Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 19: Ninh Ninh trưởng thành rồi




Câu chuyện thứ ba.

Đêm đó, trời tối đen, có mưa nhỏ, bước chân của Tiểu Nam cũng nhanh chóng, tiếng bước chân hòa cùng tiếng mưa...

Trong con hẻm phía trước, có ánh sáng vàng ấm áp, đó là ánh đèn trong nhà, nếu cô ấy chưa về thì đèn sẽ không tắt.

Nhìn thấy ánh sáng, trong lòng Tiểu Nam cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng lúc này, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau...

"Đó là một người phụ nữ." Hàng Du Ninh nói: "Hơn nữa, đó là một người phụ nữ mà Tiểu Nam quen mặt, nên chị ấy mới đi theo."

Lục Bồi Anh và Tiểu Bắc bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, lúc này cả hai đều áp sát vào cửa, hận không thể vươn tai ra nghe trộm.

Cảnh sát Dư cười khích lệ hỏi: "Cháu nghĩ là ai?"

"Đó là mẹ của Cố A Phúc."

"Ý cháu là bà ta là hung thủ? Tại sao bà ta lại giết người?"

Hàng Du Ninh nói: "Bà ta vì Cố A Phúc... Bà ta không phải hung thủ, chỉ là đồng phạm."

Cô do dự một chút, nhưng vẫn nói ra: "Cố A Phúc đã từng nói sẽ đến nhà cháu để bàn về sính lễ, muốn, muốn cưới chị cháu. Cháu đoán tất cả sự việc bắt đầu vì Cố A Phúc yêu đơn phương."

Trương Thục Phân đứng bên cạnh nghe vậy thì sầm mặt, định mắng chửi nhưng kìm nén lại.

Hàng Du Ninh tiếp tục: "Chị cháu không quen biết cậu ta, dù có nói chuyện cũng chỉ là xin chào, cháu nghĩ có khả năng cậu ta mắc bệnh tâm lý, ở Đông Bắc chúng cháu gọi là bệnh điên đào hoa..."

Hứa Dã đứng cạnh bổ sung: "Đó là một loại bệnh tâm lý, một dạng hoang tưởng, luôn nghĩ rằng người khác yêu mình, nghi ngờ mọi thứ."

Hàng Du Ninh nói: "Lúc đầu cậu ta thích chị Tiểu Nam, nên theo dõi chị ấy. Vài ngày trước khi xảy ra vụ án, chắc chắn cậu ta đã nói gì đó với chị Tiểu Nam, hoặc làm chuyện gì đó xúc phạm, bị chị Tiểu Nam từ chối."

Lục Bồi Anh nghiến răng nghiến lợi, vừa đau đớn vừa tức giận: "Thế mà con bé không nói gì với tôi hết..."

Thật ra cô ấy từng nói rồi, Tiểu Nam luôn lảm nhảm rằng dường như có ai đó theo dõi cô ấy vào ban đêm, muốn em trai đến đón cô ấy, lúc đó bà ấy rất tức giận, mắng chửi lung tung: “Mẹ làm việc cả đời mà sao không có chuyện như vậy? Em trai con học cấp ba, có rất ít thời gian, sao con không nghĩ cho thằng bé?"

Tiểu Nam đành im lặng, không nói gì nữa.

Trong phòng bệnh, Hàng Du Ninh nói tiếp: "Nhưng chuyện này đã k1ch thích đến bố cậu ta, có lẽ ông ta không muốn để tin tức con trai mình giở trò sàm sỡ người khác lộ ra ảnh hưởng đến công việc, hoặc là, ông ta đã quen với việc giết người để giải quyết vấn đề..."

Khi cô nói câu đó ra, những cảnh sát trước đó vẫn đang cười, giờ đã nghiêm mặt lại.

Cảnh sát Dư nói: "Bố cậu ta là hung thủ, hơn nữa... Đây không phải lần đầu tiên ông ta giết người ư?"

Hàng Du Ninh do dự gật đầu.

"Tại sao?"

Hàng Du Ninh đã bị cảnh sát Dư xem thường một lần, cô không thể nói lần đầu tiên cô nhìn thấy ông lão đó, chỉ thấy một con chuột... răng ố vàng, nhìn mọi thứ dưới ánh mặt trời với ánh mắt độc ác.

