Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 40: Ông ta sẽ không thể làm điều ác được nữa




Mưa càng ngày càng to, nước dâng lên, tràn qua bờ sông.

Hàng Du Ninh đau đớn ôm mặt, máu chảy ròng ròng qua các kẽ ngón tay của cô, có hai người đang vật lộn với nhau ở trước mặt cô.

Không ai ngờ rằng, ngay khoảnh khắc lưỡi dao của người đàn ông sắp đâm vào mắt cô, một bóng người bất ngờ lao ra từ phía sau tượng Phật, đâm sầm vào người đàn ông.

Mũi dao rạch ngang mặt cô, để lại một vết thương sâu lộ cả xương.

"Con mẹ nó mày bị điên à?" Người đàn ông chửi ầm lên.

Người lạ mặt kia quay lưng về phía Hàng Du Ninh, chỉ thấy thân hình mập lùn, lưng còng, ông ta lắp bắp: "Đừng, đừng giết người nữa, xin ông đấy!"

"Mày nói gì vậy? Còn gây chuyện nữa là tao đâm mày luôn đấy!"

Có thể thấy người lạ mặt kia rất sợ Nhện Đen, chân run bần bật, nhưng ông ta không quay đầu lại, hét lên với Hàng Du Ninh: "Chạy đi!"

Hàng Du Ninh không kịp suy nghĩ tại sao đồng bọn của Nhện Đen lại cứu mình, cô chỉ biết đây là cơ hội duy nhất.

Cô cố gắng xoay người, nhích lại gần cây nến trên bàn, ngọn lửa bập bùng li3m vào dây thừng, đồng thời làm bỏng tay cô. Cô phát ra tiếng rên không thể kìm nén, cố nhịn đau đứng im, cuối cùng, sợi dây trên cổ tay cô lỏng ra.

Hai người đàn ông vẫn quấn lấy nhau, Hàng Du Ninh nhìn họ, với tay cầm cây nến, ném vào đống đồ lộn xộn.

Trong không khí ẩm ướt, khói bốc lên ngùn ngụt, Hàng Du Ninh loạng choạng chạy ra ngoài, khi đến cửa, cô ngoảnh đầu nhìn lại.

Hai người họ vẫn đang vật lộn khó tách khỏi nhau, Nhện Đen siết chặt cổ người đàn ông, hét lên: "Mày phản bội tao! Con mẹ nó tao làm bao nhiêu chuyện vì mày! Mày dám phản bội tao!"

Người đàn ông như đang khóc, nước mắt nước mũi trào ra: "Tao không... Khụ khụ... Tao thật sự không..."

Cô vẫn không nhìn rõ khuôn mặt người kia, không còn thời gian nữa!

Cô nhanh chóng lao vào rừng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Mưa như trút nước, bóng tối dày đặc đến mức giơ tay lên không thấy năm ngón, cô chẳng thể phân biệt được phương hướng, chỉ có thể vừa lăn vừa bò, cố chạy theo hướng ngược lại.

Dường như vẫn còn sót một ít thuốc mê trong cơ thể cô, nó làm tay chân cô không có chút sức lực nào. Máu trên mặt cô hòa cùng nước mưa, chảy xuống không ngừng.

Điều tồi tệ nhất là cô cảm thấy mình đang sốt.

Bôn ba, hoảng sợ, dầm mưa trong mấy ngày qua công chiếm cơ thể vốn đã yếu ớt của cô.

Nước mưa lạnh buốt đập vào người khiến cơn ớn lạnh làm cô run rẩy.

Cô rất muốn dừng lại nghỉ ngơi, ngủ một giấc, nhưng không thể. Cô phải chạy thật xa, xa đến mức kẻ kia không thể tìm thấy cô... Cô dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước, đột nhiên, chân cô giẫm hụt vào khoảng không!

Cô mất đà lăn xuống dưới theo bùn đất trơn trượt, trời đất quay cuồng, cô không túm được bất cứ thứ gì.

Khi lấy lại tinh thần, cô đã rơi xuống nước.

Đây vốn là một cái đầm cạn, nhưng nước mưa từ trên núi dồn xuống với xu thế như sét giáng, giờ đã ngập quá đỉnh đầu cô.

Nước làm vết thương trên mặt cô đau nhói, khiến cô run rẩy, trong khi đó cả người cô mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực nào để đứng dậy.

