Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 44: Hai Nhện Đen




Thời tiết trong lành mát mẻ, đàn bồ câu lướt qua biển mây.

Ở ga Bắc Kinh, tiếng người ồn ào náo nhiệt, những hành khách còn ngái ngủ bước xuống tàu hỏa, tụ họp trên quảng trường tấp nập đông đúc.

Từ xa họ đã có thể nhìn thấy Hàng Kiến Thiết, anh ấy rất cao, mặc chiếc áo khoác màu xám xanh và quần vải, trông tràn đầy sức sống.

Anh ấy vẫy tay, cười để lộ hàm răng trắng, từ xa đã gọi: "Mẹ! Hàng Du Ninh... Em nhìn đi đâu vậy! Anh em ở đây cơ mà!"

Trương Thục Phân vô thức bước nhanh hơn vài bước, miệng vẫn trách móc: "Không phải đã bảo con không cần ra đón rồi sao, không nghe lời gì hết!"

"Sao mà không ra đón được! Mẹ là mẹ ruột của con mà!"

Hàng Du Ninh đẩy vali theo sau, Hàng Kiến Thiết vươn tay định véo má cô, nhưng lại thấy vết sẹo trên mặt cô.

Anh ấy do dự một chút, đổi sang xoa đầu cô, nói: "Không sao đâu! Gì cũng chữa được hết!"

Lúc này, anh ấy mới thấy Hứa Dã với một đống túi to túi nhỏ ở bên cạnh, hơi ngập ngừng hỏi: "Đồng chí này là?"

Họ đều lớn lên trong cùng một khu, đương nhiên biết nhau, nhưng khi chia tay Hứa Dã vẫn còn là một cậu nhóc non nớt, giờ đã không thể nhận ra được.

Hứa Dã bình tĩnh tự nhiên, nói: "Anh Kiến Thiết, em là Hứa Dã, cháu nội của ông cụ Hứa ở tòa nhà số một."

Trương Thục Phân bên cạnh bổ sung: "Chính là thằng nhóc hồi nhỏ hay đánh nhau với con đó! Giờ người ta làm cảnh sát rồi!"

Hàng Kiến Thiết ngẩn người trong chốc lát, sau đó phản ứng lại ngay, trách móc: "Mẹ, sao mẹ lại vạch áo cho người xem lưng thế, không phải đánh nhau! Là thằng nhóc đó đơn phương đánh con thôi!"

Mọi người đều bật cười, Hàng Kiến Thiết rất giỏi đùa giỡn, trời sinh biết cách làm người ta quý mến.

Hứa Dã đưa hết hành lý cho anh ấy rồi dặn Hàng Du Ninh: "Anh đã viết vị trí nhà khách và số điện thoại của anh ra giấy rồi, có chuyện gì thì cứ tìm anh."

Hàng Du Ninh nói: "Vâng."

Nói xong, Hứa Dã nhanh chân đuổi theo cảnh sát Dư, dưới ánh nắng, anh có bờ vai rộng, eo thon, so với cậu nhóc quậy phá ngày xưa y như hai người khác nhau.

Hàng Kiến Thiết đưa mắt nhìn anh đi xa rồi mới hỏi Trương Thục Phân: "Sao lại gặp cậu ấy vậy mẹ?"

Trương Thục Phân đáp: "Về rồi mẹ sẽ kể kỹ cho con nghe, giờ cậu ấy là người yêu của em gái con đó!"

"Gì cơ?" Hàng Kiến Thiết thật sự ngạc nhiên, quay đầu nhìn Hàng Du Ninh.

Lúc này Hàng Du Ninh vẫn còn ngái ngủ, buộc các gói đồ lại với nhau, dưới ánh mặt trời, vết sẹo trên mặt cô càng rõ hơn.

Hàng Kiến Thiết nói nhỏ: "Thế này thì tốt quá, con còn lo lắng cho khuôn mặt của em út..."

Đôi tay đang buộc hành lý của Hàng Du Ninh khựng lại vài giây.

Trương Thục Phân liếc anh ấy, hỏi: "Con thấy tốt thật à?"

"Đương nhiên rồi, cậu ấy trông rất có sức sống, công việc cũng tốt." Hàng Kiến Thiết đáp: "Sao thế ạ?"

Anh ấy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nét mặt vẫn còn mang đôi phần ngây thơ của thời niên thiếu.

