Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
“Minh Nguyệt chỉ là ôm hắn thôi, cũng không làm gì khác, so với hắn, Phụ Hoàng rõ ràng biết, ở trên đời này, người ta muốn ôm chỉ có một mình Phụ Hoàng.” Chẳng qua là loại ôm này cũng không giống loại ôm kia mà thôi. Mang theo vài phần ý cười, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lại tiếp tục nói: “Huống chi cho dù lúc đó Phụ Hoàng cũng có mặt, thì cũng có gì khác đâu, Minh Nguyệt không muốn bất cứ ai cản hộ ta.” Nói xong câu nói đó, ý cười bên môi đã thêm vào chút lạnh lùng ngạo nghễ, hắn xưa nay vốn đều không thích có kẻ nhúng tay vào chuyện với con mồi của hắn, cử chỉ hôm nay của Liên Mộ Hi, nói vô tình một chút, đó chính là dư thừa.
Có thể là quá lãnh khốc, có lẽ là ích kỷ, nhưng Phụ Hoàng và hắn, đều là loại người như vậy, bất luận đối mặt với chuyện gì, trừ người bản thân mình đồng ý, sẽ không có chỗ trống cho bất cứ kẻ nào xen vào.
“Mới vừa cùng Minh Nhi giao hoan, trên người Minh Nhi còn lưu giữ ấn ký của Phụ Hoàng, thế mà chỉ trong chốc lát, lại ở trong ngự hoa viên ôm người khác, ngươi nói Phụ Hoàng lúc ấy nên như thế nào, nếu không phải có Liên Sóc, An Dương cũng nên tái lập tân vương một lần nữa.” Liên Sóc muốn làm hại Minh Nhi, vừa lúc khiến cơn tức giận của hắn có chỗ phát tiết.
“Như thế xem ra, là Liên Mộ Hi kia tốt số.” Nói nhỏ, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu hôn lên đôi bạc thần kia, ở giữa hai cánh môi nhẹ nhàng liếm mút, ngay tại lúc muốn càng xâm nhập sâu hơn, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Thái Tử Điện Hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong.”
Nghe thấy thanh âm của Oánh Nhiên, Kì Minh Nguyệt lưu luyến lại khẽ hôn lên môi Kì Hủ Thiên một cái nữa, rồi mới lùi lại, lại bị Kì Hủ Thiên kéo ngược trở về: “Phụ Hoàng cùng ngươi.”
Cởi xuống ngoại sam, đem thân hình xích loã của Kì Minh Nguyệt bao trọn lấy, lúc này mới để cho Oánh Nhiên tiến vào, đợi nàng sắp xếp xong đồ cần thiết để tắm rửa, Oánh Nhiên vừa muốn lui ra ngoài, lại nghe thấy ngữ thanh âm trầm vang lên: “Đem cái thứ này vứt đi.”
Nhìn quần áo rơi trên đất, Oánh Nhiên sao lại không nhận ra đó chính là y phục vừa rồi Điện Hạ vẫn mặc, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy những vết máu loang phía trên. Điện Hạ thường thích những bộ y bào sáng màu, nếu bị ô uế hoặc là dính phải vật gì, xưa nay đều là vứt bỏ, sau đó thay một bộ đồ mới, cho dù Bệ Hạ không giao phó, bộ áo choàng nhiễm huyết kia cũng sẽ không tái xuất hiện trước mặt Điện Hạ.
Lên tiếng nhận lệnh, nhặt lên y bào trên mặt đất, Oánh Nhiên cũng không hề nhiều lời, Bệ Hạ đặc biệt phân phó như vậy, nguyên nhân trong đó vì sao, không cần đoán cũng biết.
Kì Minh Nguyệt nghe xong những lời này, lại phát ra vài tiếng cười khẽ, ôm lấy người trước mặt, ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn, xoay người lôi kéo hắn đi vào dục trì ở gian bên cạnh.