Hàng Du Ninh cố gắng nổi lên mặt nước, cô nhìn lên bầu trời, nó bị những tán cây che khuất, chỉ còn lại màu đen mù mịt.

Cô đang ở đáy thung lũng, cách lối thoát ngày càng xa, sớm muộn gì Nhện Đen cũng tìm đến, mà cô không còn chút sức lực nào để leo lên nữa...

Cô nhớ lại bức tượng Phật lúc nãy, thậm chí họ đã ẩn náu trong một ngôi miếu, liệu có phải Bồ Tát đang che chở cho họ không? Liệu ông trời muốn cô chết sao?

Không...

Hàng Du Ninh bám vào một tảng đá, leo lên một cách khó nhọc. Không, cô có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể khuất phục.

Cô là con gái của một cảnh sát.

"Bố ơi... Ông trời sẽ giúp đỡ người tốt, đúng không bố?" Cô lẩm bẩm: "Nếu giúp kẻ xấu thì không xứng làm trời nữa!"

Một tia chớp xé ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm vang dội khắp rừng núi.

Cuối cùng cô cũng bò lên được bờ, đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng xào xạc.

Cô ngước lên nhìn, phát hiện có vài con chim đang chen nhau tránh mưa trên tảng đá bên bờ suối, có thể là vịt trời hoặc chim uyên ương, cô không nhìn rõ.

Hàng Du Ninh phát ra một tiếng rên khẽ trong cổ họng, cô lau máu trên mặt, nắm chặt tảng đá trong tay.

Những con chim hoảng hốt kêu lên, bay tứ tán, trong số đó có một con bay rất chậm. Hàng Du Ninh bất ngờ lao tới, dùng hết sức lực còn lại đè chặt nó xuống.

Sinh mạng nhỏ bé ấm áp và sống động nhanh chóng im bặt.

Hàng Du Ninh lau mặt, không biết là nước mắt hay máu, ngay sau đó cô c ắn vào cổ con chim.

Máu ấm nóng, tanh ngọt tràn vào cổ họng khô khát và dạ dày cháy bỏng của cô.

Cô phải bổ sung dinh dưỡng.

Sống sót có nghĩa là tất cả.

Hàng Du Ninh núp dưới một gốc cây, nhai thịt và máu ngấu nghiến, chắc chắn dáng vẻ của cô rất đáng sợ, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng dần dần bị niềm tin gần như hung hãn thay thế:

Đây là ông trời ban cho tôi, ý trời đứng về phía tôi!

Vừa mới phục hồi một chút sức lực, cô bỗng nghe thấy tiếng lội nước. Cô lật người nhảy lên, leo lên cái cây gần nhất.

Dưới tán lá, cô nhìn thấy Nhện Đen, ông ta vừa đi vừa chửi: "Con nhỏ khốn kiếp, con mẹ nó mày thử chạy một lần nữa xem!"

Hàng Du Ninh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn trời, mưa đã bắt đầu thưa dần, một khi trời sáng, chẳng mấy chốc ông ta sẽ tìm thấy cô.

Đã đến lúc không còn đường lui. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

"Mày không biết Triệu Minh Minh chết như thế nào đúng không?" Ông ta biết cô đang ở gần, cười đầy ác ý: "Tao cưỡi lên người cô ta như cưỡi một con ngựa cái! Cô ta tiểu tiện đại tiện không tự chủ được, cô ta còn cầu xin tao, đừng làm hại bà của cô ta..."

Ông ta có dao, khỏe hơn cô, nếu đánh trực diện với ông ta thì cô không có bất kỳ cơ hội thắng nào, cô phải lợi dụng bóng tối để đánh lén.

Hàng Du Ninh lặng lẽ c ởi quần áo của mình ra.

Chúng vẫn đang nhỏ giọt nước, cô phải đảm bảo hành động của mình không gây ra bất kỳ tiếng động nào...

Để ngăn cơn run rẩy, cô bắt đầu đọc thuộc lòng một vài câu thơ không liền mạch để chuyển hướng sự chú ý:

"Tôi đến với thế giới này,

Chỉ mang theo giấy, dây thừng và hình bóng,

Để trước khi bị xét xử,

Tuyên đọc âm thanh bị phán quyết."

"Còn cô gái ở Nam Kinh, gầy quá khó xử lý, tao đã cắt đầu cô ta..."

Ông ta quơ con dao trong tay một cách vô định, mang theo sự hưng phấn như bị thần kinh.

