Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2418: Cá sấu thần




Cách xa ngủ sắc tế đàn chừng ngàn mét, một quần thể phế tích, tường đổ, gạch ngói vỡ vụn, tựa như đang kể lại một câu chuyện cũ mà người khác không biết.
Dưới ánh trăng đêm, nơi này có vẻ đặc biệt tịch mịch, so với sự hoang vu trước thì đây là những cung điện to lớn, cảnh tượng lại vô cùng thê lương.
Là một phế tích cực lớn, diện tích rất rộng, toàn bộ đều do cự thạch kiên cố xây dựng thành, có thể tưởng tượng năm đó cung điện này hùng vĩ cùng to lớn đến mức độ nào.
Tại phế tích trong một cái nguồn sáng nằm đằng sau một bức tường đổ. Ở đó có một
gian cổ miếu lẳng lặng đứng đó, Thanh Đăng Cổ Phật, một ánh đèn như hạt đậu.
Trước Cổ miếu, một gốc cây bồ đề cổ thụ cứng cáp như Cầu Long, toàn thân khô héo, cách mặt đất tầm 2, 3m có khoảng 5, 6 phiến lá xanh, mỗi phiến đều trong suốt long lanh, lục quang nhấp nháy, như thần ngọc phỉ thuý.
Một tòa cổ miếu hiện ra ở phần cuối của phế tích, yên tĩnh không tiếng động, quy mô rất nhỏ, căn bản không thể nói là to lớn. Vẻn vẹn một gian cổ điện, một bức tượng Phật bằng đá đứng ở bên trong, bị bụi bậm che kín, một cái cổ đăng bằng đồng thau chập chờn loé ra điểm điểm ánh sáng.
Ở trước cổ miếu có một gốc bồ đề cổ thụ cao vút, 6,7 người cùng ôm cũng không hết, thân cây già nua đã trụi lủi.
Cổ miếu cùng cây bồ đề gắn bó quấn quýt, có một cỗ phong cách cổ dạt dào, tựa như khiến cho người ta cảm thụ được sự lưu chuyển mịt mờ của thời gian cùng sự biến đổi của năm tháng, làm cho người ta cảm giác được sự yên tĩnh cùng tang thương vô tận.
“Rắc! rắc" vang lên thanh âm đổ vở trong đêm tối.
Sau đó, Lục tự chân ngôn của Phật Gia vang lên: "Ám, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng..."
Phật âm rất lớn vang vọng trời đất, rung động bầu trời, thiên địa lục hợp đều đang rung động!Từ bi, trang nghiêm, tuyệt diệu, huyền ảo thiện âm to lớn không gì sánh được, gột sạch dơ bẩn, tẩy hết phàm trần, trong chu vi của Cổ miếu đều bao trùm quang mang thần thánh an lành.
Một tiếng " Rầm" vang lên, tượng phật bằng đá bên trong cổ miếu nát bấy, hóa thành tro bụi, sau đó Đại Lôi Âm tự cũng bị một làn gió nhẹ hóa thành bột mịn.
"Phốc "
Cùng lúc, Bồ đề cổ thụ khô héo cũng vỡ nát, không có vụn gỗ, không có cành khô, chỉ có tro bụi khắp bầu trời, lả tả rơi xuống.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, sao trăng trên bầu trời toàn bộ biến mất, màu đỏ nâu vô tận của cát bụi triệt để bao trùm vòm trời, sau một lát cơn bão lớn bao phủ toàn bộ tinh cầu phía trên.
“ Đám Diệp Phàm lấy xong đồ rồi ư?” Đế Thiên An phi hành trên không, hắn nhãn đồng tối ưu liền từ xa chứng kiến được cảnh sụp đổ của Đại Lôi Âm Tự, vừa di chuyển lại không ngừng hấp thu nồng đậm thổ nguyên tố cùng sao trời năng lượng vào người.
Vừa di chuyển, Đế Thiên An nhìn thấy rõ, lấy chu vi của Ngũ sắc tế đàn và Đại Lôi Âm Tự, hình thành 1 đường kính hình tròn rộng hơn một ngàn mét, bao phủ toàn bộ khu vực, ngăn cách cùng ngoại giới.
