Phía trên bàn đặt vài quyển thư sách, bên cạnh có một chiếc cầm ngọc được gác hơi nghiêng, tú phẩm trên nhuyễn tháp lộ ra hình dạng của vài nhánh hoa lạc đồng, hương thơm ngọt ngào ấm áp, tăng thêm vài phần kiều diễm trong phòng, nữ tử đứng trước bàn trang điểm, nhìn bộ y phục trên nhuyễn tháp một hồi lâu, hàng lông mày cau chặt rốt cục được thả lỏng.
“Đông Lục, thay ta đem bộ y phục kia đến đây, bộ màu trắng ấy.” Phân phó cho thị nữ bên cạnh, Phùng Thu Dong tiếp nhận bộ y phục, vừa mỉm cười vừa đi vào bên trong, thay cho bộ sam y trên người, mặc vào rồi cân nhắc một lúc lâu mới quyết định chắc chắn.
Y sam trắng như tuyết dán sát vào đường cong lung linh, trong suốt ôm chặt vào thắt lưng, đuôi váy kéo dài ra sau, bên hông là những dây lụa như nước buông rơi xuống đôi hài thêu hoa, dáng người thướt tha phong tình, dịu dàng như nước. Vừa lòng gật đầu, nàng nhìn người trong gương, lại ngẩng đầu ngắm nghía búi tóc gọn gàng, lúc này mới lộ ra một nụ cười tươi tắn.
“Ta mặc bộ này có đẹp mắt hay không?” Đã sớm xác định vài lần nhưng nàng vẫn hỏi lại thị nữ một lần nữa.
“Tiểu thư quốc sắc thiên hương, cho dù mặc vào bộ y phục nào thì cũng không khó coi.” Hầu hạ nhiều năm, Đông Lục đã sớm biết tính tình của tiểu thư, lúc nào vui mừng thì cái gì cũng tốt, chính là nhất thiết đừng chọc giận tiểu thư, tính tình của đại tiểu thư có thể làm cho đám hạ nhân như các nàng chịu không nổi.
Phùng Thu Dong giơ lên y mệ rồi cắn môi, “Hiếm khi mặc màu trắng, cảm thấy không quen.” Vẫn là màu hồng phấn diễm lệ nhất, hợp với làn da của nàng, cũng vui mắt, nhưng nhìn thái tử điện hạ hình như thích xiêm y màu nhạt, nói vậy cũng yêu thích nữ tử ôn nhu dịu dàng, nếu thái tử đã thiên vị một điều gì đó thì nàng cũng không thể mặc kệ chính mình thích mặc gì thì mặc, khoác lên mình một bộ oánh bạch như tuyết, giấu diếm tư thái thường ngày, đang ở trong cung, nàng không thể sơ suất dù chỉ một chút.
Lần trước vô tình đắc tội với Ngưng Lộ công chúa, may mà bệ hạ và thái tử điện hạ vẫn chưa trách móc, còn cho phép nàng ra vào Thiều Hoa điện, mà hiện tại nàng đang ở trong Thiều Hoa điện, mặc dù không biết thái tử ở nơi nào, cũng không biết khi nào có thể gặp được thái tử nhưng nàng có thêm vài phần tự tin đối với việc tuyển phi hơn vài vị nữ nhân ở trong biệt viện.
Người đầu tiên bước vào Thiều Hoa điện chính là nàng. Mặc dù sau đó thái tử cũng cho phép không ít nữ tử tiến cung nhưng Phùng Thu Dong nàng lại là người duy nhất được thái tử khen ngợi, phụ thân của nàng cũng đứng hàng quan nhất phẩm trong triều, tay nắm quyền cao chức trọng, muốn chọn thái tử phi thì nàng hoàn toàn thích hợp hơn nhiều so với đám nữ tử bên ngoài, cho dù như thế nào thì nàng cũng không cam lòng mà buông tha cho cơ hội lần này, nếu trở thành thái tử phi, đợi đến lúc thái tử đăng cơ thì nàng sẽ là người đứng đầu hậu cung.