Không nghĩ đến mới đi được vài bước, bỗng nhiên nhoáng lên một cái, cả người đã bị nhấc lên, hai chân cách khỏi mặt đất, ôm trụ lấy cổ của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu nhướn mày: “Phụ Hoàng?”
Đem Kì Minh Nguyệt ôm ngang vào trong ngực, Kì Hủ Thiên cúi đầu áp lên môi hắn: “Minh Nhi không cần động, trên người dính phải những thứ không nên dính, Phụ Hoàng sẽ hảo hảo thay ngươi đem những thứ đó tẩy rửa sạch sẽ.”
Đem Kì Minh Nguyệt thả vào trong nước, Kì Hủ Thiên đứng ở một bên, bắt đầu cởi y bào. Nhưng người ngồi ở trong nước lại không có động tác gì, tuỳ ý để cho nước trong bể tắm khiến cho áo choàng khoác trên người ướt sũng, chỉ thản nhiên tựa vào bên cạnh dục trì, ánh mắt nhìn chăm chú vào người trước mặt, nhìn làn da màu đồng sáng chậm rãi hiển lộ, còn có những đường vân da mê người kia, trong mắt tràn ngập vẻ thưởng thức.
“Minh Nhi vì sao còn chưa cởi áo?” Thấy y chỉ ngồi ở một bên, Kì Hủ Thiên tiến vào trong nước, nhìn Kì Minh Nguyệt khoác áo choàng của hắn tựa ở cạnh ao, y bào huyền mầu ở trong nước càng trở nên ám trầm, những tú văn màu vàng kia lại càng trở nên lóng lánh hơn, kết hợp cùng với màu da trắng nõn, còn có nhiều điểm màu đỏ sẫm ở phía trên, hết sức nổi bật, lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc.
Kì Minh Nguyệt vẫn như cũ miễn cướng tựa vào cạnh dục trì, ánh mắt nhìn quét khắp người Kì Hủ Thiên: “Phụ Hoàng muốn ta không cần động thủ, Minh Nguyệt còn đang chờ Phụ Hoàng a.”
Minh Nhi xưa nay đều mặc áo trắng, không nghĩ tới mặc vào một thân y bào màu đen này, lại càng thêm chút vẻ mị nhân, người chói mắt như thế, tương lai đi lên ngôi vị hoàng đế, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu người mơ ước nữa. Kì Hủ Thiên vỗ về những dấu vết trên hõm cổ của hắn, ánh mắt ám trầm, cúi đầu tại những dấu vết do hoan ái gây ra kia nhẹ nhàng hôn qua, đưa y bào trên người hắn chậm rãi thoát xuống, ngay cả y phục dưới thân cũng cởi, lúc này mới vỗ về mái tóc đã ẩm ướt của Kì Minh Nguyệt, đưa hắn ôm vào trong ngực: “Phụ Hoàng sẽ thay ngươi tẩy rửa sạch sẽ, ngay cả một chút mùi huyết của Liên Mộ Hi kia cũng sẽ không thể ở lại trên người Minh Nhi.”
“Trên người Minh Nguyệt, cho tới bây giờ đều chỉ có hương vị của Phụ Hoàng.” Tựa hồ đang trêu ghẹo sự bá đạo của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt hơi cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, mùi máu tươi phảng phất kia làm cho hắn thoáng nhíu mày, ngừng lại một chút, dần dần bên môi lại hiện lên ý cười, hạ thấp ánh mắt, lẩm bẩm nói: “Không sai, một chút cũng không thể lưu lại được.”
Ôm lấy người trong ngực, Kì Hủ Thiên nghe xong những lời này, liền thấy Kì Minh Nguyệt hàm chứa chút khác thường, mở to mắt nhìn về phía hắn, hai đôi mắt tương tự nhau đối diện, đồng thời cùng xẹt qua một tia thần sắc u ám.