"Không sao cả." Trương Thục Phân cười, nói: "Đi thôi con trai, đừng để Từ Tuệ chờ lâu sốt ruột."

Hai mẹ con đi đằng trước, Hàng Du Ninh theo sau.

Có lẽ Hàng Kiến Thiết đã quên lý do vì sao anh ấy từng đánh nhau với Hứa Dã, nhưng cô vẫn nhớ.

Năm đó, Hàng Tầm qua đời, vài ngày sau anh ấy mới trở về từ khu thanh niên xung phong.

Anh ấy luôn là người vô tư, thích cười.

Đó là lần đầu tiên Hàng Du Ninh thấy anh trai mình khóc, anh ấy gục xuống trước bài vị của Hàng Tầm, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc trong cuồng loạn.

Anh ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm điều gì đó, chỉ có Hàng Du Ninh ở gần mới nghe rõ.

Anh ấy nói: "Bố có xứng đáng làm bố không? Bố chỉ biết điều tra vụ án, bố có bao giờ nghĩ đến gia đình này không?"

Mối quan hệ bố con giữa Hàng Tầm và Hàng Kiến Thiết nhạt nhòa hơn các cặp bố con bình thường rất nhiều.

Ít nhất từ khi Hàng Du Ninh có thể nhớ, họ rất ít khi nói chuyện riêng với nhau. Khi Hàng Kiến Thiết bước vào tuổi dậy thì, anh ấy thường ngó lơ bố mình.

Còn Hàng Tầm, ông ấy cũng hoàn toàn xem anh ấy như người vô hình.

Đó là lần đầu tiên Hàng Du Ninh thấy rõ tình cảm của anh trai đối với bố, có lẽ chẳng thua kém gì cô.

Sau đó, Hàng Kiến Thiết rời đi.

Khi trở lại, anh ấy tình cờ gặp Hứa Dã đang mang đồ đến nhà họ.

Hứa Dã đã từng nói rằng anh sẽ lo khẩu phần ăn cho Hàng Du Ninh, thế là thỉnh thoảng anh sẽ đến nhà, mang theo phiếu cơm, gạo và bánh ngô mà không biết anh kiếm từ đâu.

Dù Trương Thục Phân nghèo, nhưng bà ấy không đến mức phải nhận đồ của một đứa trẻ, nhất là một đứa trẻ không cha không mẹ, vì thế lần nào bà ấy cũng bảo Hứa Dã mang về.

Hôm đó, khi họ đang từ chối đẩy qua đẩy lại thì Hàng Kiến Thiết trở về.

Anh ấy luôn là chàng trai tươi sáng và cởi mở trong mắt các bậc phụ huynh, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói nặng lời với ai.

Không ai ngờ rằng, đột nhiên anh ấy lao tới, đẩy Hứa Dã đứng không vững, lớn tiếng chất vấn: "Mẹ kiếp cậu có quyền gì mà đẩy mẹ tôi!"

Hứa Dã trợn mắt, đáp lại: "Anh có mắt không hả? Não anh mọc ở mông à? Hay mông mọc trên mặt hả?"

Hàng Kiến Thiết đấm thẳng vào mặt Hứa Dã.

Dù bố anh ấy là cảnh sát nhưng chưa bao giờ ông ấy dạy anh ấy võ thuật. Còn Hứa Dã thì biết đánh nhau từ khi biết đi, anh không chịu khuất phục, đấm trả ngay lập tức.

Lúc đó, Hàng Kiến Thiết đã trưởng thành, Hứa Dã vẫn còn là một thiếu niên. Ban đầu cả hai đánh nhau giằng co qua lại, nhưng sau đó Hứa Dã ngồi đè lên người anh ấy, giáng hết cú đấm này đến cú đấm khác xuống mặt anh ấy.

Vì sao ư? Bởi vì dù đã bị đánh bầm dập, Hàng Kiến Thiết vẫn gào lên: “Mày không có bố mẹ! Đồ sao chổi! Đồ con hoang!"

Hứa Dã mồm mép sắc bén, đáp trả: "Con mẹ nó mặt anh mọc ở mông thì đừng có mở miệng, thối không chịu được!"

Hứa Dã đánh đỏ cả mắt, mãi đến khi mọi người trong khu ra ngăn cản, họ mới bị tách ra.