Hoàng hậu….là con quan, nhưng lại là nữ tử, có người nào mà không hy vọng đi lên ngôi vị này, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại có thể trở thành chỗ dựa cho gia tộc, huống chi thái tử lại là nam tử tuấn mỹ bất phàm như vậy, e rằng không có nữ tử nào sẽ bỏ qua cơ hội ở trước mắt, đừng nói là nữ tử, cho dù là nam tử thì hiện tại ở trong Thiều Hoa điện cũng không phải là không có.
Nghĩ đến động thái của Liên Đồng ngày ấy thì nàng liền cảm thấy lo lắng một chút, nữ tử Liên Đồng luôn quyến rũ và xinh đẹp, rồi sau đó nghe nói là nam tử thì nàng mới yên tâm, cũng không ngờ thái tử điện hạ lại cho hắn vào ở Thiều Hoa điện, nghe nói sứ giả Liên Đồng đến đây cũng là vì cầu thân với thái tử.
Kéo lấy một chiếc khăn thêu, Phùng Thu Dong cúi mắt, xoắn lấy chiếc khăn trong tay, tâm tư càng tăng thêm vài phần lo lắng, nghĩ đến chuyện mà nàng phân phó mấy ngày trước đây, nàng liền ngẩng đầu hỏi Đông Lục, “Trước đó vài ngày, chuyện ta công đạo cho ngươi thế nào rồi?”
Đông Lục gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, châu báu mà tiểu thư giao cho nô tỳ thì nô tỳ đều đã đưa đến các viện, đám nữ tử kia tuy rằng xuất thân từ con quan, nhưng có một vài người là họ hàng xa của các nương nương trong cung, bằng không thì là con của hạ quan, không thể tôn quý bằng tiểu thư, bọn họ nhận được vật phẩm của tiểu thư thì đều rất thích, chỉ là những nha đầu chưa được mở rộng tầm mắt mà thôi.” Mặc dù có vài tiểu thư có tướng mạo không tệ, nhưng cũng không thể nói ra cho tiểu thư biết, tiểu như nhà nàng tuyệt đối không chấp nhận có người hơn mình.
“Mấy ngày nay cho bọn họ thêm một chút điểm tâm đi, chọn loại hiếm có mà đưa, Thiều Hoa điện là chỗ của thái tử điện hạ, cũng sẽ không để bụng đối với mấy món điểm tâm này đâu, bổn tiểu thư đưa tặng thì nhất định là các nàng sẽ thích.” Vừa nói vừa cười, nàng lại hạ thấp giọng, sau đó vẫy tay với Đông Lục, “Trước khi tiến cung ta phân phó cho ngươi đi phối dược, nó đâu rồi?”
Chần chờ, Đông Lục không tự chủ được mà ngó ra ngoài cửa sổ không người, sau đó mới lấy ra vài cái gói giấy ở trong lòng, “Nô tỳ đã đi phối dược, chẳng qua…” Tiểu thư thật sự muốn làm như vậy hay sao? Nơi này là hoàng cung, nếu có người phát hiện…
“Nha đầu vô dụng, còn không lấy ra cho ta xem.” Nhướng mày, Phùng Thu Dong kéo Đông Lục qua rồi nhéo cánh tay của Đông Lục một chút, “Xem sắc mặt của ngươi kìa, có người muốn ăn thịt ngươi hay sao? Bị dọa thành bộ dáng như vậy, thật sự là làm cho ta mất mặt, chỉ là mấy gói thuốc bột mà thôi, sợ cái gì cơ chứ?”
“Tiểu thư, nô tỳ lo lắng nếu để người ta biết được…..nơi này là hoàng cung, là Thiều Hoa điện của thái tử.” Vẻ mặt của Đông Lục rất lo lắng, nàng cầm mấy gói thuốc bột trong tay, trong lòng cũng biết rõ tiểu thư nhà nàng sẽ không chịu nghe lời nàng.
