Thuận Thiên

Chương 101: Bị nhóm nghiên cứu chú ý




Chương 101: Bị nhóm nghiên cứu chú ý
Trần Minh Quân lại nói thêm một chút quy cũ với Hồng Kim Tinh. Cũng không có gì nhiều, chủ yếu là không được rời khỏi phạm vi vườn thuốc, không được liên hệ với bên ngoài. Còn lại thì cứ nghe theo sự phân phó của Dương Trí Thần.
Hắn cũng không giấu đối phương chỗ này là ở trên núi Cấm. Bởi vì không quá khó để đối phương tự nhận thức được điều đó, nói luôn cho xong.
Để đảm bảo Hồng Kim Tinh không thể rời khỏi vườn thuốc. Trần Minh Quân đã nói Dương Trí Thần bố trí xung quanh vườn thuốc một trận pháp. Trận pháp này là trận pháp đánh lừa thị giác ở phạm vi lớn. Tuy nhiên, chỉ cần mang theo một cái thẻ bài đặc thù thì sẽ không bị ảnh hưởng.
Khác biệt với trận pháp được vẽ ra tức thời mà Trần Minh Quân từng sử dụng trên Hòn Khoai. Đại trận này có tác dụng cả bên trong lẫn bên ngoài. Có nghĩa là, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Nếu Hồng Kim Tinh có chút dị động nào, sẽ bị nhốt trong đường biên giới của trận pháp. Lúc đó, Trần Minh Quân sẽ buộc phải đưa ra quyết định khác. Hắn là người hiện đại, không thể cứ chuyện gì cũng g·iết người. Nhưng nếu b·ị b·ắt buộc hoặc gặp chuyện đe dọa tới an toàn tính mạng của bản thân và gia đình, hắn nhất định phải vượt qua được trở ngại tâm lý mà ra tay.
Trước khi Trần Minh Quân rời đi, Dương Trí Thần đã thông báo cho hắn một tin tức. Toàn bộ trận văn trong nhà xưởng dưới núi đã bị xóa bỏ. Đồng thời, một nhà xưởng quy mô nhỏ hơn cũng đã được xây dựng trên núi, ở trong phạm vi vườn thuốc.
Trần Minh Quân rất hài lòng với những việc này. Kể từ khi nghe được Liệu Thương Dịch kém chất lượng mang lại phiền phức cho gia đình, hắn đã có ý định này. Chỉ là, hắn cũng mới nghe tin ngày hôm qua mà thôi. Không ngờ Dương Trí Thần đã động thủ trước, vô cùng hợp ý hắn.
Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn trao đổi với Dương Trí Thần. Nhưng Trần Minh Quân vẫn rời đi, trở về nhà để chờ đợi cha mẹ.
Hắn muốn một lần giải quyết dứt điểm chuyện Liệu Thương Dịch. Sau đó, hắn sẽ lên kế hoạch để cả nhà cùng tu luyện. Thu liễm toàn bộ phong thanh, tránh có thêm phiền phức. Chờ lúc nào hắn đủ tự tin có thể không e sợ bất cứ ai, lúc đó lại tính tiếp.

Trên hòn đảo vô danh, nơi từng diễn ra hội đấu giá bí mật của Bất Giới Hội. Bất quá, lúc này nó đã bị trưng dụng làm nơi nghiên cứu bảo mệnh dịch.
Giáo sư Lý Văn Hóa cùng với một đoàn đội đang phối hợp thử nghiệm dược phẩm. Có thể nhìn thấy hơn chục người mặc trang phục màu trắng đặc thù của những nhà nghiên cứu dược. Trước mặt mỗi người đều là những thiết bị máy móc vô cùng hiện đại.
Rất nhiều ống nghiệm chứa dược dịch được đặt ngay ngắn trên rất nhiều khay nhỏ. Lý Văn Hóa là người dẫn đầu nhóm nghiên cứu này. Ông ta đang nhìn không chớp mắt vào một cái màn hình máy tính. Nơi có chứa những số liệu và hình vẽ phác đồ lạ mắt vô cùng khó hiểu.
Một lúc sau, màn hình máy tính báo lên tín hiệu hoàn thành. Dường như có một dây chuyền nào đó vừa mới được thực hiện xong. Giáo sư Lý Văn Hóa vội đứng dậy và chạy thẳng tới một cái máy nhìn rất to lớn cồng kềnh.
Tất cả mọi người trong nhóm này cũng đều chạy đến đứng bên cạnh giáo sư Lý Văn Hóa. Trên mặt người nào người nấy thể hiện rõ sự hồi hộp và chờ mong.

