn xem kết cục của tên đó liệu so với hắn tốt hơn nhiều ít.
Nghe ra lời nói của hắn tất cả đều hàm chứa ý oán hận, Âu Dương Thác cả kinh, Thiếu Các Chủ đúng là quyết định có chủ ý muốn nhạ người nọ. “Thiếu Các Chủ không nên a! Người nọ không phải kẻ có thể tùy ý nhạ giận đâu, năm xưa người chỉ là nhất thời tò mò, cũng là vì hâm mộ sự oai nghiêm của người nọ, mới có thể …” Âu Dương Thác nhất thời nóng vội, nhưng lại đã quên chuyện đó không thể nhắc lại, vội vàng ngậm miệng, đã thấy bóng dáng của Thiếu Các Chủ một trận run rẩy, rồi sau đó liền có mọt tiếng cười khẽ truyền đến, tiếng cười trầm thấp mang theo vài phần khinh thị tự giễu, còn có vài phần oán hận thê lương. Chỉ là mấy tiếng, lại khiến người nghe cảm thấy cõi lòng nhộn nhạo, sinh ra một loại cảm xúc mang điềm xấu đến. “Thiếu Các Chủ... Ngươi...” Miệng hô lên một tiếng, Âu Dương Thác thật sự lo lắng, Thiếu Các Chủ lại nhất thời hồ đồ, thật sự đối với người đang ở bên cạnh Ám Hoàng kia làm ra chuyện gì đó.
“Âu Dương trưởng lão cứ yên tâm, Thiên Dật sẽ không ngu xuẩn đến mức trực tiếp ra tay với Trình Tử Nghiêu kia, dù gì Trình Tử Nghiêu cũng là người nổi danh trong chốn giang hồ, chỉ cần Thiên Âm kia là ta đã không địch lại hắn rồi. Hắn lại còn được Lan Cẩn trợ giúp, mà càng nổi bật hơn là, hắn cũng đang ở lúc được Tôn Chủ yêu sủng nhất, ta sao có thể trực tiếp đi tìm hắn gây phiền toái chứ.” Trình Tử Nghiêu lúc này đã được Lan Cẩn phụng chủ, trong mắt mọi người thì y càng trở nên có giá trị hơn. Năm xưa hắn mặc dù ở bên cạnh người nọ không lâu, nhưng cũng biết người nọ coi trọng nhất là những người hữu dụng, nếu là hạng người vụng về vô năng, cho dù sinh ra có tuấn tú như thế nào, người nọ cũng sẽ không có nửa điểm hứng thú. Mà nay Trình Tử Nghiêu kia đã có được Lan Cẩn, có thể trợ giúp người ta tranh đoạt thiên hạ, với người nọ mà nói, đúng là sẽ đêm Trình Tử Nghiêu kia coi như trân bảo… Nếu ngấm ngầm từ bên trong phá hoại, xem người nọ biến sắc, lúc này chính là thời cơ tốt nhất.
“Thiếu Các Chủ tính toán như thế nào?” Âu Dương Thác nghe hắn nói như vậy, vẫn chưa thể có nửa điểm thả lỏng, ngược lại càng cảm thấy khẩn trương hơn, Thiếu Các Chủ tính tình cực đoan, đến nay trong lúc vô thức vẫn gọi người nọ là Tôn Chủ, hiển nhiên là vẫn khó quên tình cũ với Ám Hoàng. Nhưng chính vì như thế, khiến cho Thiếu Các Chủ đã từng chịu nỗi khổ kinh mạch bị phế vẫn ở trong lòng bận tâm khó có thể tiêu tan. Không biết Thiếu Các Chủ trong lúc yêu hận đan xen này sẽ làm ra loại sự tình như thế nào. Một bên lo lắng, một bên nhìn người đang đứng thẳng gần đó, bóng dáng kia làm cho lão lần thứ hai sinh ra cảm giác mơ hồ, càng nghĩ, trong lòng Âu DƯơng Thác càng thấy cấp bách, miệng hô lớn: “Thiếu Các Chủ không phải muốn hợp tác cùng đám người áo xám kia chứ!”