Buổi tối, Trương Thục Phân bôi thuốc cho Hàng Kiến Thiết, mắng anh ấy: "Con có bị khùng không hả! Đánh nhau với trẻ con làm gì!"

Hàng Kiến Thiết mạnh miệng, nói: "Con đánh thay cho bố con! Nếu bố con không lật lại vụ án giúp Hứa Dã, bố con có chết không? Bố con có chết không!"

"Trời ơi, ông cố nội của tôi! Con im ngay đi!"

Trương Thục Phân vội vàng bịt miệng anh ấy lại, anh ấy ú ớ một lúc rồi gục xuống bàn khóc nức nở.

Hàng Du Ninh cảm thấy anh trai mình thật ngốc.

Cô cũng nghĩ rằng cái chết của Hàng Tầm có liên quan đến việc ông ấy điều tra vụ án của Triệu Minh Minh, nhưng không phải vì Hứa Dã, mà là vì chính nghĩa.

Anh trai cô lớn hơn cô nhiều, đã là người trưởng thành, vậy mà những điều cơ bản ấy cũng không hiểu.

Nhưng cô lại thấy hơi xúc động.

Sau khi Hàng Tầm qua đời, cô cũng có một nỗi giận dữ to lớn, muốn đấm thế giới đáng ghét này, nhưng không biết phải đấm vào đâu.

Hàng Kiến Thiết cũng giống cô.

Và bây giờ, Bắc Kinh lúc đầu thu, cô nhìn về phía trước, Hàng Kiến Thiết và Trương Thục Phân đang cười vang dội không ngừng.

Cô nghĩ, cuối cùng họ vẫn khác nhau.

Mười năm trôi qua, Hàng Kiến Thiết có thể hoàn toàn quên bố.

Thậm chí còn coi "kẻ thù" mà anh ấy từng nghĩ là một chàng trai trẻ bình thường, đầy sức sống.

Còn cô thì mãi mãi, mãi mãi sẽ không quên.

...

Từ Tuệ mặc chiếc áo khoác xanh lam có độn vai, đi đôi giày da cao gót màu đỏ, dựa vào chiếc xe Santana. Thấy mọi người đến, cô ấy vội vàng bước nhanh tới, nói: "Mẹ, Ninh Ninh, đi đường mệt rồi nhỉ."

Hàng Du Ninh chỉ từng gặp cô ấy một lần, khi đó cô ấy vẫn là bạn gái của anh trai, được anh ấy đưa về nhà, cô ấy không quá xinh đẹp, nhưng phong thái thì nhìn cái thôi đã thấy đặc biệt.

Tóc ngắn gọn gàng, má ửng hồng, giọng nói bùi tai như người dẫn chương trình.

Hiện giờ, cô ấy cũng không thay đổi nhiều, giọng nói vẫn êm tai như trước.

"Về chuyện của Ninh Ninh, bố con đã nhờ người tìm hiểu." Cô ấy nói: "Bây giờ, khoa phẫu thuật chỉnh hình tốt nhất nằm ở Bệnh viện Đa khoa Không quân, những cựu chiến binh bị hỏng mặt trên chiến trường đều được điều trị ở đó."

Cô ấy nhìn Hàng Du Ninh qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng an ủi: "Đương nhiên, Ninh Ninh không tính là hỏng mặt, chắc chắn sẽ chữa khỏi."

Trương Thục Phân ngồi ở ghế sau, ân cần nói: "Tuệ Tuệ, làm phiền con quá, nhớ cảm ơn bố con giúp mẹ nhé."

"Mẹ à, đều là người một nhà cả, không cần nói những điều này." Từ Tuệ nói: "Bố mẹ con bận rộn công việc, mấy ngày nữa sẽ mời mọi người ăn cơm."

Từ Tuệ và Hàng Kiến Thiết là bạn đại học. Khi Hàng Kiến Thiết thi đậu vào đại học, anh ấy đã ngoài hai mươi tuổi, tốt nghiệp xong, hai người kết hôn.

Bố của Từ Tuệ là Cục trưởng, mẹ là giáo sư đại học, Hàng Kiến Thiết có thể được phân công làm việc ở Bắc Kinh cũng nhờ bố vợ giúp đỡ.

Đối với cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này, yêu cầu duy nhất của bố mẹ vợ là phải có nhà khi kết hôn.