Mà hắn tầm mắt trong thấy được ba mươi cái thân ảnh đang di chuyển từ phế tích bên trong đi ra, phương hướng chính là ngủ sắc tế đàn.
"Ầm ầm ầm..."
Bão táp như gào thét như sấm, toàn bộ mặt đất dường như cũng bị rung động, trong thiên địa mông mông, khắp nơi đều là cuồng sa, làm cho tâm tình đám người Diệp Phàm đều trở nên sợ hãi.
"Bão cát... Siêu cấp Bão cát trên Sao Hỏa!"
"Không đúng, chỗ đứng của chúng ta không có bão táp..."
"Không tốt, cái lồng ánh sáng này đang ảm đạm, sắp sửa biến mất rồi!"
"Làm sao bây giờ, lẽ nào chúng ta... thực sự phải chết ở chỗ này sao?"
"Ta không muốn chết..."
"Nếu như lồng ánh sáng biến mất, chúng ta sẽ bị siêu cấp bão táp nghiền nát!"
"Bây giờ cũng ta chỉ còn một con đường sống."
"Chúng ta có thể thoát chết ư? Nói nhanh xem là biện pháp nào!"
"Vùng đất này sắp không còn tồn tại nữa, còn chỗ nào có thể sinh tồn?!"
"Ngoài cách đi theo con đường phía trước mà Thần đã đi, thì rời khỏi vùng đất này không còn nơi nào có thể sinh tồn."
"Không sai, có lẽ đây là đường sống duy nhất rồi."
Cả thảy ba mươi người, nam nữ đều có là nhóm người Diệp Phàm đi ra từ Tam Thế Đồng Quan, nhìn thấy ánh sáng phát ra từ phế tích mà đi đến Đại Lôi Âm Tự đổ nát này, sau khi lấy đi các Phật khí tàn lưu ở đây thì vô danh lực lượng lưu giữ tại đây cũng đến lúc tiêu tan.
Mất đi lực lượng vô danh che chở, sống chết dần trước mặt để cho ba mươi cái nhân loại biểu hiện ra đủ tâm tình khác nhau.
Bất quá, chung quy đại nạn lâm đầu, đám người cũng rõ ràng chỉ có trở về Ngũ sắc tế đàn chạy tới, chỉ có tiếp tục lữ hành qua Tinh Không Cổ Lộ mới có cơ hội sống, bằng không bọn họ chỉ có tử vong.
Tuy rằng vẻn vẹn chỉ có khoảng cách 1000m, nhưng mọi người có cảm giác như là cách một đại dương mênh mông xa xôi, này đoạn khoảng cách này liên quan đến sinh tử của bọn họ, nếu như không đến được Ngũ sắc tế đàn trước khi lồng sáng trên không bị nghiền nát, tất cả mọi người đều phải chết không thể nghi ngờ.
Phế tích Thiên cung rất lớn, khắp nơi trên mặt đất đều là gạch vụn, đây là một lộ trình khó đi, bởi chạy quá nhanh, có người bị trẹo chân, nhưng cũng không dám dừng lại chút nào, cố nén đau đớn, chạy nhanh tới phía trước, không muốn tụt lại phía sau.
“ Đám Diệp Phàm lấy xong đồ rồi ư?” Đồng quan bên trong, Đế Thiên An lưu lại phân thân phát hiện dược dị động ở ngàn mét phía trước, tại ánh mắt trong thấy được ba mươi cái thân ảnh đang vội vả di chuyển trở về, hắn cũng không có ý định trợ giúp lặng yên đứng ở đây.
Từ xa theo dõi, hắn thấy được một cái nữ tử bị một con giống rắn mà không phải rắn tầm mười tấc đổ lại xuyên thủng sọ nảo, liền tiếp sau đó lại thêm mấy cổ thi thể bị đồng bạn của nó giết.
Cũng may đám người thu được phật khí ở Đại Lôi Âm Tự cho nên thương vong không nhiều. Bất quá đi thì ba mươi khi trở về ngủ sắc tế đàn đã mất đi bảy cái đồng học, trên nét mặt ai nấy đều sợ hãi.
"Ngao hống..."
Đột nhiên, bên trong bão táp truyền đến một âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, kinh thiên động địa, tiếng sấm do bão cát tạo thành đều bị nó áp chế.
