Chương 50: Mau Buông Cơ Sư Tỷ Ra, Để Cho Ta Tới!
"Xuất thủ trước đi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!"
Lôi Hồng Vũ khoanh tay trước ngực, nhếch miệng cười dữ tợn, để lộ ra hàm răng trắng toát.
Bên dưới chiến đài, vô số đệ tử lập tức truyền ra tiếng rống to, hiển nhiên bọn họ đều không ưa gì thái độ kiêu căng ngạo mạn của y.
"Cơ sư tỷ, nhanh đánh bại hắn!"
"Loại người kiêu ngạo như thế không nên tồn tại trên đời, đừng cho hắn đẻ trứng!"
"Chơi c·hết con mẹ nó đi!"
"A không được, ta muốn búng chim hắn 5000 lần, quá kiêu căng rồi!"
....
Trong từng tiếng gào thét của đám đông khán giả, ánh mắt Cơ Khuynh Thành lóe lên hàn mang, nhẹ nhàng vận chuyển công pháp, một luồng hàn khí lạnh lẽo từ trên người nàng khuếch tán mà ra, khiến cho mặt đất đều bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng.
"Có chút ý tứ!"
Lôi Hồng Vũ cười gằn.
"Tiếp chiêu!"
Cơ Khuynh Thành quát khẽ, vung trường kiếm chém tới, kiếm mang lập tức chuyển thành băng nhận lao vèo vèo về phía trước.
Lôi Hồng Vũ cũng vận chuyển công pháp, quanh người người nổi lên trùng trùng lôi điện, dần dần thành một lớp lôi thuẫn dày chừng nửa thước.
Băng nhận lấy tốc độ cực nhanh chém trúng lôi thuẫn, nhưng chỉ chém xuyên được chừng mấy tấc liền tầng tầng suy yếu, cuối cùng phịch một tiếng sụp đổ thành mấy trăm mảnh vụn.
"Thực lực của ngươi chỉ đến thế thôi sao?"
Lôi Hồng Vũ khinh thường nói.
Cơ Khuynh Thành chẳng thèm đáp lời mà khí tức trên người càng thêm lạnh lẽo, tiếp tục vung kiếm trảm xuống, nháy mắt bốn phía xung quanh nàng xuất hiện lượng lớn băng nhận, tạo thành một trận mưa kiếm quét thẳng đến chỗ Lôi Hồng Vũ, nhấc lên từng trận nổ tung.
Những băng nhận kia cực kỳ sắc bén, liên miên bất tận đánh nát lôi thuẫn, đáng tiếc, tác dụng không quá lớn.
Cơ Khuynh Thành thấy vậy, lần nữa biến chiêu, vô số băng nhận ngưng tụ lại cùng một chỗ, tạo thành một thanh cự kiếm bằng băng dài ba thước, hung hăng đâm tới.
"Đi!"
Cự kiếm lấy tốc độ giống như sấm đánh, một đường xuyên thủng lôi thuẫn, nhưng thời điểm đâm trúng bộ ngực của Lôi Hồng Vũ thì chợt dừng lại, không thể tiến thêm nửa bước.
"Vẫn quá yếu!"
Lôi Hồng Vũ ngạo nghễ nói, tiếp theo y gầm nhẹ một tiếng, khí huyết phồng lên, đem hàn băng cự kiếm chấn động nát bấy.
Chứng kiến tình cảnh trên, hết thảy mọi người, bao quát chúng cường giả ở trên đài ngọc đều âm thầm giật mình.
Bởi vì Lôi Hồng Vũ quả thực quá mạnh rồi. Một kích kia của Cơ Khuynh Thành, ngay cả Luyện Tạng cường giả phổ thông cũng không dám chính diện đón đỡ. Nhưng lại chỉ đủ để phá hủy lôi thuẫn của y mà thôi, bản thân Lôi Hồng Vũ hoàn toàn lông tóc vô thương.
"Ha ha, Vũ nhi đã đem Vạn Lôi Thối Thể Quyết tu luyện tới đại thành, Luyện Tạng phía dưới muốn tổn thương hắn vốn là chuyện viển vông! Cơ Khuynh Thành không được, mà tiểu bối họ Lục kia càng không được!"
Lôi Tôn cười ha ha nói, hữu ý vô ý liếc qua Vũ Dương tông sư, cảm thấy đồ nhi của mình thắng chắc.
Vũ Dương tông sư không lên tiếng, như cũ ung dung nhìn chăm chú Lục Trường An.
Đám cường giả dọc theo ánh mắt của lão nhìn xuống lôi đài, lập tức sắc mặt của bọn họ đồng loạt trở nên cổ quái.