Mang theo chút hứng thú, trong mắt Kì Hủ Thiên dần dần hiện lên ý cười: “Thế cục giữa tam quốc bất ổn, trước khi phân tranh nổ ra, chuyện thú vị quả nhiên không ít, An Dương Vương xả thân che chở cho Minh Nhi, Minh Nhi tính toán báo đáp như thế nào a?”
“Phụ Hoàng nên biết, Minh Nguyệt cũng sẽ không để cho người ta thất vọng, báo đáp……… tất nhiên là sẽ có a.” Trong ánh mắt mang theo thâm ý nói những lời này, Kì Minh Nguyệt phất đi những lọn tóc ẩm ướt trước mặt, nâng tay rửa sạch một chút huyết sắc dính bên cổ: “An Dương, Liên Đồng, chiến tranh giữa hai nước không còn xa nữa, Thương Hách chỉ sợ cũng đứng ngoài vô can không được bao lâu nữa.”
Mưu đồ của An Dương đối với Thương Hách, thậm chí là mưu đồ thâu tóm cả thiên hạ, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, trước mắt động binh gây hấn cùng Liên Đồng, cũng chỉ là bước đầu mà thôi.
“Ngày mai, liền nên đi thăm vị An Dương Vương xả thân che chở kia, y đại nghĩa như thế, Minh Nguyệt cũng không thể không nhìn đến a.” Nâng lên một bên khoé môi, Kì Minh Nguyệt với lấy hương liệu tắm rửa ở bên cạnh, bôi lên cánh tay, không đợi hắn tiếp tục, Kì Hủ Thiên liền tiếp lấy bát hương liệu, xoa lên người hắn: “Liên Mộ Hi kia, Minh Nhi cũng đừng để cho hắn lại lại gần ngươi.”
Thản nhiên “Ân” một tiếng đáp ứng, Kì Minh Nguyệt cũng không hỏi nguyên do, Phụ Hoàng vì sao lại nói như vậy, trong lòng hắn tự nhiên biết rất rõ.
Trên mặt dục trì tràn ngập hơi nước, mái tóc dài màu đen như mặc ở trong những gợn nước tản ra, cầm lấy bố khăn sát lưng cho Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên hôn mảng da trắng nõn trước mặt, bỗng nhiên nói: “Lúc này, Minh Nhi có cảm thấy có chút mong đợi không?”
“Đã sớm biết kết cục, Minh Nguyệt chẳng qua là muốn cảm thụ quá trình kia mà thôi, Phụ Hoàng không phải cũng thế sao?” Nam nhân luôn đem kẻ khác ra làm quân cờ bình thường mà chơi đùa, mục tiêu lần này cùng ngày xưa cho dù bất đồng, nhưng đối với Phụ Hoàng mà nói, kết cục đã sớm bị hắn định đoạt, có thể mong đợi cũng chỉ là quá trình diễn ra mà thôi.
“Xác thực như vậy.”
Trong làn hơi nước vấn vít trong không khí vang lên những tiếng nói chuyện thầm thì mang theo ý cười, trong những lời nói thâm trầm ấy, trừ bỏ có chút hứng thú, còn lại đó là băng hàn vô tận.
Hôm sau, Kì Minh Nguyệt đi tới chỗ Liên Mộ Hi cư ngụ, tuy nói là vì chuyện Liên Sóc mà trong cung chẳng ai ưa Liên Mộ Hi, nhưng y theo thân phận của hắn, cũng không có ai dám sơ suất trong việc ăn ở của hắn.
Từ lần trước nháo ra chuyện lớn như vậy, chuyện xảy ra trong ngự hoa viên đã truyền khắp từ trên xuống dưới trong cung, không người không biết, Liên Sóc muốn hại Thái Tử, còn có chuyện An Dương Vương xả thân che chở cho Thái Tử, tình cảnh ấy, chi tiết ấy, đều từ trong miệng mọi người truyền lưu khắp nơi, còn có uy áp của Bệ Hạ, võ công của Thái Tử Điện Hạ, mặc dù có người cũng không chính mắt nhìn thấy, nhưng nếu như có ai hỏi đến, cũng có thể nói được giống như chính bản thân mình đã trải qua vậy.