Một tiếng gào từ phương hướng Đại Lôi Âm tự truyền đến khiến người ta sởn gai ốc, giống như có 1 con viễn cổ hồng hoang cự thú phá tan mặt đất, giãy giụa thoát ra khỏi phong ấn, tiếng gầm làm chấn động sơn hà, làm cho sao trăng phải biến sắc, khiến con người run sợ từ trong linh hồn.
Nhưng tiếp theo lại vô cùng yên tĩnh, tiếng gầm gừ khủng khiếp cũng biến mất, bên ngoài Ngũ sắc tế đàn chỉ còn lại tiếng bão cát ù ù.
"Đó là cái gì vậy?"
" Trên Sao Hoả còn có sinh vật khác sao?"
"Theo truyền thuyết, Phật Đà trấn áp không ít yêu ma quỷ quái, có thể địa điểm phong ấn ở gần Đại Lôi Âm tự."
Chỉ có mấy câu nghị luận, đã làm cho người khác phải run sợ từ trong linh hồn, đã là người thành phố hiện đại thì chưa bao giờ tin vào những truyền thuyết này.
Mấy ngày nay trải qua những chuyện không thể tưởng tượng, giờ lại thêm cái truyền thuyết đáng sợ, trong lòng mọi người đều đang cuộn trào như sóng biển ngập trời.
Nếu như suy đoán trở thành sự thật, thì tình cảnh của bọn họ cực kỳ đáng lo, Đại Lôi Âm tự biến thành tro bụi, không còn Phật Đà, không còn có Thần nữa, nếu như bọn họ phải một mình đối mặt với những yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết, cảnh tượng tiếp theo thì mọi người cũng đã có thể tưởng tượng.
"Những chuyện xảy ra ngày hôm nay của chúng ta, tư tưởng không ngừng bị đả kích mạnh mẽ, khó có thể tiếp nhận thêm nữa..."
" Yêu ma quỷ quái tồn tại trong thần thoại, có thể sẽ xuất hiện ở trước mặt chúng ta!"
Vừa nghĩ các loại khả năng sắp sửa phát sinh, trong lòng mọi người đều dâng lên một cỗ hàn khí, cả người lạnh như băng.
Có rất nhiều khả năng, nhưng lại không thể đoán trước số phận, khiến người ta sợ hãi và lo lắng!
Mà lúc này ở trước mắt mọi người, một thi thể băng lãnh vẫn nằm đó, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, mùi máu tươi nhàn nhạt cứ quanh quẩn.
Nhắc nhở mọi người, tình thế trước mắt đã vô cùng không ổn, cái thứ thần bí đó lần thứ 2 xuất hiện, ở ngay trước mắt mọi người cướp đi 1 sinh mệnh đầy sức sống.
"Bộp "
Trong đầu của thi thể truyền đến một âm thanh, nhất thời làm cho không ít người ở đây khẩn trương.
"Bẹp "
Âm thanh giống như đang ăn uống, nhai nuốt, khiến người nghe vô cùng khó chịu, dù sao đây cũng là đầu của một con người, sinh vật thần bí đang ở bên trong ăn uống, làm cho cả lông tơ của mọi người cũng dựng ngược lên.
"Rắc, rắc, rắc"
Âm thanh của xương bị vỡ vang lên, như giống như đang có hàm răng sắc Niếp Niếpn cắn vỡ xương sọ, làm cho bầu không khí ở hiện trường rất khẩn trương.
Không một ai nói gì, Ngũ Sắc tế đàn yên lặng, đến thở mạnh cũng không dám, yên tĩnh đến cực điểm, tràn ngập một cỗ khí tức kinh khủng.
Đây là một loại dày vò, âm thanh ăn uống, âm thanh xương sọ bị cắn, hai người giống như đang nhập vào làm một, một khúc nhạc đến từ địa ngục rất kinh khủng, đang dày vò tâm thần của người nghe.
Rất nhiều nữ sinh bịt kín miệng mình, muốn khóc cũng không dám, loại trận chiến này đã làm các nàng gần như sụp đổ.
“ Là cá sấu thần sao?” Đế Thiên An phân thân nhìn thấy rõ hơn sinh vật giết hại người kia, là một đầu cá sấu không chân, thân cứng như kim cương, có thể phi thiên độn địa, dễ dàng xuyên thủng thân thể huyết nhục.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.