Lúc đó, Hàng Kiến Thiết vừa mới vào đơn vị làm việc, chưa đủ điều kiện để được phân nhà, bố vợ đã xin cho anh ấy một suất mua nhà thương mại.

Có hai lựa chọn: Hoặc là đợi được phân nhà, nhưng thời thế thay đổi khó lường, ai biết được cô con dâu tốt thế này có thể chờ đợi được không?

Hoặc là mua ngay căn nhà này.

Trương Thục Phân quyết tâm, gom hết số tiền bà ấy có và đưa cho Hàng Kiến Thiết - đó là tiền trợ cấp tử tuất của Hàng Tầm và số tiền bà ấy chắt chiu trong nhiều năm qua để dành mua quan tài.

Căn nhà được mua, cuộc sống nửa đời sau của Hàng Kiến Thiết đã được giải quyết xong.

Anh ấy trở thành người Bắc Kinh, làm việc trong cơ quan nhà nước, còn vợ anh ấy thì làm phiên dịch ở Bộ Ngoại giao.

Nhà họ nằm trong khu vực vành đai hai của Bắc Kinh, đó là một căn nhà rộng tám mươi mét vuông, tường trắng mới tinh, sáng sủa và đẹp đẽ.

Từ Tuệ lái xe đưa họ về nhà, rồi nói: "Buổi chiều con còn có việc ở đơn vị, tối về chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm!"

"Ừ, con cứ lo việc của mình đi!"

Trương Thục Phân lúng túng mất tự nhiên đứng trong phòng khách quá mức ngăn nắp và xinh đẹp. Cửa sổ màu xanh lam nhạt, rèm cửa in họa tiết cây tre, chính giữa phòng khách là một chiếc TV đen trắng, trên đó phủ một tấm vải ren trắng.

"Có hai phòng, một phòng bọn con ở, một phòng là phòng làm việc, nhưng bây giờ chất kín đồ rồi, toàn là tài liệu bảo mật..."

Hàng Kiến Thiết mở ghế sofa thành một chiếc giường nhỏ chật chội, nói: "Hai người chịu ấm ức một chút nhé, mấy hôm nay ngủ tạm ở đây trước!"

"Chịu ấm ức gì chứ! Tốt lắm rồi!" Trương Thục Phân xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp, vừa làm vừa nói với Hàng Du Ninh: "Đi lấy chậu nước cho mẹ!"

Khi Hàng Du Ninh đi lấy nước, cô đi qua phòng làm việc và thấy rằng đúng là đầy ắp các loại tài liệu, nhưng có một chiếc giường gấp trong đó.

Cô bỗng cảm thấy nỗi ấm ức cực lớn trào dâng.

Cô quay lại nói với Hàng Kiến Thiết, người đang ngồi vắt chân xem TV trên ghế sofa: "Anh!"

Hàng Kiến Thiết giật nảy mình, nói: "Làm gì đấy!"

"Chị em đến chơi, anh cũng để chị ấy ngủ trên sô pha à?"

"Ừ, nhưng con bé không ngủ ở nhà, ra khách sạn ở."

Hàng Du Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Trương Thục Phân ngủ trên sô pha là chuyện đương nhiên, bà ấy chỉ trách mình dâng hiến cho con trai chưa đủ.

Hàng Du Ninh thì không thấy vấn đề gì, nhưng cô biết, đối với Hàng Nhã Phỉ, đó là một sự sỉ nhục.

Nhưng Hàng Kiến Thiết lại không nhận ra điều đó.

Anh ấy đã quen với việc lấy mình làm trung tâm, không để tâm nhiều đến cảm xúc của người khác.

Nghĩ đến đây, Hàng Du Ninh bỗng có một cảm giác gì đó mơ hồ thoáng qua. Cô lấy mẩu giấy trong vali ra và gọi điện cho Hứa Dã.

Hứa Dã nhanh chóng bắt máy: "Sao thế, Ninh Ninh?"

"Anh Tiểu Dã, Trang Trạch Thư và Cố Kỳ Hành là người thế nào?"

...

Hứa Dã hơi do dự, quay đầu nhìn lại.

Cảnh sát Dư ở trong phòng đơn khác, còn Tống Chi Giang đã ngáy như sấm.