Trong đó tình cảnh cố quái cùng khủng bố của Liên Sóc, tức thì được mọi người miêu tả đến làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Liên Sóc là từ An Dương đến, đối với An Dương, chỉ cần là người ở trong hoàng cung Thương Hách, chỉ sợ cũng chẳng có ai có nhiều hảo cảm. Lúc này An Dương Vương vì che chở Thái Tử mà bị thương, mới để cho thái y để ý một chút mà đến khám và chữa trị cho hắn.
“Thái Tử Điện Hạ tới thăm, thật sự khiến cho Mộ Hi cao hứng.” Liên Mộ Hi đang nằm úp sấp ở trên giường, thấy Kì Minh Nguyệt tiến vào, mừng rỡ muốn đứng dậy, nhưng vừa mới động, liền nhăn mặt, đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.
ChiÌnh trang laÌ£i phoÌng nguÌ vôÌn chÄÌng coÌ chuÌt bưÌa bộn naÌo, Liên Mộ Hi viÌ vêÌt thương sau lưng maÌ tựa Æ¡Ì trên giươÌng, bên ngươÌi baÌi ÄÄÌ£t mâÌt quyêÌn saÌch, hiêÌn nhiên laÌ goÌ£i ngươÌi mang tÆ¡Ìi ÄoÌ£c giêÌt thÆ¡Ìi gian, maÌi toÌc cuộn soÌng phaÌt taÌn rÆ¡i trên ÄâÌu vai, khuôn mÄÌ£t nguyên baÌn oaÌnh nhuận luÌc naÌy coÌ chuÌt taÌi nhợt, thâÌy KiÌ Minh Nguyệt ÄêÌn, aÌnh mÄÌt laÌ£i trÆ¡Ì nên tinh lượng, lộ ra niêÌm vui sươÌng roÌ raÌng.
KiÌ Minh Nguyệt Äi vaÌo trong vaÌi bươÌc, khoaÌt tay aÌo, mÆ¡Ìi bươÌc ÄêÌn chiêÌc ghÃªÌ bên caÌ£nh ngôÌi xuôÌng: âThương thÃªÌ cuÌa An Dương Vương chưa laÌnh, không câÌn ÄÆ°Ìng dậy.â
Liên Mộ Hi chiÌ coÌ thÃªÌ nÄÌm laÌ£i giươÌng, coÌ veÌ như caÌm thâÌy thâÌt lêÌ, trên khuôn mÄÌ£t taÌi nhợt coÌ chuÌt hôÌng lên, nghiêng ÄâÌu nhiÌn thâÌn tiÌnh trâÌm tiÌnh cuÌa KiÌ Minh Nguyệt, coÌ chuÌt ngượng nguÌng lộ ra khuôn mÄÌ£t tươi cươÌi vÆ¡Ìi hÄÌn: âHi voÌ£ng ThaÌi TÆ°Ì không phiêÌn loÌng, thaÌi y noÌi ta mâÌt mâÌu quaÌ nhiêÌu, cho nên seÌ không thÃªÌ tuyÌ yÌ ÄÆ°Ìng dậy một thÆ¡Ìi gian, ÄÆ¡Ì£i cho miệng vêÌt thương liêÌn laÌ£i, mÆ¡Ìi coÌ thÃªÌ nhuÌc nhiÌch, ta liêÌn chiÌ coÌ thÃªÌ ÄaÌi khaÌch trong tư thÃªÌ naÌy.â