Cánh cửa của thiết bị từ từ mở ra. Có thể nhìn thấy xuyên qua khe hở có rất nhiều khói màu trắng sữa thoát ra xung quanh.
Cuối cùng, cánh cửa hoàn toàn mở rộng, khói trắng cũng tan hết. Có thể nhìn thấy ở trung tâm của thiết bị có một cái ống nghiệm. Bên trong là một chất dịch màu đỏ cam. Khi nhìn thấy cảnh này thì toàn bộ mọi người đều thể hiện rõ sự thất vọng trên mặt.
Giáo sư Lý Văn Hóa thở dài rồi nói với người đứng bên cạnh
“Haiz ... tiến sĩ Lê, hãy đem mẫu thử nghiệm này đi đo đếm số liệu. Những người còn lại thì chuẩn bị chi tiết hồ sơ của thử nghiệm vừa rồi, 15 phút sau chúng ta sẽ họp đút kết kinh nghiệm để chuẩn bị cho lần thử nghiệm tiếp theo”
“Vâng thưa giáo sư!”
Mọi người nghe xong thì đồng thanh đáp lại. Sau đó thì giải tán, việc của ai nấy lo.
Giáo sư Lý Văn Hóa vẫn nhìn không chớp mắt vào ống nghiệm trong thiết bị. Dường như vô cùng tiếc nuối vì kết quả này. Đây đã là lần thử nghiệm không biết thứ bao nhiêu mà nói, nhưng kết quả kiểu gì cũng thất bại.
Cảm khái một hồi thì ông chợt nhớ lại, tiến sĩ Lê Kim Tiên vẫn còn chưa đi thu lấy ống nghiệm. Ông quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy Lê Kim Tiên ánh mắt vô hồn. Dù có vẻ như đang nhìn ống nghiệm nhưng tinh thần rõ ràng đang đặt ở nơi khác.
Lý Văn Hóa vỗ vỗ lên vai Lê Kim Tiên
“Tiến sĩ Lê, cô đang suy nghĩ gì mà thất thần như vậy?”
Bị Lý Văn Hóa vỗ lên bờ vai, Lê Kim Tiên mới bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Cô lúng túng cúi đầu xin lỗi
“Dạ, xin lỗi giáo sư. Con quá nhập tâm suy nghĩ nên có chút thất thần”
Giáo sư Lý Văn Hóa mỉm cười
“Không sao, nhưng có chuyện gì mà tiến sĩ lại phải nhập tâm nhiều vậy? Có liên quan tới bảo mệnh dịch hay gì? Có phải tiến sĩ đã nhìn ra chuyện gì rồi không?”
Lê Kim Tiên hơi do dự, không phải bà không muốn nói, nhưng bà cảm thấy không chắc chắn lắm, không muốn gây nhiễu loạn thông tin cho đội nghiên cứu.

Thế nhưng, suy nghĩ kỹ một hồi thì bà cũng quyết định nói
“Thưa giáo sư, con cứ có cảm giác bảo mệnh dịch và liệu thương dịch dường như rất là tương đồng!”
“Liệu thương dịch?” giáo sư Lý Văn Hóa hơi châu mày nói ra.
Lê Kim Tiên vội nói rõ hơn
“Dạ đúng vậy thưa giáo sư. Liệu thương dịch chính là thứ thuốc mà công ty của con đang tìm cách chiếm hữu.”
Lúc này thì Lý Văn Hóa mới chợt nhớ lại, đúng là có chuyện này. Chỉ là ông quá tập trung nghiên cứu bảo mệnh dịch, cho nên nhất thời nửa khắc chưa nhớ rõ mà thôi.
Lý Văn Hóa nghiêm túc hỏi
“Tiến sĩ Lê, cô thực sự xác định chuyện này chứ?”
Lê Kim Tiên không có chắc chắn lắm, cho nên yếu ớt đáp
“Thực sự thì con cũng chưa dám xác định lắm. Chỉ là con từng tiếp xúc liệu thương dịch rồi. Nhưng chưa có thời gian để làm phân tích sâu. Nhưng mà, từ lúc tiếp xúc một phần nhỏ bảo mệnh dịch thì con cứ có cảm giác cùng là một thứ vậy. Nếu nói có cái gì khác, chính là khác nhau về hiệu quả mà thôi. Giống như dầu lửa và xăng xe vậy, chỉ khác nhau về khả năng bắt lửa”
Giáo sư Lý Văn Hóa cũng không vội vàng, ông hơi suy nghĩ rồi nói
“Tiến sĩ Lê, liệu thương dịch là thuốc chữa thương. Bảo mệnh dịch cũng là thuốc chữa thương. Có khi nào chính vì vậy mà cô cảm giác chúng giống nhau không?”
Lần này thì Lê Kim Tiên lắc đầu, rất là chắc chắn nói
“Thưa giáo sư, cái con nói không chỉ đơn giản giống nhau về công dụng. Thứ mà con cảm giác chúng giống nhau là về bản chất. Chỉ vì con chưa từng phân tích sâu về liệu thương dịch nên mới chưa dám khẳng định.”
Lý Văn Hóa gật gật đầu rồi nói