Bởi vì trong lúc Cơ Khuynh Thành và Lôi Hồng Vũ đang đang đánh nhau nảy lửa, thì Lục Trường An dĩ nhiên lấy ra một cái bánh ngô cùng một vò rượu, vừa ăn uống vừa hăng hái quan chiến.
Bà mẹ nó!
Không ít lão quái tức giận đến xanh cả mặt.
Vũ Tôn cực kỳ lúng túng, cúi đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lục Trường An, đáy lòng nổi lên từng trận cảm giác vô lực.
Lão bỗng nhiên cảm thấy, chuyện chính mình cử hắn tham gia thi đấu khả năng cao là một quyết định sai lầm.
Bởi vì một trận tông môn thi đấu vô cùng đường hoàng nghiêm túc, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà đã hoàn toàn thay đổi mùi vị.
"Lục Trường An, ngươi đang làm cái gì?"
Trần trưởng lão cũng không nhịn được lớn tiếng chất vấn.
Lục Trường An giật mình, vội vàng nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, quay đầu sang bình tĩnh đáp:
"Chiến đấu quá mệt mỏi nên vãn bối đang bổ sung thể lực, không lẽ chuyện này cũng trái với quy tắc?"
"Ngươi...ngươi..."
Trần trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, giận mà chẳng làm gì được.
Nội tâm thì đang gầm thét, từ lúc tông môn thi đấu bắt đầu đến nay, nhà ngươi vẫn luôn một ngày vung chài, hai ngày phơi lưới, đã đánh đấm trận nào ra hồn đâu mà cần phải hồi phục thể lực?
Thôi thôi thôi mặc kệ hắn đi, Trần trưởng lão hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình, tiếp tục chăm chú quan sát trận đại chiến giữa Cơ Khuynh Thành và Lôi Hồng Vũ.
Bấy giờ, cả hai đã giao đấu được gần trăm chiêu, tình thế vẫn như cũ giằng co, nhưng hầu hết mọi người đều nhìn ra được, thực lực của Cơ Khuynh Thành rõ ràng yếu hơn đối thủ một mảng lớn.
Bởi vì từ nãy tới giờ, đều là nàng chủ động xuất kích, còn Lôi Hồng Vũ thì chỉ nhàn nhã phòng ngự.
Mặc dù vậy, Lôi Hồng Vũ chưa hề b·ị t·hương, ngược lại Cơ Khuynh Thành đã thở phì phò, khí lực dần dần yếu bớt.
"Đánh đủ rồi chứ? Hiện tại đến lượt ta!"
Lôi Hồng Vũ không kiên nhẫn nói, phất tay đánh nát một đạo kiếm quang, tiếp theo nhếch miệng cười dữ tợn, dùng đôi mắt khát máu đánh giá thiếu nữ trước mặt, giống như một con sói săn mồi.
"Hừ!"
Cơ Khuynh Thành hừ nhẹ, chợt buông ra trường kiếm, tung người nhảy lên cao, hai tay bắt đầu khởi động, theo thủ thế của nàng biến ảo, một luồng khí lạnh kinh thiên từ trên trời giáng xuống, làm cho cả tòa lôi đài chuyển thành màu trắng xóa, mặt đất tràn ngập sương lạnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người nàng, giờ khắc này, trên gương mặt trắng bệch của Cơ Khuynh Thành chợt lộ ra ánh hồng say lòng người, như một tiên nữ giáng trần, không ở trong cõi trần thế.
Lôi Hồng Vũ đồng dạng vận chuyển lôi pháp, trên người lôi điện rền vang, hai nắm đấm bị lôi đình bao phủ, truyền ra tiếng xì xì như vạn điểu triều minh.
Xoẹt!
Sau đó cả người y giống như đạn pháo phá không lao ra ngoài, cấp tốc áp sát Cơ Khuynh Thành.
Đối mặt với khí thế hùng hổ của y, sắc mặt Cơ Khuynh Thành vô hỉ vô bi, cực kỳ bình tĩnh.
Luồng hàn khí dường như có thể băng phong thiên địa đột ngột thu lại, ào ạt chui vào trong cơ thể nàng.
Cùng lúc ấy, một cái bóng trắng khổng lồ từ từ xuất hiện sau lưng Cơ Khuynh Thành.
Y phục trắng muốt, thân hình lả lướt uyển chuyển, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mỗi một đặc điểm đều được phóng đại lên nhiều lần, nhưng vẫn không có chút tì vết nào, vẫn đẹp đến rung động lòng người.