GoÌ£i thiÌ£ nÆ°Ì tiêÌn vaÌo, châm traÌ mÆ¡Ìi, Liên Mộ Hi cuÌi ÄâÌu tựa hÃ´Ì coÌ chuÌt do dự, caÌch một hôÌi lâu mÆ¡Ìi ngâÌng ÄâÌu nên noÌi vÆ¡Ìi KiÌ Minh Nguyệt: âLâÌn naÌy ÄêÌn Thương HaÌch, ta cuÌng không biêÌt seÌ saÌy ra nhiêÌu chuyện như vậy, may maÌ Liên SoÌc ÄaÌ chêÌt, bÄÌng không Mộ Hi coÌn thực sự lo lÄÌng, không biêÌt hÄÌn coÌn coÌ thÃªÌ gây ra nhưÌng chuyện giÌ nưÌa.â Trong ÄaÌy mÄÌt traÌn ngập yÌ xin lôÌi, Liên Mộ Hi nhiÌn ngươÌi trươÌc mÄÌ£t, thâÌy trên mÄÌ£t KiÌ Minh Nguyệt vâÌn laÌ một maÌnh trâÌm tiÌnh, tựa hÃ´Ì không hÃªÌ ÄÃªÌ yÌ, liêÌn laÌ£i bÄÌt ÄâÌu caÌm thâÌy ngượng nguÌng, cuÌi ÄâÌu thÆ¡Ì daÌi: âLiên SoÌc cuÌng laÌ huynh Äệ cuÌa ThaÌi TưÌ, nhưÌng chuyện hÄÌn laÌm laÌ£i khiêÌn cho ThaÌi TÆ°Ì không thÃªÌ không lâÌy tiÌnh maÌ£ng cuÌa hÄÌn, naÌy ÄoÌ, tâÌt caÌ ÄêÌu laÌ lôÌi cuÌa Mộ Hi, nêÌu không phaÌi do ta mang hÄÌn ÄêÌn Äây, nhưÌng chuyện naÌy cuÌng seÌ không phaÌt sinh.â
âCho duÌ coÌ sai, An Dương Vương xaÌ thân che chÄÌn, Minh Nguyệt cuÌng nên Äa taÌ£ mÆ¡Ìi ÄÆ°Æ¡Ì£c.â Tựa vaÌo ghêÌ, KiÌ Minh Nguyệt thaÌn nhiên lộ lên một maÌ£t yÌ cươÌi, trong Äôi mÄÌt hÆ¡i hÆ¡i haÌ£ thâÌp, cuÌng laÌ một maÌnh thâm trâÌm.
Liên Mộ Hi ngâÌng ÄâÌu, khuôn mÄÌ£t viÌ biÌ£ thương maÌ coÌ chuÌt taÌi nhợt, Äôi mÄÌt như aÌnh sao chÆ¡Ìp Äộng, ngoÌng nhiÌn KiÌ Minh Nguyệt ngôÌi caÌch ÄoÌ không xa: âThaÌi TÆ°Ì không câÌn caÌm Æ¡n ta, ÄoÌ laÌ do Mộ Hi cam tâm tiÌnh nguyện, chiÌ laÌ â¦â¦ chiÌ laÌ không thÃªÌ nhiÌn ngươi biÌ£ nguy hiêÌm.â Không biêÌt laÌ Äang giaÌi thiÌch hay muôÌn aÌm chiÌ caÌi giÌ, Liên Mộ Hi noÌi ÄêÌn Äây, aÌnh mÄÌt nhiÌn chÄm chuÌ vaÌo KiÌ Minh Nguyệt không hÃªÌ di Äộng.
AÌnh mÄÌt vâÌn haÌ£ thâÌp như cuÌ, KiÌ Minh Nguyệt bưng lên taÌch traÌ trên tay, cuÌng không uôÌng ngay, câu noÌi cuÌa Liên Mộ Hi vang lên trong phoÌng, sau ÄoÌ không coÌn tiêÌng Äộng naÌo, KiÌ Minh Nguyệt laÌm như chưa hÃªÌ nghe thâÌy lÆ¡Ìi hÄÌn noÌi, laÌ£i coÌ veÌ giôÌng như không biêÌt nên traÌ lÆ¡Ìi thÃªÌ naÌo, toÌm laÌ£i, thuyÌ chung KiÌ Minh Nguyệt không hÃªÌ lên tiêÌng.