“Chính là Thiều Hoa điện cho nên mới cần thứ này, hiện tại là thời điểm mấu chốt, Phùng Thu Dong này nếu đã tiến cung thì sẽ không tính đi ra, ta nhất định phải chiếm được chức vị thái tử phi.” Nghĩ đến nụ cười của thái tử cùng với dáng người tao nhã kia thì sự kiên quyết của nàng càng tăng thêm vài lần, trong mắt hiện lên một chút ý cười kỳ lạ, móng tay được sơn phết chỉ vào những gói thuốc bột mà Đông Lục đang ôm trên tay, “Lấy ra một chút rồi bỏ vào điểm tâm, phải ít một chút, đừng để cho người khác nhận ra, chỉ cần một lượng nhỏ cũng sẽ không sao, chỉ là mê man hoặc thỉnh thoảng sẽ bị thổ tả đau bụng đi ngoài mà thôi.”
Vài loại dược cũng không phải vật trí mạng, tuy rằng nàng rất can đảm nhưng nàng cũng biết nơi này không phải chỗ tầm thường, trong hoàng cung không chấp nhận cho nàng dính tay vào, nhưng nếu chỉ là bệnh trạng nho nhỏ thì sẽ không khiến người ta phát hiện, chỉ cần làm cho đám nữ tử trong biệt viện này đều nếm thử một chút khổ sở, làm cho bọn họ ít có cơ hội gặp thái tử điện hạ thì sẽ vô cùng có lợi đối với nàng, nếu làm cho thân thể mệt mỏi, dung mạo thất sắc thì lại càng tốt.
Đông Lục chỉ đành gật đầu, đem mấy gói thuốc bột đặt vào trong lòng, lưu lại một gói cầm trên tay, “Tiểu thư, còn cái này…” Ngoại trừ những loại dược không gây ra vấn đề lớn thì còn lại cái này.
Liếc mắt nhìn gói thuốc bột duy nhất được bọc lại bằng màu khác ở trên tay của Đông Lục, Phùng Thu Dong lắc đầu, “Cất nó vào trước đi, cố gắng không dùng đến.” fynnz810
Cầm lấy chiếc khăn trong tay, nàng lại một lần nữa ngắm nghía dung nhan của mình trong gương trước bàn trang điểm, “Đã một thời gian không thấy thái tử.” Trên thực tế là kể từ ngày bệ hạ và thái tử cho phép nàng tiến cung, lại để cho nàng ở trong Thiều Hoa điện thì nàng rất hiếm khi nhìn thấy thái tử.
“Tiểu thư đừng vội, thái tử điện hạ nhất định là bận bịu giúp bệ hạ xử lý quốc sự, nô tỳ nghe bọn hạ nhân nói là thái tử điện hạ cũng không đến biệt viện, như vậy cũng không có nghĩa là lãnh đạm với một mình tiểu thư.”
“Nếu là như thế thì tốt, ta chỉ lo lắng sứ giả Liên Đồng động tâm với thái tử mà thôi, tuy hắn là nam nhân nhưng nghe nói bộ dáng cũng rất tuấn tú, có sắc đẹp mê hoặc người ta.” Phùng Thu Dong cau mày lại, nhớ đến việc trong cung không phải là không có nam phi, nỗi lo lúc trước lại quay trở về.
“Nam phi dù sao không thể sinh con nối dõi cho hoàng thất, tiểu thư không cần phải lo lắng.”
“Nhưng hắn là hoàng tộc của Liên Đồng, lại là huynh trưởng của thánh nữ, nếu so về thân phận thì ngay cả ta cũng không thể sánh bằng.” Nếu hắn được thái tử sủng ái thì làm sao đến phiên nàng mang thai con nối dõi, huống chi Liên Đồng lại là một đại quốc, vì giao hảo giữa hai nước cho nên nếu bệ hạ và thái tử điện hạ để lại Thấm Vũ thì cũng không có gì là lạ.
