Theo Đế Thiên An biết Vũ Hinh là Nhân Vương bất diệt linh thức chuyển sinh, tại phạt Thiên chi chiến trước hắn từng thấy sơ qua được bóng hình của nàng trên Cửu Tầng Thiên.
“ Có anh ở đây, Thần Nam cút qua một bên là được rồi” Đế Thiên An thầm nói, hắn có mặt ở đây thì làm sao để Thần Nam ủi cải trắng được chứ.
Vũ Hinh tương lai là một cái Nghịch Thiên Vương cấp cường giả, cùng với Niếp Niếp tồn tại cấp bậc cao thủ. Vừa xinh đẹp lại tính tình thỏa thích nam nhân mộng tưởng, Đế Thiên An làm sao bỏ qua cho được.
"Có thể sự thật là vậy, bất quá sư phụ ta nói trên đời không thể tin bất cứ ai. Ai biết ngươi cố ý hay không cố ý hay không?" Vũ Hinh nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nói.
Nữ hài da thịt như tuyết, tại nơi cảnh sắc đẹp đẽ này, thật như dao trì tiên tử. Hơn nữa, cái bộ dạng nghiêm trọng của nàng lúc này lại cho thấy nàng là một nữ hài không hiểu chút gì về thế sự, lời nói thuần chân cũng để Đế Thiên An xấu hổ.
"Sư phụ nàng nói không nên tin bất cứ ai, thế nàng có tin lời sư phụ nàng không?" Đế Thiên An tiếp lời.
"Đương nhiên tin, ta chỉ tin lời sư phụ mà thôi. Chẳng qua sư phụ không còn nữa ...." Dung nhan tuyệt mỹ của Vũ Hinh xuất hiện nét buồn bã, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Kỳ thật, trên đời này không phải người nào cũng là người xấu. Đứng trước mặt nàng cũng vậy, ta tuyệt đối sẽ không nữa điểm thương tổn nàng” Đế Thiên An mặt dày nói
Vũ Hinh tựa hồ thoát ra khỏi buồn bã ưu phiền vừa rồi rất nhanh, nàng nghiêm túc nhìn Đế Thiên An, nói: "Ta cũng nghĩ ngươi không giống người xấu. Thực ra cũng chẳng liên can gì đến ta. Ta phải đi đây.Ta không muốn ngươi đi theo ta. Ở đây có hai đường dẫn ra hai hướng ngược nhau, chúng ta mỗi người một đường."
Phía trước là một ngã ba đường, Vũ Hinh giành bước về một ngã.
Đế Thiên An cười cười, đi theo sau : “ Hinh nhi đi một mình ta không an tâm, ít nhất đợi ta truyền cho nàng một ít võ công phòng thân, đợi nàng có thực lực ta sẽ rời đi”
Vốn đối phương đuổi theo khiến Vũ Hinh không hảo cảm, nhưng nghe hắn mở miệng để nàng buông xuống, mở miệng : "Cám ơn ngươi. Bất quá ta sẽ không đi đến thành trấn. Sư phụ của ta nói đúng, người ở đó đều rất xấu, ta chỉ đi những nơi có núi có sông thôi."
Vũ Hinh quanh năm suốt tháng sống trong núi, căn bản chưa tiếp xúc qua xã hội bên ngoài. Hoàn cảnh như vậy mới có khả năng khiến nàng bảo trì được sự thuần chân đó.
“ Chúng ta trước làm bạn bè đi!” Đế Thiên An lại nói
Về phần Thần Nam hắn lúc này tâm thần đều chú ý vào ngọc giản của Đế Thiên An cấp cho, nào đâu chú ý đến việc khác.
"Bạn bè?" Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt cô gái, nàng thấp giọng nói: "Ta vốn không có bạn bè, sư phụ không còn nữa, chỉ còn lại một mình ta..."
“ Sau này có ta nữa, ta từ nay sẽ là người thân của nàng. Uhm, trước mắt chúng ta là bạn bè trước" Đế Thiên An cất lời an ủi
"Hi hi, cũng tốt, ta cuối cùng cũng có bạn bè."
Vũ Hinh trên khuôn mặt lộ vẻ vui sướng, nét buồn bã đã biến mất.