Trong phoÌng nhâÌt thÆ¡Ìi trÆ¡Ì nên im lÄÌ£ng, Liên Mộ Hi thâÌy hÄÌn không coÌ phaÌn ưÌng, cuÌng không tiêÌp tuÌ£c noÌi, laÌ£i ÄÆ¡Ì£i một laÌt sau, giôÌng như ÄaÌ haÌ£ quyêÌt tâm, hÄÌn tÆ°Ì trên giươÌng chậm raÌi ngôÌi dậy, chiÌ laÌ vưÌa kheÌ Äộng vaÌo vêÌt thương sau lưng, trên khuôn mÄÌ£t vôÌn không thâÌy huyêÌt sÄÌc laÌ£i caÌng trÆ¡Ì nên trÄÌng bệch, trên traÌn thâÌm ra mÃ´Ì hôi laÌ£nh, cÄÌn cÄÌn môi, hÄÌn ngôÌi thÄÌng dậy, nhiÌn KiÌ Minh Nguyệt noÌi: âThaÌi TÆ°Ì cuÌng biêÌt yÌ Mộ Hi muôÌn noÌi chưÌ?â
LÆ¡Ìi noÌi haÌm chưÌa yÌ thÄm doÌ, coÌ chuÌt khinh nhược, laÌ£i râÌt roÌ raÌng, cuÌng mang theo chuÌt kiên quyêÌt, KiÌ Minh Nguyệt nâng mÄÌt nhiÌn lên, liêÌn ÄoÌn nhận aÌnh mÄÌt noÌng rực cuÌa Liên Mộ Hi, Äen taÌch traÌ thaÌ laÌ£i trên baÌn, hÄÌn nhiÌu maÌy, bên môi gợi lên tia cươÌi như coÌ như không: âAn Dương Vương nghiÌ rÄÌng, Minh Nguyệt coÌ câÌn biêÌt không? Ngươi hi voÌ£ng Minh Nguyệt như thÃªÌ naÌo?â
Trong Äôi mÄÌt trâm trâÌm như thuyÌ mÄÌ£c, nhiÌn không roÌ yÌ tÆ°Ì thực sự trong ÄoÌ, nhưng laÌ£i vâÌn cÆ°Ì ÄâÌy miÌ£ lực như vậy, liêÌc mÄÌt nhiÌn một caÌi tựa hÃ´Ì seÌ biÌ£ aÌnh mÄÌt âÌy huÌt vaÌo, aÌnh mÄÌt coÌ thÃªÌ câu dâÌn hôÌn phaÌch ngươÌi khaÌc, trong âÌy, chiÌnh laÌ hiÌnh aÌnh cuÌa hÄÌn, Liên Mộ Hi aÌnh mÄÌt saÌng quÄÌc, nhiÌn chÄm chuÌ vaÌo Äôi mÄÌt cuÌa KiÌ Minh Nguyệt, coÌn coÌ yÌ cươÌi nưÌa như coÌ như không bên môi, hÄÌn baÌm lâÌy meÌp giươÌng ÄÆ°Ìng dậy: âÄÆ°Ìng goÌ£i ta laÌ An Dương Vương nưÌa ÄÆ°Æ¡Ì£c không?â
Thân aÌnh tựa vaÌo truÌ£ giươÌng miêÌn cươÌng coÌ thÃªÌ ÄÆ°Ìng vưÌng laÌ£i bÄÌt ÄâÌu coÌ chuÌt run râÌy, nhưÌng sợi toÌc cuôÌn bôÌng thaÌ rÆ¡i taÌn loaÌ£n trên ngươÌi, lộ ra sÄÌc mÄÌ£t taÌi nhợt ôÌm yêÌu, Liên Mộ Hi luÌc hoÌi nhưÌng lÆ¡Ìi naÌy, ngÆ°Ì thanh mêÌm nheÌ£, giôÌng như Äang yêu câÌu, laÌ£i mang theo một tia cươÌng ngaÌ£nh không roÌ: â â¦â¦. Mộ Hi â¦.. GoÌ£i ta laÌ Mộ Hi.â
NhiÌn Liên Mộ Hi bươÌc tÆ¡Ìi tưÌng bươÌc, thân aÌnh KiÌ Minh Nguyệt ngôÌi trên ghÃªÌ vâÌn chưa hÃªÌ Äộng, cho ÄêÌn khi hÄÌn Äi ÄêÌn trươÌc mÄÌ£t: âTa thiÌch Minh Nguyệt.â BaÌm lâÌy hai bên tay viÌ£n cuÌa chiêÌc ghêÌ, Liên Mộ Hi cuÌi ÄâÌu xuôÌng nhiÌn KiÌ Minh Nguyệt noÌi như vậy.