Bước nhanh đi đến phía sau lưng hắn, Âu Dương Thác giờ phút này vạn phần hy vọng không phải như lão dự đoán, nếu thật sự là vậy, Lăng Hi Các liền tương đương với tội thông đồng với địch phản quốc. “Người áo xám kia chính là từ An Dương đến, nhìn hắn dáng vẻ quỷ bí,dùng khăn che mặt,thân ảnh lại giống như quỷ hồn, chuyện từ trong miệng hắn nói ra không thể nghe theo được! Thiếu Các Chủ đừng để nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện tổn hại đến Lăng Hi Các a!” Không lâu sau khi có tin đồn Lan Cẩn chọn chủ truyền ra, liền có người tìm tới tận cửa của Lăng Hi Các, miệng nói là sứ giả của An Dương, muốn bọn họ tương trợ để đoạt Lan Cẩn, nhưng Lão Các Chủ đã một lời cự tuyệt. Lúc này nghe Thiếu Các Chủ nói như vậy, hay là lúc đó đã cùng sứ giả kia có hiệp nghị bí mật nào đó?! Bạn đang
âThiên Dáºt sao lại khiến cho LÄng Hi Các bá» tá»n hại ÄÆ°á»£c.â Miá»ng mang theo chút ý trà o phúng, Duẫn Thiên Dáºt xoay ngưá»i lại, trong ánh mắt hiá»n ra vẻ ai oán á» trên khuôn mặt trắng bá»ch kia khiến cho nó trá» nên thê lương như mặt quá»·, nhìn Ãu Dương Thác, hắn lạnh lùng cưá»i.
Bất luáºn khi nà o LÄng Hi Các Äá»u là nÆ¡i quan trá»ng nhất trong mắt cá»§a cha hắn cùng các vá» trưá»ng lão. Ngay cả là hắn nÄm Äó sau khi võ công bá» phế, cha hắn cÅ©ng luôn má»m than rằng hắn sau nà y là m thế nà o có thá» thừa LÄng Hi Các, cho tá»i táºn hôm nay, sá»± tá»n tại cá»§a hắn cÅ©ng chá» là vì má»t ngà y kia có thá» trá» thà nh ngưá»i thừa kế LÄng Hi Các mà thôi, nếu bá»n há» Äã coi trá»ng LÄng Hi Các như thế, hắn là m sao có thá» là m cho nó tá»n hại ÄÆ°á»£c chứ. âÃu Dương trưá»ng lão yên tâm, Thiên Dáºt chắc chắn là m cho uy danh cá»§a LÄng Hi Các lần thứ hai danh vá»ng giang há»!â
Trong Äôi mắt hắn giá»ng như có ánh lá»a ma trÆ¡i toát ra, ánh mắt hắn nhìn thẳng Ãu Dương Thác khiến cho lão má»t tráºn á»n lạnh sợ hãi. âThiếu Các Chá»§ muá»n tranh Äoạt Lan Cẩn?!â Nếu viá»c Lan Cẩn chá»n chá»§ có thá» Äá»i ngưá»i khác, Thiếu Các Chá»§ quả thá»±c có thá» như nguyá»n, Äá»a vá» cá»§a LÄng Hi Các á» trong chá»n giang há» tá»± nhiên cÅ©ng sẽ ÄÆ°á»£c nâng lên không Ãt, không cần phải thu mình nÆ¡i chá»n cẩn tháºn như trưá»c, LÄng Hi Các có thá» lại hiá»n lá» hà o quang nÄm xưaâ¦