"Còn mày... mày chết giống như bố mày thì vừa đẹp, tao sẽ đếm số lỗ, hai mươi chín lỗ được không? Rồi tao sẽ gửi xác mày cho mẹ mày..."

“Nói cho mi biết nhé, thế giới

Tôi - không - tin!”

Ngay khi lưng ông ta bại lộ trong tầm nhìn! Hàng Du Ninh bất ngờ bật người, nhảy lên vai ông ta, lợi dụng trọng lực để dìm ông ta xuống nước.

Ông ta không kịp phản ứng, bị một lực mạnh ấn xuống nước, ông ta điên cuồng vùng vẫy. Khi ông ta nổi lên khỏi mặt nước, nhận ra xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại bóng tối.

Và con dao trong tay ông ta đã biến mất.

"Mẹ kiếp! Cho mày tí mặt mũi rồi đấy!" Cơn giận dữ khiến ông ta mất lý trí, ông ta rút một khẩu súng ra khỏi lồ ng ngực, nhắm thẳng vào những cành cây run rẩy và bắn một phát.

Vậy mà ông ta lại có súng...

Đàn chim bị tiếng súng làm cho hoảng sợ, bay lên không trung, lá cây rung rinh, không một bóng người.

"Ra đây! Cút ra đây!" Ông ta gào thét trong bóng tối, quần áo ướt sũng phát ra âm thanh rào rào.

Đột nhiên, có tiếng động phát ra từ bụi rậm, ông ta bắn một phát về phía đó.

Có vẻ như đã trúng phải thứ gì đó, nhưng lại như không trúng. Ông ta chửi bới và tiến lại gần, dùng súng gạt bụi cây ra, chỉ thấy một đống cỏ rối tung.

"Đồ khốn! Mày dám..."

Ngay giây sau, một bàn tay cầm dao vươn lên từ dưới nước, chỉ trong chớp mắt, nó đã cắ m vào tay trái ông ta!

"Tôi không tin bầu trời màu xanh,

Tôi không tin tiếng sấm vang vọng,

Tôi không tin giấc mơ là giả,

Tôi không tin cái chết không có báo ứng."

Máu trào ra, khẩu súng rơi xuống nước.

Người đàn ông giữ chặt cổ tay, phát ra tiếng hét thảm thiết.

Cuối cùng, ông ta đã nhìn thấy Hàng Du Ninh.

Ở đó, đầu cô gái từ từ nổi lên khỏi mặt nước, một nửa khuôn mặt trắng bệch, một nửa máu me be bét.

Cô khỏa thân, như một con yêu tinh nước, nhưng ông ta lại không cảm thấy có tí d*c vọng nào, chỉ có nỗi sợ hãi vô bờ bến.

"Đừng lại gần, con mẹ nó mày dám chạm vào tao thử xem!"

Hàng Du Ninh nhặt khẩu súng lên, nhắm vào đầu ông ta, giọng cô rất nhẹ: "Đồng bọn của mày là ai?"

Hai tay Nhện Đen đều bị phế bỏ, ông ta vừa chửi bới vừa lùi lại: "Mày có biết bắn không? Có gan thì mày bắn đi!"

Đạn đã lên nòng, Hàng Du Ninh nâng tay lên bắn một phát.

Viên đạn lướt qua tai Nhện Đen, cả người ông ta co giật trong vô thức, tai ông ta ong ong một lúc lâu.

"Ngày đó giết bố tôi còn có ai nữa?” Thậm chí giọng nói của cô có thể gọi là nhẹ nhàng, cô bước từng bước tiến gần về phía ông ta.

"Nếu biển cả đã quyết chí đánh vỡ đê,

Thì hãy để mọi dòng nước đắng đổ hết vào tim tôi,

Nếu đất liền đã quyết chí phải nâng cao,

Thì hãy để nhân loại chọn lại đỉnh núi để sinh tồn."

Nhện Đen lắc đầu, một lúc lâu sau bật cười một cách điên khùng: "Không phải mày có đôi mắt đó sao... Sao mày không nhìn ra?"

"Cái gì?" Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Trong giây phút Hàng Du Ninh ngây người, Nhện Đen bỗng lao về phía cô, cô bóp cò ngay lập tức!

Tuy nhiên, trong súng đã hết đạn.

Nhện Đen đè Hàng Du Ninh xuống, ngón tay ông ta đã không còn sức lực, ông ta dùng cùi chỏ chặn cổ cô.

"Chết đi! Con mẹ nó đáng lẽ mày phải chết từ chín năm trước!"