Trông thấy nàng như thế, Đế Thiên An cười nói : "Sau này ta có thể chăm sóc nàng, sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa. Có muốn cùng ta đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài không?"
"Ta không đi, ngươi cũng không đi có phải tốt không? Chúng ta đã trở thành bạn bè, ta không muốn lập tức lại mất ngươi." Vũ Hinh nghe được có chút hốt hoảng nói
"Sao vậy? Hãy ra thế giới bên ngoài mà xem, nàng có thể hiểu rõ thêm rất nhiều việc."
"Ta cảm thấy lo lắng, sư phụ nói những người ngoài kia đều rất xấu xa, muốn ta chỉ ở lại trong núi này, tránh xa thành trấn."
Đế Thiên An hiểu rõ sư phụ của Vũ Hinh biết nàng tính nết thuần khiết, sợ nàng phải trải qua những đau khổ mất mát, nên chỉ có cách cảnh báo nàng. Mặc dù những kiểu bảo hộ cực đoan này gây khá nhiều rắc rối, nhưng vẫn có thể thấy sư phụ Vũ Hinh đối với nàng hết mực yêu thương.
“ Cũng tốt! ta ở lại cùng nàng” Đế Thiên An lên tiếng,
Vũ Hinh nghe được vui mừng : “ thật không?”
“ Ukm! Sau này cho đến khi chết đi, ta một mực bồi bạn Vũ Hinh” sắc long hướng cải trắng ngây thơ từng bước tiến công chiếm đóng.
Vũ Hinh nghe được vui mừng hớn hở.
Thời gian lại như chó chạy ngoài đồng, nhoáng cái đã qua năm ngày.
Nhạn Đãng Sơn vách đá nơi, một tòa kiến trúc quỷ dị dựng tại nơi heo hút, bên trong tràn ra thanh âm hưng phấn của thiếu nữ.
“ Rời giường! rời giường”
“ Ngủ một chút nữa! một chút nữa thôi!”
Đế Thiên An nhìn thiếu nữ nằm dài trên giường nệm, không chịu rời giường, khóe môi bất giác nhích lên độ cong.
Năm ngày này hắn đem cải trắng lừa gạt, là tình trường cao thủ chén qua không ít tiểu bạch thỏ, đối phó với Vũ Hinh chỉ là chuyện nhỏ trong bàn tay mà thôi. Đơn giản mà hữu hiệu xúc tiến tình cảm đó là đem mấy trò chơi điện tử vượt thời đại cũng mỹ thực ra dụ dỗ.
Vũ Hinh từ nhỏ cùng sư phụ lớn lên, sau khi sư phụ chết liền ở trong rừng núi không có tiếp cận với người khác. Chứng kiến mấy thứ giải trí, mỹ thực... dụ hoặc kia làm sau mà cưỡng lại được.
Mà cớ sự hôm nay là do đêm qua thức khuya chơi lấy trò chơi, xuyên đêm chơi lấy thành ra hôm nay so với thường ngày thức dậy còn muộn.
“Còn không dậy, ta đem mấy thứ kia thu lại đó” Đế Thiên An cuối người thì thầm bên tai Vũ Hinh.
Như sét đánh ngang tai một dạng, Vũ Hinh lập tức bừng tỉnh, ngồi dậy một bộ u oán nhìn hắn : “ Thiên An, tên hư hỏng chán ghét”
Nói xong nàng đem cái gối mềm hình con rùa nhỏ cực kỳ đáng yêu ném đến.
Đế Thiên An một tay bắt lấy rồi bỏ xuống : “ đêm qua lại thức đêm chơi đúng không?”
Vũ Hinh có phần chột dạ, ngượng ngùng quay đầu một bên.
“ Xem ra phải thu lại thật rồi, bằng không nàng không chịu tu luyện” Đế Thiên An đến gần, đem tay bắt lấy eo nhỏ của Vũ Hinh bế lên.
Trong người của Vũ Hinh có sư phụ nàng để lại lực lượng, bất quá chỉ là muổi đốt inox với Đế Thiên An. Lại thêm qua năm ngày này dưới hắn thủ đoạn, đụng chạm Vũ Hinh cũng không như lúc đầu bị nàng từ chối.