Thấy Ãu Dương Thác không nói gì nữa, trên mặt Duẫn Thiên Dáºt hiá»n ra má»t mạt ý cưá»i vặn vẹo, lần nà y hắn tháºt muá»n nhìn, nếu Duẫn Thiên Dáºt hắn trá» thà nh chá»§ tá» cá»§a Lan Cẩn, trên mặt ngưá»i ná» sẽ lá» ra loại vẻ mặt nà o, chá» cần trá» thà nh cưá»ng giả, hắn á» trong mắt ngưá»i khác liá»n không còn là Duẫn Thiên Dáºt khi xưa nữa, hắn cÅ©ng muá»n Äoạt ÄÆ°á»£c thiên hạ! Muá»n ngưá»i cuá»ng ngạo kia cầu hắn tương trợ! Muá»n Trình Tá» Nghiêu kia cÅ©ng phải nếm tư vá» nÄm Äó hắn phải chá»u! (mÆ¡ Äi cưng chẹp)
***
Từ chá» cá»§a Lan Cẩn trá» vá», Kì Minh Nguyá»t trên ÄÆ°á»ng Äá»u nghÄ© Äến những lá»i hắn nói, cháºm rãi Äi và o trong viá»n, má»i Äi tá»i trưá»c cá»a, còn chưa ká»p Äẩy ra, hai cánh cá»a liá»n chợt má» ra, trưá»c mắt thân ảnh nhoáng lên má»t cái, thân mình Äã rÆ¡i và o trong vòng ôm ấp quen thuá»c, trầm thấp ngữ thanh cùng hÆ¡i thá» nóng bá»ng phất qua á» bên tai, trên Äó còn mang theo chút ngữ khà bất mãn: âMinh Nhi Äi tháºt lâu mà không thấy trá» vá», Phụ Hoà ng chÃnh là chá» Äến sá»t ruá»t, mau Äá» cho ta nhìn xem, có bá» kẻ khác chiếm tiá»n nghi không.â Trong lá»i nói tuy có oán giáºn, nhưng trong Äó rõ rà ng mang theo ý vui Äùa.
Biết ÄÆ°á»£c Phụ Hoà ng cÅ©ng chưa vì thế mà sinh giáºn, Kì Minh Nguyá»t nhá» tá»i chuyá»n lúc trưá»c, má»m cưá»i trả lá»i: âSuýt nữa liá»n lấy tÃnh mạng cá»§a Lan Cẩn, nếu là như váºy, không biết có tình là Minh Nguyá»t chiếm tiá»n nghi cá»§a hắn không.â Nói xong câu Äó, nhá» tá»i lá»i nói cá»§a Lan Cẩn mà sinh ra nghi ngá», hắn tá»±a và o trưá»c ngá»±c Kì Há»§ Thiên, từ từ thá» ra má»t hÆ¡i, má»i cảm thấy tâm thần hÆ¡i ÄÆ°á»£c thả lá»ng, Kì Há»§ Thiên thấy hắn như thế lông mà y nhÃu lại, hÆ¡i cảm thấy ngạc nhiên ÄÆ°a hắn ôm và o trông ngá»±c hưá»ng vá» phÃa nhuyá»
n tháp Äi tá»i: âLan Cẩn Äã nói gì khiến vẻ mặt Minh Nhi ngưng trá»ng như thế? Phụ Hoà ng chÃnh là lần Äầu nhìn thấy Minh Nhi có vẻ mặt như thế a.â Nếu không phải Lan Cẩn nói gì Äó, Minh Nhi sẽ không á» trong lúc Äi thá» hắn mà muá»n lấy tÃnh má»nh cá»§a hắn.
âHắn Äã biết thân pháºn hoà ng tá» cá»§a ta.â Ngá»i xuá»ng nhuyá»
n tháp, trong mắt Kì Minh Nguyá»t có duá» mầu xẹt qua, nói lên viá»c nà y, hắn vẫn cảm thấy trong Äó kỳ hoặc vạn phần, nhưng Lan Cẩn Äá»u không phải là kẻ có thá» tùy ý nhìn rõ, lá»i hắn nói tháºt giả khó phân biá»t, Ãt có lá»i nói tháºt, nếu là hắn không muá»n nói, cho dù có há»i như thế nà o, chá» sợ hắn cÅ©ng sẽ không nói ra, cho nên Minh Nguyá»t ÄÆ¡n giản cÅ©ng không buá»n há»i, tránh cho tai hắn khá»i phải nghe má»t phen nói tháºt giả khó phân. Nói váºy sau nà y chắc chắn lúc công bá» chân tưá»ng, Äến lúc Äó hắn nhất Äá»nh phải há»i báo lại Lan Cẩn cho tháºt cẩn tháºn má»i ÄÆ°á»£c.