Đối với cô mà nói, người đã giết người và người chưa từng giết người là hai sinh vật khác nhau hoàn toàn, nhưng cụ thể khác nhau ở chỗ nào, cô cũng không biết giải thích ra sao.

Cảm giác giống như... trong lúc thi cử, rõ ràng biết đáp án đúng nhưng không biết cách viết ra quá trình chứng minh.

"Đó chỉ là cảm giác, c ởi quần áo hay đâm nhiều nhát dao, dường như ông ta cố ý muốn giả vờ...” Hàng Du Ninh đắn đo tìm từ: “Làm một người thấy sắc động lòng, giết người trong phút bốc đồng, nhằm đánh lạc hướng cảnh sát. Điều này không giống lần đầu phạm tội."

Ông ta đã thành công trong việc đánh lạc hướng hướng điều tra của đội trưởng Hứa.

Cảnh sát Dư nhíu mày suy nghĩ, cảnh sát đã từng thảo luận trước đó, cho rằng hung thủ lần này có khả năng chống điều tra rất giỏi, có thể trước đó đã từng có kinh nghiệm bị bắt giữ hoặc theo dõi.

Nhưng đó là trong trường hợp có nhiều tài liệu, kết luận thu được - Hàng Du Ninh không biết gì hết.

Hàng Du Ninh tiếp tục nói, cô như trở lại tối hôm đó, đi bộ cùng Tiểu Nam.

"Đêm hôm đó, mẹ Cố A Phúc nói bà ta cần giúp đỡ, trời mưa, bà ta lại già như vậy, Tiểu Nam không thể từ chối, chị ấy cầm dù, đưa bà ta đến gần nhà máy dược, trong lúc chị ấy không để ý, một bóng đen lao ra, dùng búa đánh vào đầu chị ấy..."

Cô kể rất chậm, vừa khuya tay diễn tả vừa nói: "Đó là bố Cố A Phúc, ông ta không có chân, lực đập búa không đủ, mẹ Cố A Phúc cũng cầm dao, đâm thêm, dọn dẹp dấu vết chắc là do bà ta làm."

Ở cửa, Lục Bồi Anh che miệng, đã khóc không thành tiếng.

Cảnh sát Dư vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng gió.

Ông ấy đã thẩm vấn khẩn cấp nhà họ Cố vào hôm qua, nội dung họ khai báo giống y hệt những gì Hàng Du Ninh nói.

Mà tất cả những điều này đều được cô nói ra chỉ dựa vào suy đoán, chưa từng thấy hiện trường, không qua đào tạo chuyên nghiệp.

Trên thế giới này thật sự có thiên tài ư?

Cảnh sát Dư thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: "Vậy theo cháu, tại sao họ không chuyển thi thể xuống tầng hầm?"

Đây là điều nhà họ Cố không chịu khai báo.

Hàng Du Ninh suy nghĩ một lát, nói ra một câu gây sốc: "Cháu nghĩ, có lẽ tầng hầm đó là ngôi nhà thực thụ của họ. Vì thế khi không thật sự cần thiết, họ sẽ không phá hủy nó."

Cảnh sát Dư hỏi: "Tại sao?"

“Thì... do cảm giác ạ?” Hàng Du Ninh do dự nói, cô cố gắng nhớ lại cuốn sách của Sherlock Holmes bị chị gái xé rách, suy nghĩ làm thế nào để diễn đạt cảm giác trừu tượng đó giống như một nhà thám tử vĩ đại.

"Ngay lần đầu tiên gặp bố của Cố A Phúc, cháu đã nhận ra cánh tay ông ta rất khỏe." Cô giơ tay lên, chỉ vào cơ bắp của mình và nói: "Chắc chắn ông ta thường xuyên vận động, nhưng hàng xóm xung quanh đều nói, ông ta rất ít ra ngoài. Ở nhà họ Cố cũng không có dấu hiệu nào cho thấy ông ta đã vận động..."

"Điều này có nghĩa là gì?"