“ Không được!” Vũ Hinh gấp hô lên.
Năm ngày qua nàng tiếp nhận mấy thứ thần kỳ từ Đế Thiên An, từ trước đến nay chưa gặp qua như vậy thú vị cùng tốt chơi. Nếu như bị thu lại, nàng làm sao chịu được cơ chứ. Tuyệt đối không thể để Đế Thiên An thu lại mấy bảo bối đó.
“ Thiên An! Không được thu lấy! bằng không chúng ta... chúng ta tuyệt giao...” Vũ Hinh cắn môi đưa ra uy hiếp.
“ Không nghĩ đến giao tình hai ta lại không bằng mấy món đồ này đó” Đế Thiên An cười nói.
“ Ta mới không... là do Thiên An ngươi đòi lấy đồ lại! ngươi thật xấu đã đáp ứng cho ta rồi còn đòi lại!” Vũ Hinh xấu hổ thẹn thùng : “ thả ta xuống”
“ Được!” Đế Thiên An đem Vũ Hinh thả xuống, đem tay bắt lấy mủi nhỏ nàng thân mật : “ ta chỉ nói đùa, không nghĩ đến Vũ Hinh lại yêu mến mấy trò chơi nhỏ như vậy”
Dị dạng cảm xúc lại nổi lên, Vũ Hinh vừa thích lại vừa không thích cảm giác này, thoát ly khỏi hắn, cho hắn một cái mặt quỷ tinh nghịch sau đó chạy đi.
“Tiểu bạch thỏ, xem em chạy đi đâu” Đế Thiên An cười nói, đơn thuần Vũ Hinh làm sao có thể là hắn đối thủ, chỉ cần thêm chút ít thủ đoạn nữa rất nhanh hắn liền đem siêu cấp Nghịch Thiên Vương cấp tương lai Nhân Vương thu vào trướng.
“ Hiện giờ phải đến vạn năm sau mới bắt đầu phạt Thiên, ta có thể thông qua Thời Không Trường Hà mà đi đến, bất quá chỉ có hại mà không lợi. Vạn năm có rất nhiều thứ có thể thay đổi à” Đế Thiên An nhìn Vũ Hinh chạy đi, đem tay lên cằm lẩm bẩm.
Hiện giờ cao thủ đều trọng thương, lục giới trong hắn chính là dưới Thiên Đạo đệ nhất nhân, làm trùm không sướng không thơm hay sao mà chạy về vạn năm sau náo nhiệt, hơn nữa bên cạnh còn một cái đơn thuần thỏ trắng còn tiến công chiếm đóng đây.
Rất nhanh Vũ Hinh đã đem áo ngủ thay đi, đến phòng bếp nàng lấy ra từ tủ không gian không ít linh quả, bắt đầu hưởng dụng bửa sáng của mình.
Vũ Hinh chính là thiên địa linh khí hóa hình, tự nhiên là không ăn ngũ cốc hoa màu, ngày thường liền ăn chút linh quả linh tinh đồ vật, mà linh quả Đế Thiên An hoàn toàn không thiếu, thậm chí có thể nói đầy ra.
“Vũ Hinh, công pháp ta để cho nàng học, có xem qua chưa?” Đế Thiên An đi đến, ngồi tại ghế ngọc dò hỏi Vũ Hinh.
“ Xem qua rồi! nhưng để ngày sau tu luyện đi!” Vũ Hinh trả lời, trong ngôi nhà này có quá nhiều thứ tốt chơi, tu luyện tẻ nhạt như vậy nàng không thích à.
“ Ukm!” Đế Thiên An gật đầu, hắn cầu còn không được đây, Vũ Hinh nếu ham chơi hắn không phải có thêm cơ hội cùng nàng thân mật tăng tiến tình cảm.
“ Tốt quá!” Vũ Hinh nghe được vui mừng thốt lên.
Cứ thế Đế Thiên An cùng Vũ Hinh tại vách núi cheo leo sinh hoạt, vì tòa nhà có đại trận che đi nên khó người có thể phát hiện ra được, cho nên không ai ảnh hưởng đến thế giới riêng của sắc long cùng tiểu bạch thỏ.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới