Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2455: Phong vân Diệp Phàm




Thời gian lại qua…
Từ khi Thánh Nhân Yêu tộc xuất hiện chấn nhiếp Nhân tộc các Thánh Địa cùng thế gia Hoang Cổ, bắt chẹt lấy các thế lực này giao Nguyên ra. Sự kiện này chỉ vừa mới qua đi lại thêm một tin tức chấn động giới tu sĩ vang lên.
Không biết là ai truyền ra, Nhân tộc tu sĩ Diệp Phàm trên người có được Vạn Vật Mẫu Khí Căn khiến cho không ít tu sĩ thèm khát, không ít kẻ muốn tìm đến đoạt bảo.
Song bất kể là ai đến đều thất bại mà về, Diệp Phàm cường hãn thể hiện ra chiến lực khiến nhiều kẻ ôm hận, không ít thiên kiêu tuấn kiệt chết trận. Đáng nói là hắn sở hữu thể chất, trong mắt giới tu sĩ là phế thể mãi mãi dừng lại ở Đạo Cung cảnh giới, ấy vậy mà có thể đạt đến Tứ Cực bí cảnh.
Cái gì thiên kiêu của các Thánh Địa hay Hoang Cổ thế gia, hoặc Yêu tộc cường giả đều nuốt hận dưới tay Diệp Phàm.
Một đường từ Nam Vực cho đến Bắc Vực, danh tiếng của Diệp Phàm mỗi lúc một thịnh, Thánh Thể sơ thành hiển uy đè ép hết thảy các thiên kiêu thế hệ trẻ, cái tên lan truyền khắp Đông Hoang.
Diệp Phàm là ai? Trước kia chỉ có chút lời đồn, hầu hết giáo phái đều không biết nhưng từ khi Diệp Phàm hé lộ ra Hoang Cổ Thánh Thể phá vở gông xiềng, mọi người ở Đông Hoang đều không xa lạ với cái tên này nữa.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh Tử…là những người có hi vọng đi trên con đường của Đại Đế, là nhân vật mà thế hệ trẻ của Đông Hoang rất khó đối phó nổi, là Vương Giả tương lai của Đông Hoang.
Nhưng bọn họ lại bị Diệp Phàm trấn áp.
“Đã bao giờ các người nghe tới một thiếu niên tên là Diệp Phàm chưa? Thiếu niên này đã đàn áp cường giả đỉnh phong trong thế hệ trẻ tuổi của Yêu tộc là Kim Sí Tiểu Bằng Vương đấy.”
“ Ngươi chính là nói tiểu tử sở hữu Hoang Cổ Thánh Thể đó ư? ta nghe nói thiếu niên này chỉ là một tiểu tu sĩ mười năm tuổi, sao lại có thế giao chiến rồi đàn áp Vương giả có Thần Vương thể của Thiên Bằng tộc được nhỉ?”
“Bây giờ ngươi mới biết tin này muộn rồi, hiện tại tin này đã truyền khắp Bắc Vực, hoàn toàn là sự thật, bởi vì người thân của ta ở Ngũ Hành Điện đã tận mắt nhìn thấy.”
“Quá điên cuồng, thì ra không chỉ mình Kim Sí Tiểu Bằng Vương bị đàn áp mà Thánh Tử và Thánh Nữ của thánh địa Diêu Quang cũng đều bị bắt đi rồi, Hoang Cổ Thánh Thể đúng là nghịch thiên mà.”
“Không thế nào, chuyện này mà ngươi cũng tin á?”
“Tuyệt đối không sai đâu, người của Huyễn Diệt Cung đã trải qua hết thảy ở hiện trường. Bọn họ tận mắt nhìn thấy đệ tử của mình bị tiểu tu sĩ Diệp Phàm giết mất mấy người.”
“Chà, chuyện này thật kỳ lạ, thiếu niên Diệp Phàm này có lai lịch gì mà Diêu Quang Thánh tử lại bị trấn áp nhỉ? Phải biết rằng các đại giáo phái từng có một truyền ngôn. Diêu Quang Thánh Tử khó mà gặp được kẻ xứng tầm trong thế hệ này, sao thoáng cái đã bị người ta bắt đi rồi, thật kỳ lạ.”
“Tên Diệp Phàm này rốt cuộc là ai vậy, có lai lịch gì, xuất thân từ môn phái nào, vì sao lại có thủ đoạn bực này, dễ dàng trấn áp ba vị kỳ tài như trở bàn tay.”