"Bây giờ anh không có tài liệu, nhưng anh có thể kể cho em nghe đại khái.”

Anh nhớ lại thông tin về bố của Cố A Phúc trước.

Cố Kỳ Hành sinh ra trước khi xây dựng đất nước, lúc mười mấy tuổi thì c**ng hi3p em gái mình – Cố Kỳ Ngôn.

Sau đó, ông ta bị bố mẹ gửi đi học nghề ở nơi khác.

"Khoan đã." Hàng Du Ninh nói: "Tại sao ông ta lại bị gửi đi?"

"Ý em là sao?"

"Cố Kỳ Ngôn mới là... nạn nhân, đúng không? Cô ấy còn mang thai nữa." Cô nói: "Không phải đưa cô ấy đi sẽ hợp lý hơn sao?"

Hứa Dã đáp: "Có lẽ chỉ có một cơ hội để gửi một người ra ngoài, nên..."

"Vậy là họ đã gửi người được cưng chiều nhất trong gia đình." Hàng Du Ninh ngắt lời.

Hứa Dã nhướn mày, không đưa ra bình luận nào, tiếp tục nói về Trang Trạch Thư.

"Trang Trạch Thư là con một, gia đình khá giả. Hồi nhỏ, anh ta bị hen suyễn nên bố mẹ rất nuông chiều anh ta. Anh ta học rất giỏi, thi đỗ trường sư phạm..."

Hàng Du Ninh nói: "Vậy anh ta cũng là đứa con được cưng chiều nhất trong nhà."

Hứa Dã: “Sao thế?”

“Bọn họ... như được lựa ra.”

Hứa Dã ngây ra rồi bật cười.

Đối với anh, đây chỉ là hai vụ án không liên quan gì đến nhau trong hàng trăm vụ án, nhưng lại là một trong số ít vụ án mà Hàng Du Ninh đã tiếp xúc, nên cô dễ liên kết chúng lại với nhau.

“Ninh Ninh, đây là hai vụ không liên quan gì đến nhau...”

“Nhưng Nhện Đen muốn trả thù nhà bọn em, mà vụ án mạng 527 xảy ra ở gần nhà bọn em, anh không thấy trùng hợp quá rồi sao?”

Hứa Dã sửng sốt.

Hàng Du Ninh nói tiếp: “Em luôn cảm thấy, Nhện Đen mở sạp báo, từng bước gài bẫy Trang Trạch Thư để lợi dụng mối quan hệ giữa anh ta và Tô Mai, nhằm giết Hàng Nhã Phỉ. Điều này thật phiền phức.”

Đây là điều Hứa Dã đã nói với cô sau đó, khi ấy cô chỉ nói: “Điều này không khớp với những gì em đã thấy về ông ta.”

Cô cảm thấy ông ta tàn bạo, lỗ m ãng, điên cuồng.

Mà cách làm thực tế của ông ta lại tỉ mỉ, kiên nhẫn và từ tốn.

Hàng Du Ninh tiếp tục: “Em nghĩ, mục đích ban đầu của Nhện Đen là dụ Trang Trạch Thư giết người, nhưng sau khi phát hiện ra anh ta không dám mới tự mình ra tay.”

Hứa Dã cảm thấy thật khó tin, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, anh thấy điều này không phải không có khả năng.

Thật ra Trang Trạch Thư có khả năng giết người tiềm ẩn. Anh ta bị đè nén trong thời gian dài, lại bị đả kích bởi việc vợ chưa cưới có con, cùng với việc bị một kẻ giết người đe dọa, rất dễ làm ra những hành động cực đoan.

Nếu anh ta giết Hàng Nhã Phỉ...

Nhện Đen vừa thực hiện được “dự báo” của mình, vừa dễ dàng trốn thoát.

Hàng Du Ninh nói: “Anh Tiểu Dã, em kiến nghị các anh thẩm vấn Cố Kỳ Hành.”

“Ông ta đã dừng lại mười mấy năm, đột nhiên lại giết người, không biết trong lúc đó có ai xúi giục không.” Giọng Hàng Du Ninh truyền đến từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.

“Nếu có, thì có nghĩa là có.”

“Một kẻ tìm kiếm những người có tiềm năng phạm tội, lập kế hoạch giết người, kẻ bị bắt chỉ là một trong những công cụ giết người mà gã chọn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.