Thân là hạ nhân, đương nhiên không hiểu quốc sự, Đông Lục không biết phải an ủi như thế nào, liền đành đứng ở một bên nhìn bộ dáng trầm tư của tiểu thư nhà nàng.
Mặc dù chăm chút cho y phục và dung nhan nhưng thái tử không đến thì cũng vô dụng, Phùng Thu Dong ngồi trước bàn trang điểm, nghĩ đến sứ giả Liên Đồng Thấm Vũ, lại là người đươc phần đông đại thần tôn sùng thì nàng lại càng lo lắng vì tương lai của mình nhiều hơn.
Trong phòng yên lặng, chỉ có hương thơm ấm áp lan tỏa như trước, ngoài cửa sổ lại có một người đang đứng, dựa vào vách tường, thưởng thức đóa hoa giữa những ngón tay, đôi mắt lạnh lùng thản nhiên, có vài phần ngạo nghễ, khuôn mặt thon gầy lại có thêm vài phần mị sắc, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi môi mỏng hơi tái bỗng nhiên nhếch lên, vứt bỏ đóa hoa tàn úa trong tay, hắn nhẹ nhàng phi thân, bóng dáng mờ ảo lướt đi, giống như một làn sương mù biến mất trong gió.
++++++++++++++++++++
++++++++++++++++++++
Đợi mấy ngày, vẫn không thấy thân ảnh của chủ nhân trong Thiều Hoa điện, đã lâu không thấy thái tử điện hạ đến đây, Phùng Thu Dong bắt đầu nôn nóng, nam nữ trong điện càng ngày càng nhiều, có vài người không khỏe, nghe nói từng được thái tử đi thăm, nhưng nàng ngày ngày ngóng trông thì lại chẳng thấy thái tử ghé qua chỗ của nàng, nhớ đến đám người bị nàng kê đơn lại được lợi, nàng liền không cam lòng.
Má»t ngà y ná» nà ng Äang chá»nh trang lại y phục và dung nhan, Äá»nh nghÄ© cách là m sao thám thÃnh chá» á» cá»§a thái tá» thì liá»n nghe Äông Lục tiến và o nói vá»i nà ng, âTiá»u thư, bên ngoà i có khách.â
âLà thái tá» Äiá»n hạ Äến à ?â Trong lòng vui vẻ, Phùng Thu Dong vá»i và ng ngá»i xuá»ng rá»i láºp tức khẽ gá»i Äông Lục, âMau nhìn xem ta có chá» nà o không á»n hay không!â
âKhông phải thái tá» Äiá»n hạ, là â¦.là sứ giả cá»§a Liên Äá»ng.â Äông Lục chá» chá» ra ngoà i, ánh mắt hà m chứa kinh ngạc vẫn chưa lui ra, nghe nói vá» sứ giả nà y rất Äặc biá»t, vừa rá»i ÄÆ°á»£c diá»n kiến má»i biết ÄÆ°á»£c Äúng là có ngưá»i nam tá» như thế, thảo nà o thái tá» Äiá»n hạ giữ hắn lại trong Thiá»u Hoa Äiá»n mà lại không cảm thấy hứng thú Äá»i vá»i thánh nữ Liên Äá»ng.
âHắn tá»i là m cái gì?â Phùng Thu Dong thò ngưá»i ra ngoà i thì liá»n nhìn thấy thân ảnh giữa những khóm hoa, vẫn chưa ká»p xem rõ thì Äã quay Äầu phân phó vá»i Äông Lục, âBảo hắn á» bên ngoà i chá» trong chá»c lát, nói là ta má»i thức dáºy, trong phòng cÅ©ng không tiá»n Äãi khách, cứ ngá»i chá» á» bên ngoà i má»t chút.â Sứ giả Liên Äá»ng thì sao, nếu Äã và o Thiá»u Hoa Äiá»n thì cÅ©ng giá»ng như nà ng, Äá»u là thân pháºn chá» tuyá»n phi, nà ng cà ng muá»n thừa dá»p nà y là m cho hắn biết rõ thân là nam tá» thì hắn tuyá»t Äá»i không thá» tranh vá»i nà ng.