“Chà, tiểu tử này hung ác thật đấy, trong chưa đến nữa năm gây ra đại sự chấn động Nam Vực, trực tiếp thiêu sống một vị Thái thượng trưởng lão của Cơ gia. Sau đó lại quậy tung nơi này rời đi”
“Một tiểu tu sĩ không có chỗ dựa như hắn lại có thể vượt qua hư không từ Nam Vực của Đông Hoang để đi tới Bắc Vực, không biết hắn làm như thế nào nhỉ? Liệu hắn có phải là người của một Thánh địa nào đó không?”
“ Lẽ nào là vị Yêu tộc Thánh Nhân trợ giúp”
“ Có lẽ à! Vị này lòng dạ rộng lớn, ta nghe nói không ít Nhân tộc tu sĩ chiếm được hắn truyền thừa à!”
“ Ta còn nghe nói hắn có được Vũ Hóa Thần Triều thần tàng, có lẽ Diệp Phàm này là được nhận truyền thừa của y đó”
“Tin tức mới nhất, Diêu Quang Thánh địa và Cơ gia, Khương gia đã treo giải thưởng với giá trên trời, phàm là người có thể cung cấp đầu mối liên quan đều sẽ được lĩnh ba thước khối Nguyên.”
“Đúng là một khoản lớn, cứ cung cấp manh mối liên quan tới Diệp Phàm là được vạn cân Nguyên, tiền tài động nhân tâm, ắt hẳn Bắc Vực sẽ phải xôn xao một hồi.”
“Đây vẫn chưa phải là tin tức giật gân nhất đâu, giải thưởng lớn hơn vẫn còn ở phía sau, nếu như có thể cung cấp được chính xác vị trí của thiếu niên họ Diệp thì sẽ nhận được ba mươi thước khối Nguyên.”
“Ba mươi thước khối Nguyên, tròn mười vạn cân Nguyên đây đúng là giải thưởng nghịch thiên đấy.”

Từ quán trà đến lầu rượu, từ thành trì này đến thành trì kia, từ một ốc đảo đến một ốc đảo khác, người ta truyền tin tức đi nhanh vô cùng. Từng cái sự tích Diệp Phàm gây ra, cùng ai đại chiến hoặc cùng các Thánh Địa thế gia hỗn lăn lộn, đều được truyền tai qua lại với nhau.
Chuyện quan trọng nhất là Diệp Phàm có cái đỉnh đúc từ Vạn Vật Mẫu Khí. Điều này tác động đến thần kinh của rất nhiều tu sĩ, rất nhiều kẻ vì nó mà đều muốn đi tìm hắn.
Thánh địa thì càng khát khao có được thánh vật hơn, bởi vì không phải Thánh địa nào cũng có Đại Đế, có vũ khí Cực Đạo.
Từ xưa đến nay, không có mấy người là Đại Đế, nhưng cũng không phải nói chỉ có Đại Đế mới có khả năng khai sáng Thánh địa, không phải là Thánh địa của Đại Đế khai sáng đều hùng mạnh như nhau sao, bởi vì tích lũy của bọn họ vô cùng hùng hậu.
Bọn họ học theo tự nhiên, khắc xuống ấn ký của đại đạo, nhận được truyền thừa vô danh, có được nội tình sâu không thể lường, đã từng xuất hiện một đời lại một đời thánh hiền, tích lũy qua nhiều năm tháng dài đàng đẵng, lập ra Thánh địa tối cao.
Không một Thánh địa nào hữu danh vô thực, tất cả đều vô cùng hùng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mọi người, chênh lệch chỉ là có một kiện Vũ khí Cực Đạo
Dù sao thì Đại Đế đều đã không còn tồn tại từ rất lâu rồi, chỉ có Vũ khí Cực Đạo mới là thứ cường đại nhất. Dĩ nhiên, Thánh địa chưa từng có Đại Đế thì càng muốn giành được thánh vật.
Những tin tức này truyền ra liền khiến Bắc Vực phải chấn động, rất nhiều người đã bắt đầu hành động, hi vọng sẽ tìm được tung tích của Diệp Phàm.
Dễ dàng có thể nhận ra, cái giá này không phải là giá bắt Diệp Phàm mà là Vạn Vật Mẫu Khí.
Dĩ nhiên có không ít người cười khẩy, thánh vật là vô giá, có bỏ ra trăm vạn cân Nguyên cũng không được nhìn. Phàm là đại thế lực có nội tình sâu rộng, một khi giành được thì tuyệt nhiên sẽ không chịu đổi.
Rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu hành động, rất nhiều người đều hiểu, cho dù có giành được thánh vật thì cũng không giữ được. Chi bằng đi rao bán cho Thánh địa khác, nhất định sẽ được trả giá cao hơn Cơ gia, Khương gia và Diêu Quang Thánh địa.
Mà ở trong tâm điểm nghị luận cùng chú ý, Diệp Phàm sau khi trốn thoát truy đuổi của nhiều tu sĩ, một đường về hướng bắc, lướt qua trăm núi ngàn sông, cũng không biết đi qua bao nhiêu vạn dặm, rốt cục cũng tiếp cận Thánh thành Bắc Vực.
“Đã tới cuối thu mà nơi này sao vẫn còn sinh cơ bừng bừng như vậy?”Có người cũng giống như Diệp Phàm, lần đầu tiên đi đến Thánh thành nghi hoặc hỏi người đi đường.
Mặc dù đã cuối mùa thu những nơi này vẫn xanh biếc một màu, chẳng hề lạnh lẽo chút nào, giống như ngày xuân, gió mát thổi tới, cỏ cây phong phú, linh tuyền róc rách.
Linh khí vô cùng nồng đậm, cao hơn mấy lần so với địa phương khác, cổ mộc che trời, cao tới hơn trăm thước giống như những ngọn núi nhỏ, chạy cây duỗi hướng lên bầu trời, dây leo rậm rạp giống như cầu long leo khắp vách đá.
“Thánh thành trường tồn từ xa xưa. Nó ảnh hưởng tới môi trường của cả vùng này” Có người qua đường tốt bụng giải đáp cho kẻ mới đến.
Sau nửa khắc tập trung. Diệp Phàm rốt cục nhìn thấy Thánh thành trong truyền thuyết. Cổ thành cực kỳ hùng vĩ, tường thành giống như một con thương long nằm ngang, liên miên không dứt, tựa như dùng đồng đúc thành, sáng bóng lấp lánh ánh kim loại.
Cửa thành to lớn, cao tới trăm thước, khí thế mênh mông, cực kỳ hùng vĩ. Từ xa xa nhìn lại, cổ thành khổng lồ này khiến người ta có cảm giác áp bức tới hít thở không thông.
“Đây là trung tâm phong vân của Bắc Vực đó...” Diệp Phàm cảm khái, cất bước đi
Cổ thành này còn lớn hơn đô thành của đại quốc rất nhiều lần, hùng vĩ bao la cực kỳ. Nếu không phi hành, đi bộ như phàm nhân thì muốn đi qua thành phải mất một ngày.
Bên trong thành đông đúc phi thường, đền đài san sát, phố cổ rộng lớn, Đổ thạch phường, Tiên Nhân Lâu, Phong Nguyệt Cung, Thánh Chủ Khuyết, Yêu Vương Các, cái gì cần có cũng có, hết sức xa hoa, phàm nhân và tu sĩ hỗn tạp.
Trong thành người đến người đi, có một nửa đều là tu sĩ. Ở địa phương thế này tất cả mọi người đều không dám làm gì lỗ mãng, nói không chừng lại chọc phải con cháu của một gia tộc cổ xưa.
Mà không hay ho hơn thì có thể trực tiếp dẫm lên chân của một vị Thái thượng trưởng lão của thánh địa. Những chuyện này không phải không có khả năng phát sinh bởi vì trong Thánh thành này không hề ít người như vậy lui tới.
Diệp Phàm phát hiện ra ánh mắt của hắn không thể bao quát nổi nơi này, cổ thành khổng lồ, bố cục huyền ảo. Hắn hoài nghi một số cung điện cũng cổ kính như tòa thành này vậy.
Trên đường phố phồn hoa thỉnh thoảng lại xuất hiện một cung điện rất rộng lớn, rường cột được chạm trổ hoa lệ như hoàng cung.
“Đây là nơi nào?”Hắn thỉnh thoảng lại hỏi người qua đường.
Một lão già đi đường đáp lại : “Đây là nhà trọ do Ngũ Hành Cung mở, cũng coi như không tồi.”
“Cả một cung điện mà làm khách sạn..” Diệp Phàm hơi ngẩn ra, đoạn thời gian này hắn ở bên cạnh Đại Đế thấy qua nhiều thứ, từng có cho mình một tòa tẩm cung chuyên biệc tu luyện, xác thực so với tòa cung điện làm khách sạn này mạnh hơn nhiều.
Cũng không quá rung động hay thất thố, thản nhiên đi tiếp lại dò hỏi nơi này.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.