Nghe hắn nói như váºy, hai mắt Kì Há»§ Thiên khép nhá» lại, bạc môi nên lên nụ cưá»i má»m Äầy hứng thú, thần sắc cÅ©ng vô cùng nguy hiá»m, ngữ thanh thâm trầm cháºm rãi nói: âChẳng trách Minh Nhi muá»n giết hắn, nói như thế, thân pháºn cá»§a hắn liá»n tháºt sá»± là không ÄÆ¡n giản.â Tuy nói tin tức cá»§a Diá»u Äêm tra ÄÆ°á»£c còn chưa có truyá»n Äến, nhưng nhá» tá»i hắn từng hoà i nghi thân pháºn cá»§a Lan Cẩn, lại lấy lá»i nói cá»§a Minh Nhi cùng Äá»i chiếu, lúc nà y Äá»i vá»i dá»± Äoán cá»§a mình Kì Há»§ Thiên lại nhiá»u thêm và i phần khẳng Äá»nh.
Nghe Kì Há»§ Thiên nói như váºy, Kì Minh Nguyá»t Äá»ng ý gáºt gáºt Äầu, Äem lá»i nói và hà nh Äá»ng cá»§a Lan Cẩn nhất nhất nói cho Kì Há»§ Thiên nghe, trong Äó tất nhiên là Äã tá»nh lược Äi má»t Äoạn lúc Lan Cẩn dùng ngôn ngữ cùng cá» chá» diá»
n hoặc tâm thần cá»§a hắn Äi, dứt lá»i, má»i tá»±a và o bên trong vòng ôm ấp, nhếch lên khóe môi: âMay mà hắn không biết thân pháºn cá»§a Phụ Hoà ng, bằng không hôm nay, chÃnh là ngà y giá» cá»§a hắn.â Ngữ thanh lạnh như bÄng mang chút ý Äùa cợt, giá»ng như Äang giá»
u cợt Lan Cẩn tá»± cho mình là thông minh, nghe và o trong tai Kì Há»§ Thiên, biết Minh Nhi có ý giữ gìn cho hắn, nhá»n không ÄÆ°á»£c bên môi khẽ nhếch.
âMinh Nhi Äã muá»n lấy tÃnh má»nh cá»§a hắn, xem ra Phụ Hoà ng cÅ©ng không cần lo lắng Minh Nhi sẽ Äá»i vá»i hắn có và i phần kÃnh trá»ng.â Kì Há»§ Thiên ôm ngưá»i trong lá»ng ngá»±c, miá»ng hà i hưá»c nói, tuy là vui Äùa, nhưng trong Äó cÅ©ng có và i phần là tháºt. Từ lúc Minh Nhi gặp Lan Cẩn, liá»n có cá» chá» thất thá», rá»i sau Äó hắn biết ÄÆ°á»£c nguyên do trong Äó, mặc dù không Äem chuyá»n ngà y hôm ấy Äá» trong lòng, nhưng luôn sợ Minh Nhi vì nhá» tình bạn cÅ© sẽ không Äá»i vá»i Lan Cẩn quá mức Äá» phòng, nếu Lan Cẩn thá»±c sá»± có mưu Äá», Minh Nhi nói không chừng liá»n bá» hại, hiá»n giá» nghe Minh Nhi tá»± thuáºt chuyá»n hôm nay Äi dò há»i, hắn má»i yên lòng.
âNguyên nhân chÃnh là hắn quá giá»ng ngưá»i bạn cÅ© cá»§a Minh Nhi, Minh Nhi Äá»i vá»i hắn liá»n lại cà ng không có ná»a Äiá»m lưu tình. Nếu hắn tháºt muá»n gây bất lợi cho Thương Hách â¦â Ngữ thanh cá»§a Kì Minh Nguyá»t vẫn bình thưá»ng thản nhiên, cÅ©ng không thấy có ngữ Äiá»u gì khác, nhưng cà ng là bình thản nói ra, liá»n cà ng là m cho ngưá»i ta cảm giác thấy sá»± nguy hiá»m trong Äó. Biết ÄÆ°á»£c Lan Cẩn Äã chá»c tá»i cá»±c hạn cá»§a Minh Nhi, Kì Há»§ Thiên khẽ cưá»i má»t tiếng, cÅ©ng không cảm thấy Äá»ng tình vá»i Lan Cẩn, nhưng lại Äá»i vá»i chuyá»n Lan Cẩn sẽ có loại kết cục nà o sau khi chá»c giáºn Minh Nhi, hắn lại sinh ra mưá»i phần hứng thú.