Dùng má»t chút Äiá»m tâm, lại láºt và i trang sách, sau khi Phùng Thu Dong cảm thấy Äã Äến lúc thì nà ng má»i cháºm rãi bưá»c ra cá»a phòng.
Trong vưá»n, giữa những khóm hoa cá», má»t nam tá» mặc cẩm y nhiá»u mà u, y bà o nhẹ nhà ng lay Äá»ng theo gió, mái tóc chá»nh tá» ngay ngắn ÄÆ°á»£c cá»t cao lên Äá»nh Äầu, ánh mắt nhìn nà ng rất lãnh Äạm, có và i phần cao ngạo, nhưá»ng má»t bên lông mà y, là m cho nà ng vừa má»i gặp liá»n cau mà y lại, bên trong vẻ lạnh lùng hiá»n lá» và i phần má» sắc, không có chá» nà o là không quyến rÅ©, rất khiêu khÃch lòng ngưá»i, sứ giả Liên Äá»ng quả tháºt là má»t nam tá» khiến ngưá»i ta không thá» khinh thưá»ng.
Trong lòng ná»i lên Äá»ch ý nhưng trên mặt vẫn má»m cưá»i tươi tắn, Phùng Thu Dong cháºm rãi tiến vá» phÃa trưá»c, Äi Äến trưá»c mặt Thấm VÅ©, cách má»t khoảng không xa thì liá»n ngừng lại, âKhông biết sứ giả Liên Äá»ng Äến nÆ¡i cá»§a tiá»u nữ vì viá»c gì?â
âKhông có gì cả, chá» là tùy tiá»n xem thá», muá»n biết ngưá»i dá»± tuyá»n thái tá» phi có bá» dáng thế nà o mà thôi.â Thản nhiên nhìn lưá»t qua Phùng Thu Dong á» trưá»c mặt, Thấm VÅ© không tiếp tục liếc mắt nhìn nà ng mà lại ngoảnh Äầu ngắm nghÃa hoa cá» bên cạnh.
Quả tháºt là ngạo man, dám vô lá»
vá»i nà ng như thế, nà ng nhá»n không ÄÆ°á»£c mà nhưá»ng mà y, nụ cưá»i trên mặt Äã phai Äi không Ãt, âNhư váºy sứ giả cảm thấy tiá»u nữ thế nà o?â
âThấm VÅ© không dám nói bừa, nhưng lại biết má»t chuyá»n, chá» cần thái tá» Äiá»n hạ thÃch thì cái gì cÅ©ng tá»t, nếu không thÃch thì cho dù là như thế nà o cÅ©ng vô dụng mà thôi.â Rá»t cục quay lưng lại, Thấm VÅ© hái má»t Äóa hoa, bá»ng nhiên má»m cưá»i vá»i Phùng Thu Dong, âThấm VÅ© không biết Äá»i vá»i Äiá»n hạ mà nói thì cô nương là tá»t hay không tá»t.â
à cá»§a hắn chẳng phải là Äang ám chá» nà ng không ÄÆ°á»£c thái tá» yêu thÃch hay sao? à cưá»i bên môi rá»t cục Äông cứng, Phùng Thu Dong nhìn thấy nụ cưá»i lãnh Äạm kia thì chá» cảm thấy tất cả thần sắc hiá»n lá» trên khuôn mặt thon gầy cá»§a Äá»i phương Äá»u là Äùa cợt, nà ng siết chặt khÄn tay, trong lòng hừ lạnh má»t tiếng, cÅ©ng không tÃnh cam chá»u, âTá»t hay không tá»t cÅ©ng không liên quan Äến sứ giả, thái tá» Äiá»n hạ tuyá»n phi ÄÆ°Æ¡ng nhiên có suy tÃnh cá»§a ngưá»i, kẻ nà o có thá» vì ngưá»i mà lưu lại con ná»i dõi, kẻ nà o chá» có thá» là m sá»§ng váºt thì thái tá» Äiá»n hạ chắc chắn phân biá»t rõ rà ng.â