Bóng trắng kia đang nhắm nghiền hai mắt, nhưng tiếp theo chợt mở ra, trong đôi mắt ẩn giấu một cánh đồng tuyết trắng ngần lạnh lẽo.
Cái rét đến run người lại giáng xuống, phải lạnh hơn lúc nãy mấy lần.
Hết thảy đệ tử quan chiến đang nhìn chằm chằm hư ảnh màu trắng xuất hiện ở giữa trời, đều không khỏi rơi vào ảo giác bị bằng phong, bất giác rùng mình.
Theo động tác cuối cùng của Cơ Khuynh Thành, bóng hình khổng lồ chợt nhấc chỉ điểm về phía Lôi Hồng Vũ.
Phía đối diện, Lôi Hồng Vũ cũng hùng hổ xông tới, hai bên cách nhau nhừng ba trượng, thì chỉ mang chợt hóa thành đầy trời băng vụ, đem cả người y nhấn chìm.
Thoáng cái, toàn thân Lôi Hồng Vũ đã bị một lớp băng dày bao phủ.
Phụt!
Cơ Khuynh Thành bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực, mà há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình mảnh khảnh rơi rụng xuống phía dưới.
Mà Lôi Hồng Vũ đang bị băng phong vẫn theo quán tính lao về phía trước, lôi đình như cũ kêu vang, quét ngang bốn phía, băng phong trên người đang nhanh chóng tan rã.
Cho tới bây giờ, mọi người trên quảng trường mới hồi phục tinh thần, tiếp theo đồng loạt kinh hãi.
Bọn họ đều nhìn ra, hiện tại Cơ Khuynh Thành đã nỏ mạnh hết đà, nếu bị Lôi Hồng Vũ va trúng, thì dù không c·hết cũng bị trọng thương.
Trần trưởng lão khẽ híp mắt, dự định ra tay cứu vớt thiếu nữ.
Nhưng mà có người còn nhanh hơn lão một bước, chỉ thấy một đạo hắc ảnh lóe lên, trước khi Lôi Hồng Vũ kịp áp sát, hắc ảnh nọ đã đem Cơ Khuynh Thành ôm vào lồng ngực, tiếp theo trở tay ném ra mấy tấm phù lục. Lôi Hồng Vũ đang trên đà lao nhanh, lập tức bị cố định tại chỗ.
Người xuất thủ, tự nhiên là Lục Trường An!
Trong nháy mắt, thời gian dường như đọng lại.
Không ít người thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ vài hơi thở sau, bốn phía chợt nổi lên vô số tiếng kêu gào tan nát cõi lòng, bởi vì nữ thần trong lòng bọn họ dĩ nhiên bị người khác ôm lấy.
"Đại thúc, mau buông Cơ sư tỷ ra, để cho ta tới!"
"A, vì sao người ôm Cơ sư tỷ không phải là ta?"
"Ta không phục, nhắc lại ba lần, ta không phục!"
Trong tiếng kêu gào, ánh mắt giữa Lục Trường An và Cơ Khuynh Thành chầm chậm giao hòa với nhau.
Trong đôi mắt Cơ Khuynh Thành chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, mà trong mắt Lục Trường An chỉ có lạnh nhạt và hờ hững.
Đối diện với ánh mắt ấy, nội tâm Cơ Khuynh Thành chợt sinh ra một tia cảm giác khác lạ, từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn nàng như vậy. Trưởng bối nhìn nàng, chỉ có vui vẻ và tán đồng. Sư huynh sư tỷ nhìn nàng, chỉ có ái mộ và tôn kính. Sư đệ sư muội nhìn nàng, chỉ có kính ngưỡng và sùng bái. Có lẽ cũng có người từng nhìn nàng với ánh mắt đố kị ước ao.
Nhưng vì sao hắn lại lạnh nhạt, lại hờ hững, chẳng lẽ nàng không xinh đẹp ư? Hay là vì tuổi tác của hai người cách biệt quá lớn, nên hắn không hề cảm thấy rung động?
"Cơ sư muội, ngươi đã làm đủ, tiếp đó liền giao cho ta đi!"
Lục Trường An cười ôn nhu nói, đem thiếu nữ nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, sau đó cầm lấy chiến kích lững thửng đi tới bên người Lôi Hồng Vũ.
Nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, trong thoáng chốc, Cơ Khuynh Thành không khỏi nhớ tới chuyện mấy tháng trước.
Ngày đó, nàng cưỡng ép vận dụng Huyền Minh Thất Hình Diện trọng thương Huyết Âm tam kiệt, nhưng bản thân cũng đồng dạng vô lực tái chiến, cuối cùng vẫn là do Lục Trường An thay nàng giải quyết đối thủ....