“Được rồi, ta sẽ đi báo cáo lại với người phụ trách. Nhờ bọn họ mang một ít liệu thương dịch đến để phân tích. Nói không chừng lại tìm ra điều gì đó đột phá”
Nói rồi Lý Văn Hóa liền rời khỏi phòng nghiên cứu. Xuyên qua đường đi quanh co, mất hơn 10 phút mới có thể đi tới một không gian rộng lớn. Chỗ này chính là sảnh chính của khách sạn, là nơi bất cứ ai đến và rời khỏi hòn đảo đều phải đi qua. Dĩ nhiên, đó là nói về những người bên trong lòng đất mà thôi.
Nhìn thấy Lý Văn Hóa đi tới thì có một người tiến lên hỏi, thái độ cũng rất tôn trọng, còn có thể nhìn thấy một chút chờ mong trên mặt.
“Lý giáo sư, có phải việc nghiên cứu đã có tin tốt rồi không?”
Lý Văn Hóa nghe hỏi vậy thì lắc đầu cười khổ đáp lại
“Anh Thanh, làm anh thất vọng rồi. Tôi tới đây là có một chuyện khác. Mà cũng có thể xem là có một chút tin tốt”
Mới nghe câu đầu thì người kia lộ rõ sự thất vọng. Nhưng nghe câu sau thì ánh mắt lóe lên tia vui mừng. Hắn vội vàng hỏi
“Giáo sư, tin tốt mà ngài nói là tin gì?”
“Chuyện là như thế này, tiến sĩ Lê Kim Tiên có một phát hiện, nhưng cần phải kiểm chứng. Ở bên ngoài, có một thứ thuốc được gọi là liệu thương dịch. Rất có khả năng liệu thương dịch và bảo mệnh dịch là đồng nguyên nhưng khác về chất. Tôi muốn nhờ các anh ra bên ngoài mang về một ít liệu thương dịch để kiểm chứng”
Châu Đại Thanh nghe như vậy thì tỏ vẻ hoài nghi mà hỏi lại
“Lý giáo sư! Ngài nói là thật? Ở bên ngoài có một thứ thuốc cùng với bảo mệnh dịch là đồng nguyên?”
Giáo sư Lý Văn Hóa từ tốn nói
“Anh Thanh, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nhưng mà nghi ngờ này có xác suất chính xác rất lớn. Tiến sĩ Lê Kim Tiên là một người rất giỏi trong nghiên cứu dược. Bởi vì tiến sĩ Lê Kim Tiên đã từng tiếp xúc với liệu thương dịch nên mới đưa ra phán đoán này”
Châu Đại Thanh cũng không tin tưởng lắm. Bởi vì bảo mệnh dịch quá thần kỳ, cơ bản chính là thuốc của tiên. Làm gì ở bên ngoài thế tục lại có thể có một thứ thuốc đồng nguyên cho được. Nhưng cũng chỉ là giữ suy nghĩ trong lòng. Cho dù cơ hội nhỏ cỡ nào hắn cũng không dám tự ý quyết định.
“Được rồi, Lý giáo sư xin cho tôi biết thêm thông tin. Tôi sẽ cho người đi đem về một ít liệu thương dịch”
“Anh Thanh cứ đến gần núi Cấm tại tỉnh An Giang là có thể tìm hiểu được. Mà cũng nên tiến hành nhanh lên, nghe nói tiệm thuốc bán ra liệu thương dịch đang gặp một chút rắc rối. Đến chậm có khi sẽ không còn thuốc để mà mua”
“Được, tôi đã biết. Tôi sẽ cho người xử lý chuyện này nhanh nhất có thể. Liệu thương dịch sẽ được đưa tới nhóm nghiên cứu ngay khi tới tay.”
Đã xong chuyện cần nói, lại thêm vài câu khách sáo, giáo sư Lý Văn Hóa liền theo đường cũ, trở lại chỗ nghiên cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.