Lần nà y trong Thiá»u Hoa Äiá»n mặc dù cÅ©ng có không Ãt nam tá», nhưng Äá»u là do Äám hạ thần sau khi ÄÆ°a Äến nữ tá» thì má»i ÄÆ°a bá»n há» và o Äá» phòng ngừa bất trắc, xem như Äá» cho thái tá» Äiá»n hạ tiêu khiá»n, tuy có tà i nghá» nhưng cÅ©ng không xuất chúng, nghe phụ thân nói trưá»c kia trong cung từng vì nam phi mà xảy ra chuyá»n, rá»i sau Äó Ãt có ngưá»i ÄÆ°a công tá» trong nhà tiến cung, sợ chuyá»n xưa tái diá»
n, cÅ©ng sợ bá» ngưá»i ta lên án.
Thấm VÅ© cho dù xuất sắc như thế nà o thì rá»t cục cÅ©ng chá» là nam tá» mà thôi, mặc dù thái tá» có ý vá»i hắn thì cÅ©ng sẽ không coi trá»ng, trong lòng suy nghÄ© như váºy nhưng vẫn cảm thấy bất an, tuy nhiên nà ng sẽ không lá» ra Äiá»u nà y á» trưá»c mặt ngưá»i khác, nói xong, nà ng lại vá»i và ng bụm miá»ng, âẤy da, là tiá»u nữ lỡ lá»i, sứ giả thân là huynh trưá»ng cá»§a thánh nữ Liên Äá»ng, lại là hoà ng tá»c, thân pháºn vô cùng tôn quý, là m sao lại tranh già nh tình cảm vá»i nữ tá» chúng ta như Äám luyến sá»§ng bình thưá»ng kia ÄÆ°á»£c, là tiá»u nữ Äa tâm.â
Ra vẻ há»i háºn, cỠý phóng nhẹ giá»ng Äiá»u nhưng lại rõ rà ng lá» ra khinh miá»t, Thấm VÅ© nghe váºy thì chá» nhưá»ng mà y, tá»±a há» mang theo và i phần nghi hoặc, hắn dưá»ng như vẫn chưa nghe thấy ý tứ trong lá»i cá»§a nà ng, khẽ nhá»p chân, nhìn chiếc chuông Äá» dưá»i mắt cá chân khẽ rung lên, bá» dáng thá» Æ¡, thản nhiên má» miá»ng, âNếu thái tá» Äiá»n hạ thÃch thì Thấm VÅ© cÅ©ng không chán ghét thân pháºn luyến sá»§ng kia, nếu ÄÆ°á»£c sá»§ng ái thì thái tá» sẽ Äá»i xá» rất tá»t, á» bên cạnh cÅ©ng không thà nh vấn Äá».â
Tiếng chuông trong veo cùng vá»i lá»i nói thản nhiên, còn có bá» dáng không Äá» bụng lá»i nói cá»§a nà ng khiến cho Phùng Thu Dong vá»n tÃnh là m nhục hắn thì lại nhất thá»i cảm thấy buá»n cưá»i.
Thấy hắn mặt dà y như váºy, ai ngá» lại vô liêm sá» như thế, trong lòng vá»n là hoà i nghi thì lúc nà y lại cà ng thêm trầm trá»ng, cÅ©ng tÄng thêm và i phần sợ hãi, nếu hắn ÄÆ°á»£c thái tá» Äiá»n hạ chú ý trưá»c nà ng, là m cho nà ng ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng là má»t Phùng phá»§ thiên kim lại bá» bại bá»i má»t gã nam tá», sau nà y mặc dù nà ng trá» thà nh thái tá» phi thì cÅ©ng sẽ bá» hắn quản chế, kém má»t báºc.
âTháºt là trùng hợp, Thấm VÅ© và Thu Dong Äá»u á» Äây à ?â
Phùng Thu Dong vì lá»i nói cá»§a hắn mà tức giáºn khó chá»u trong lòng, Äá»t nhiên vang lên má»t giá»ng nói không nhanh không cháºm là m cho nà ng lại trá» nên vui vẻ.
Ngưá»i Äang Äến không phải thái tá» Äiá»n hạ thì còn là ai và o Äây, bưá»c chân ung dung thản nhiên, ý cưá»i nhà n nhạt bên môi, má»i khi giÆ¡ tay nhấc chân Äá»u lá» ra vẻ trầm tÄ©nh thong dong, Äôi mắt xán lạn trà n Äầy thần sắc ôn nhu say lòng ngưá»i, khiến cho ngưá»i ta nhá»n không ÄÆ°á»£c mà muá»n Äắm chìm và o Äó, bá» gợn nưá»c kia gợi lên si niá»m trong lòng, nhìn chÄm chú và o thân ảnh mà u nguyá»t sắc, vẻ mặt hÆ¡i giáºn dữ cá»§a Phùng Thu Dá»ng nhất thá»i lui xuá»ng thay bằng vẻ nhu tình.
âTiá»u nữ bái kiến thái tá» Äiá»n hạ.â Cúi ngưá»i hà nh lá»
, Phùng Thu Dong má»m cưá»i, nhưng ná»i vui sưá»ng vừa má»i trá»i dáºy lại phai nhạt không Ãt, vừa rá»i tuy rằng thái tá» gá»i Thu Dong là tục danh cá»§a nà ng, Äáng lý nà ng phải vì thế mà vui mừng, nhưng Äá»ng thá»i cÅ©ng nghe thấy tên cá»§a nam tá» kia, thái tá» Äiá»n hạ không gá»i là sứ giả mà dưá»ng như cÅ©ng có ý thân cáºn vá»i cái tên Thấm VÅ© nà y, là m cho lòng nà ng trá» nên ứ Äá»ng.
âThái tá» Äiá»n hạ.â Nhìn thấy ôn nhu trong mắt cá»§a ngưá»i ná», Thấm VÅ© nhếch môi, hắn biết sá»± ôn nhu như nưá»c kia sẽ dìm chết ngưá»i, cho dù nữ hoà ng bá» hạ không nói rõ vì sao nhất Äá»nh phải cầu thân vá»i Thương Hách nhưng hắn Äoán ÄÆ°á»£c nguyên nhân trong Äó nhất Äá»nh có liên quan Äến vá» thái tá» nhìn có vẻ dá»
gần nà y.
Äá»i vá»i hai ngưá»i trưá»c mặt, Kỳ Minh Nguyá»t lưá»t mắt qua, thoáng nhìn thấy thần sắc cá»§a hai ngưá»i, trong mắt lại tÄng thêm má»t chút thâm ý khó có thá» nhìn thấy, âÄứng lên Äi.â
âHôm nay vá»n Äá»nh Äến thÄm Thu Dong má»t chút, không ngá» là Thấm VÅ© lại á» Äây, Minh Nguyá»t bá»ng nhiên nhá» lại lần trưá»c ÄÆ°á»£c nghe thấy ca khúc mà ngươi ngâm nga rất Äặc biá»t, không biết tên là gì?â Äá»i vá»i Thấm VÅ©, thần sắc ôn nhu trong mắt cá»§a Kỳ Minh Nguyá»t lại cà ng thêm ná»ng nà n, Phù Thu Dong nhìn thấy thì cảm giác phẫn háºn trong lòng lại bá»c lên ngùn ngụt.