"Ý cháu là người mà chỉ có thể hoạt động nửa thân trên, trong cuộc sống, họ cần mượn một số công cụ mà người bình thường sẽ không dùng." Hàng Du Ninh đưa tay ra, như thể kéo một cái móc vô hình: "Ví dụ, làm thế nào ông ta đứng dậy được, làm thế nào để xuống giường? Nhà họ Cố không có những thứ đó..."

"Vì thế cháu nghĩ, phần lớn thời gian ông ta ở nơi khác, người bên ngoài luôn chế giễu hai anh em họ loạn luân... Có thể ông ta đã quen sống dưới lòng đất, chỉ ra ngoài vào ban đêm."

Giống như những con chuột sống dưới cống, quan sát thế giới sáng tươi bên ngoài từ nơi tối tăm.

"Vậy tại sao họ lại đưa Hứa Dã xuống đó?" Cảnh sát Dư lại hỏi.

Hàng Du Ninh thật sự không chắc chắn, chỉ nói: "Cháu đoán... có lẽ gần đây họ rất cảnh giác, không dám mạo hiểm để anh ấy ở nơi khác."

Cảnh sát Dư còn định hỏi thêm, nhưng Trương Thục Phân đột ngột chen vào: "Cảnh sát, chúng ta còn phải nói chuyện bao lâu nữa? Con gái tôi bị thương ở đầu, còn phải nghỉ ngơi!"

Đội trưởng Hứa hoảng sợ nhảy dựng lên: "Cô nói gì vậy! Người ta là lãnh đạo..."

"Lãnh đạo thì sao? Lãnh đạo không phải phục vụ nhân dân sao? Lãnh đạo thì có thể không cho bệnh nhân nghỉ ngơi à?"

"Cô!"

Cảnh sát Dư rất khoan dung, đứng dậy nói: "Đúng, mải nói chuyện mà quên mất giờ giấc, vậy thì, tôi đã làm phiền mọi người nghỉ ngơi rồi."

Nói xong, trước khi rời đi, ông ấy mỉm cười với Hàng Du Ninh, nói: "Đồng chí, lần này thật sự cảm ơn cháu rất nhiều vì những nỗ lực của cháu cho vụ án này, cháu thật sự rất thông minh và dũng cảm, nếu không có cháu, vụ án 527 sẽ không được phá án nhanh như vậy."

Nụ cười này khác với lần trước, không phải là nụ cười nhìn trẻ con nói linh tinh.

Lần này nó chứa đầy sự tôn trọng, khen ngợi và rất dịu dàng.

Khuôn mặt Hàng Du Ninh bỗng đỏ bừng lên, cô lớn từng này rồi, chưa bao giờ có ai khen mình như vậy.

Cô ấp úng nói: "Đó là điều cháu nên làm, bởi vì cháu..."

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt bình thường của cô sáng lấp lánh, nghiêm túc nói: "Bởi vì cháu là con gái của một cảnh sát."

Dường như cô đã chờ cả trăm năm để nói ra câu này!

...

Ra khỏi phòng bệnh, có người không thể chờ đợi được nữa hỏi Hứa Dã: "Em gái cậu giỏi thật đấy! Không phải cậu nói cô ấy chỉ là người trông tiệm tạp hóa thôi sao? Sao vậy? Mà bố cô ấy là cảnh sát à?"

Cảnh sát Dư nói: "Không chỉ là con gái của một cảnh sát, mà bố cô ấy là liệt sĩ, đã hy sinh để bảo vệ an toàn cho cư dân."

"Thảo nào..."

Cảnh sát Dư lại hỏi Hứa Dã: "Cậu không nói cho cô ấy biết chi tiết của vụ án chứ?"

"Không ạ."

Cũng dễ hiểu, trong tình huống khẩn cấp như vậy, Hứa Dã không kịp nói gì, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, anh đã ở bệnh viện.

"Chờ cậu khỏi bệnh thì đi thẩm vấn cùng tôi, còn phải viết báo cáo về tình hình điều tra lần này cho tôi."

"Vâng!"

Đợi đến khi cảnh sát Dư đi về, Hứa Dã giữ một cảnh sát hỏi: "Cậu có mang đồ mà tôi nhờ không?"