KiÌ Minh Nguyệt ngâÌng ÄâÌu, chiÌ nhiÌn thâÌy dươÌi nhưÌng sợi toÌc rÆ¡i xuôÌng, laÌ một Äôi mÄÌt tinh lượng, mang theo vaÌi phâÌn khÆ¡Ì daÌ£i cuÌng châÌp nhâÌt, chiÌnh Äang chÄÌ£t cheÌ chÄm chuÌ nhiÌn hÄÌn, giôÌng như cuÌng không tiÌnh toaÌn chÆ¡Ì hÄÌn traÌ lÆ¡Ìi, Liên Mộ Hi chiÌ laÌ chuyên chuÌ nhiÌn vaÌo mÄÌt hÄÌn: âTa muôÌn gÄÌ£p ngươi, mÆ¡Ìi ÄêÌn Thương HaÌch.â
âMinh Nguyệt ÄaÌ Æ¡Ì trươÌc mÄÌ£t ngươi.â ÄôÌi diện vÆ¡Ìi Liên Mộ Hi, trong Äôi mÄÌt thâm trâÌm cuÌa KiÌ Minh Nguyệt cuÌng không hÃªÌ coÌ chuÌt gợn soÌng naÌo, ngÆ°Ì thanh biÌnh thaÌn, cuÌng tuyÌ yÌ, laÌ£i coÌ chuÌt nghi hoÄÌ£c noÌi: âGÄÌ£p mÄÌ£t một lâÌn liêÌn coÌ thÃªÌ khiêÌn An Dương Vương bận tâm ÄêÌn tận bây giÆ¡Ì, Minh Nhi tự thâÌy miÌnh coÌn chưa coÌ miÌ£ lực ÄêÌn mưÌc âÌy.â
Nghe hÄÌn vâÌn laÌ xưng hô như cuÌ, coÌn coÌ sự hoaÌi nghi trong lÆ¡Ìi noÌi, Liên Mộ Hi siêÌt chÄÌ£t tay viÌ£n hai bên ghêÌ, cÄÌn rÄng, run nheÌ nheÌ ÄÆ°Ìng thÄÌng ngươÌi lên: âNgươi không biêÌt, ngươi caÌi giÌ cuÌng không biêÌt â¦â¦.â
âBiêÌt chuyện giÌ?â KiÌ Minh Nguyệt ÄâÌy hÄÌn ra khoÌi trươÌc ngươÌi miÌnh, ÄÆ°Ìng thÄÌng lên noÌi: âThương thÃªÌ cuÌa An Dương Vương chưa laÌnh, vâÌn nên nghiÌ nghÆ¡i nhiêÌu mÆ¡Ìi ÄÆ°Æ¡Ì£c.â YÌ baÌo hÄÌn ngôÌi xuôÌng ghêÌ, laÌ£i tÆ°Ì trong ngươÌi lâÌy ra một chiêÌc khÄn ÄÆ°a tÆ¡Ìi.
_____ HêÌt chiÌnh vÄn chương 148_____