âÄợi Phụ Hoà ng Äiá»u tra rõ chân tưá»ng, Minh Nhi liá»n có thá» tùy ý xá» trà hắn, hiá»n giá» trò chÆ¡i má»i bắt Äầu, cứ ká» hắn Äi, Minh Nhi không cần vì thế mà thương thân. Nếu là má»t má»i, liá»n nghá» má»t lát Äi, Phụ Hoà ng cùng ngươi.â ÄÆ°a hắn ôm và o trong lòng, nằm xuá»ng nhuyá»
n tháp, Kì Há»§ Thiên á» trên mặt y khẽ hôn má»t cái, ÄÆ°a tay Äẩy ra và i sợi tóc rá»i, vá» vá» khuôn mặt cá»§a Kì Minh Nguyá»t, ánh mắt lá» ra mấy mạt vẻ Äau lòng. Từ lúc ra cung mặc dù không tÃnh là Äã lâu, nhưng mấy ngà y liá»n phát sinh không Ãt viá»c, Minh Nhi lại không phải là rất khá»e mạnh, má»i chuyá»n Äá»u hao tâm tá»n sức cân nhắc, bÄn khoÄn mưu Äá» cá»§a An Dương, cÅ©ng vì an nguy cá»§a Thương Hách mà ưu tư, Kì Há»§ Thiên nhìn Minh Nhi vừa mừng, vừa kiêu ngạo, lại cảm thấy Äau lòng không thôi.
Kì Minh Nguyá»t cùng cặp mắt kia Äá»i diá»n, tuy rằng cÅ©ng không cảm thấy má»t má»i, nhưng ánh mắt Phụ Hoà ng nhìn chÄm chú và o hắn như váºy lại là m cho hắn trong lòng ấm áp, có ngưá»i như thế vì hắn, những chuyá»n cho là phức tạp nà y thì có là gì! Hắn nhá»n không ÄÆ°á»£c hạ xuá»ng Äôi mắt Äang nhìn chÄm chú và o hắn kia má»t nụ hôn nhẹ, cảm giác cặp mắt hẹp dà i kia cá»§a Phụ Hoà ng hÆ¡i hÆ¡i khép lại, dưá»i môi lông mi khẽ rung Äá»ng, cánh tay Äặt á» bên hông cá»§a Kì Há»§ Thiên cà ng ôm chặt hÆ¡n, Kì Minh Nguyá»t phát ra và i tiếng cưá»i khẽ, hắn tiếp tục tại trên cặp mắt liên miên hạ xuá»ng những nụ hôn, trong lá»ng ngá»±c Äang ôm ấp hắn lại phát ra chấn Äá»ng rất nhá», tiếng cưá»i nặng ná» rÆ¡i xuá»ng bên tai: âMinh nhân thÃch cặp mắt cá»§a Phụ Hoà ng, Phụ Hoà ng tháºp phần cao hứng, nhưng còn những nÆ¡i khác thì sao, Minh Nhi nặng bên nà y nhẹ bên kia, Phụ Hoà ng chÃnh là chá» Äến nóng vá»i a.â
Äang nói Äến Äây, hai tay Äặt á» bên hông bá»ng nhiên cÄng thẳng, Kì Minh Nguyá»t chá» cảm thấy cả thân mình bỠáp Äảo á» tại tháp thượng, theo sau liá»n có hÆ¡i thá» vi nhiá»t phất qua khuôn mặt, Äôi môi Äã bá» Phụ Hoà ng cấp hôn trụ, nụ hôn tinh má»n không há» lưu cho hắn mảy may hÆ¡i thá».
Vừa muá»n từ trong miá»ng Phụ Hoà ng Äoạt trá» vá» quyá»n chá»§ Äá»ng, lại bá»ng nhiên nghe ÄÆ°á»£c ngoà i cá»a có ngưá»i khẽ gõ cá»a nói: âBẩm báo Tôn Chá»§, huyết ảnh Äã tá»i, chá» Äợi Tôn Chá»§ sai phái.â
__________ Hết chÃnh vÄn chương thứ 104__________