"Mang rồi." Tống Chi Giang đưa cho anh một cái cặp sách, nhỏ thấp giọng trêu chọc: "Không ngờ đấy, cậu cũng đỏm dáng quá nhỉ!"

"Cút!"

Hứa Dã trở về phòng bệnh của mình, gắng sức đánh bọt, cạo sạch râu trên mặt từng chút từng chút một.

Người đàn ông trong gương không còn đội bộ tóc giả bẩn thỉu, cũng không còn bộ râu ria mặt đầy nữa.

Khuôn mặt gầy gò, lông mày rậm, đôi mắt sâu hút, mặc dù vẫn còn xanh xao tiều tụy, nhưng đã không còn vẻ u ám khi nằm vùng nữa.

Hứa Dã đeo kính lên, nhìn bản thân một lúc rồi lại tháo ra, cuối cùng vẫn đeo vào. Anh cận thị không nặng lắm nhưng cảm thấy đeo kính thì sẽ đẹp trai hơn một chút.

Cuối cùng, anh khó nhọc mặc chiếc áo sơ mi trắng vào, miễn cưỡng có thể coi là điển trai - nếu như không có băng quấn trên đầu và bột bó ở chân.

Anh đã tưởng tượng vô số lần về cảnh anh gặp lại người nhà họ Hàng, chắc chắn anh sẽ mặc một bộ đồng phục phẳng phiu, cúi chào đầy oai phong, đẹp trai như chú Hàng năm xưa.

Chắc chắn Hàng Nhã Phỉ và Trương Thục Phân sẽ ngoác mồm ngạc nhiên vì ngày xưa đã coi thường anh.

Còn Ninh Ninh, cô sẽ lao đến như một viên đạn, được anh bế lên và đặt lên vai...

À không đúng.

Anh không ngờ khi gặp lại Ninh Ninh, mình lại đang nằm vùng, râu ria xồm xàm, lôi thôi lếch thếch, còn bị người ta đè ra đất.

Cô lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, đã trở thành một thiếu nữ, thân hình mỏng manh, cầm dù, vẻ mặt ngây ngô.

Nhưng cô vẫn lao tới như viên đạn, hoảng hốt nói: "Anh ấy là anh trai tôi!"

Nghĩ đến đây, Hứa Dã cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, vừa cài cúc áo vừa khẽ mắng: "Cô bé ngốc, ngốc quá trời ngốc!"

Dù bao nhiêu tuổi, dù thế gian có thay đổi ra sao, cô vẫn là Ninh Ninh, anh vẫn là anh trai.

Cuối cùng anh cũng tìm thấy cô rồi.

Tống Chi Giang còn mang đến cho anh một ít bánh ngọt, mua từ một cửa hàng chuyên bán thức ăn miền Nam khá nổi tiếng trong thành phố, bánh nếp nhân đậu đỏ, bánh đậu xanh, bỏng gạo, bánh bạc hà... được cho vào túi giấy; có cả bánh kẹo gói trong túi giấy dầu: kẹo dồi mè, bánh mè đen, bánh mè trắng...

Cách lớp túi rồi mà vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt và béo ngậy.

Trong lòng Hứa Dã rất vui, anh nghĩ chắc chắn Hàng Du Ninh sẽ thích lắm, từ nhỏ cô đã rất thích ăn đồ ngọt.

Lương của anh không cao, nhưng tiêu xài rất ít, phiếu mua đường cũng đều để dành. Sau này mỗi tháng, không, mỗi tuần anh đều sẽ mua đồ ngon mang đến cho cô.

Mang theo suy nghĩ ấy, anh xách đồ đi tới phòng bệnh của Hàng Du Ninh.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Trương Thục Phân mắng xối xả.

Nhưng không ngờ, đến cửa anh còn không vào được.

Trước cửa, có một người phụ nữ mặc áo vải thô, búi tóc, trông như một bà cụ đến từ thời dân quốc, cách nói chuyện cũng giống.

Bà ấy kính cẩn nói với Hứa Dã: "Cô chủ nhà chúng tôi đang thăm bệnh ở bên trong, xin ngài chờ một lát."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.