Ông ta trợn trừng mắt lên như sắp rách cả ra, điên cuồng đè Hàng Du Ninh xuống, cô muốn với lấy con dao, nhưng nó đã tuột khỏi tay cô và không biết đã bị dòng nước cuốn đi đâu.

Cô chỉ có thể dùng cả hai tay cố gắng nâng cùi chỏ ông ta lên, nhưng sức lực trong tay cô đang cạn kiệt từng chút một.

Cô bắt đầu xuất hiện ảo giác, thứ đang đè lên cô không phải là một con người, mà là một con quái vật.

“Nhìn đi, trên bầu trời mạ vàng đó,

Tràn đầy những cái bóng uốn lượn của người chết.”

Một con nhện có khuôn mặt con người, cười khằng khặc quái dị, vung tám cái chân lên, chất nhầy đen kịt nhỏ giọt tí tách từ miệng nó.

Một nỗi tuyệt vọng khổng lồ bao trùm lấy cô, cô đã không còn sức lực nữa.

Tiếng mưa dần dừng lại, phía đông đã hiện lên một vệt sáng, bóng tối đang tan biến.

Cô sẽ chết trước khi ánh bình minh đến.

"Tôi đến với thế giới này,

Chỉ mang theo giấy, dây thừng và hình bóng,

Để trước khi bị xét xử,

Tuyên đọc âm thanh bị phán quyết."

*Những câu thơ trên thuộc bài “Hồi đáp” của Bắc Đảo.

Không, không thể thua, mẹ... chị... còn cả Hứa Dã...

Cô buông tay, mò mẫm dưới thân, nắm chặt viên đá cuội dưới đáy sông.

Đó là chút sức lực cuối cùng trong ngày hôm nay...

Cô nghe thấy một tiếng gầm lớn của dã thú, toàn bộ rừng núi như rung chuyển.

Những chiếc vuốt to lớn, giẫm lên lá rụng, một con thú khổng lồ, cơ thể phủ lớp rực rỡ ánh sáng hiện ra.

Những đường vằn đẹp mắt, vóc dáng uyển chuyển, đôi con ngươi to như hai chiếc đèn lồng, nó tung người nhảy lên, đè bẹp Nhện Đen đang giương nanh múa vuốt.

Là hổ, vua núi trong truyền thuyết, vị vua đánh bại ác quỷ gây hại và muôn loài.

Hàng Du Ninh trợn mắt há hốc miệng nhìn nó, nó dùng những chiếc vuốt lớn xé Nhện Đen thành từng mảnh, sau đó phát ra một tiếng gầm vang dội.

Nó quay đầu nhìn cô.

Đôi con ngươi màu vàng óng của nó phản chiếu thân hình cô, trên cái trán rộng của nó là những vệt vằn chữ "vương."

Hàng Du Ninh cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, giơ tay về phía nó.

Con hổ lội qua dòng suối, từ từ đi đến trước mặt cô, trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời mới mọc, nó cúi đầu xuống.

Hàng Du Ninh cảm thấy lòng bàn tay mình có gợn sóng ấm áp tràn ra, nó cọ tay cô rồi hòa tan vào ánh mặt trời mới lên.

...

Khi Hứa Dã chạy đến theo tiếng súng, thung lũng đã tĩnh lặng không một tiếng động.

Không có tiếng chim hót, không có tiếng gió, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có.

Hàng Du Ninh nằm ngửa trên mặt nước, máu đã nhuộm đỏ xung quanh.

Trong khoảnh khắc đó, thế giới không còn bất cứ âm thanh nào cả, bước chân Hứa Dã trở nên mềm yếu, anh bước từng bước về phía Hàng Du Ninh.

Cho đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô, anh mới như nổi lên từ dưới nước, nghe thấy tiếng người xung quanh, tiếng chó sủa, âm thanh ồn ào của thế giới.

"Phát hiện nghi phạm! Không còn dấu hiệu sống!"

Ở nơi cách Hàng Du Ninh vài bước, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi nằm trên đất, đôi mắt trợn tròn lên đầy giận dữ, trán bị đá cuội đập vào, tạo thành một cái lỗ máu.

Ngoài ra, trên cơ thể ông ta còn có một vài vết thương nhỏ, có lẽ là do những động vật ăn xác gần đó cắn xé, không biết gặm c ắn trong lúc ông ta còn sống hay sau khi ông ta chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.