Hàng Du Ninh vẫn đang thao thao bất tuyệt phân tích vụ án, đột nhiên Hứa Dã ngắt lời cô: "Ninh Ninh, đây là lần đầu em đến Bắc Kinh phải không?"
Hàng Du Ninh đáp: "Phải!"
Hứa Dã đứng dậy, kéo cô lên: "Chúng ta đi chơi đi, mai phải về rồi."
Ngay bên cạnh là sân trượt băng, Hứa Dã cũng không biết nhiều, chỉ nhớ những ngày còn đi học ở Bắc Kinh, bạn bè thường trốn đi trượt patin.
Anh dẫn Hàng Du Ninh vào sân, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống mặt sàn trơn bóng. Bài hát đã chuyển sang giọng hát ngọt ngào du dương của Đặng Lệ Quân:
"Xin anh dịu dàng như câu chuyện
Nhẹ nhàng ôm em vào lòng
Tình yêu dịu dàng như câu chuyện
Không còn làm em đau lòng nữa."
Đám học sinh ăn mặc rất thời thượng cười đùa trượt qua.
Hàng Du Ninh nhìn mà mê, cô nói: "Anh ơi, anh có nhận ra không, người Bắc Kinh đẹp hơn người bình thường."
"Em suốt ngày toàn nói mấy lời ngớ ngẩn."
Hứa Dã trả tiền xong, cúi xuống đeo giày trượt cho Hàng Du Ninh. Hàng Du Ninh có hơi bất an, nói: "Anh ơi, em không biết trượt thì phải làm sao?"
Hứa Dã nói: "Có anh đây."
"Không phải, em sợ em không biết trượt, tiền trả rồi lại lãng phí mất."
"Lãng phí thì lãng phí!" Hứa Dã gần như phát cáu: "Anh đâu có thiếu tiền!"
Thật ra anh cũng không biết trượt lắm, chỉ cẩn thận đứng phía sau bảo vệ cô, hơi ấm của anh bao quanh cô.
Đột nhiên Hàng Du Ninh cảm thấy rất yên tâm. Cô nhớ lại một đêm hè rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên cô một mình ra ngoài mua đồ, bố đứng ở cửa và nói: "Đi đi, bố đứng đây nhìn con!"
Cô rất sợ bóng tối, đi được một bước mà quay đầu lại ba lần. Cô biết nhiều bậc phụ huynh thích trêu con mình, nói rằng họ luôn dõi theo, nhưng chẳng biết biến mất từ khi nào.
Nhưng bố cô luôn đứng đó, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt ông ấy, vô cùng dịu dàng, dù cô quay đầu lại bao nhiêu lần, ông ấy vẫn đứng ở đó.
Cuối cùng cô không sợ chút nào nữa, dũng cảm bước về phía trước.
Rất giống cảm giác lúc này.
Mặc dù Hứa Dã cộc cằn, lời lẽ cay độc, nhưng anh đang căng thẳng che chở cho cô trượt về phía trước. Cô biết anh sẽ không bao giờ biến mất.
"Nhìn thẳng phía trước! Nhìn anh làm gì!"
Sợ có người đâm vào cô, Hứa Dã kéo cô lại, nhưng bản thân anh lại không đứng vững, ngã phịch xuống đất.
Hàng Du Ninh cười nghiêng ngả, cho đến khi Hứa Dã đứng dậy, định véo má cô thì cô mới vội vàng trượt đi.
Có lẽ vì học võ, cô biết trượt rất nhanh, lướt qua lại trên sân băng giống như một con én nhỏ.
Hứa Dã thì kém xa, vẫn phải trượt từng bước, nhíu mày lại đầy lo lắng.
Hàng Du Ninh không để ý đến anh, trả tiền rồi, cô nhất định phải trượt cho đáng, không ai trong sân trượt nhanh và nhiều hơn cô.
"Oa! Trượt nhanh ghê!"
Một chàng trai lướt qua bên cạnh cô, cất giọng trêu chọc: "Chị Sẹo, trước đây chưa thấy chị nhỉ!"
Hứa Dã còn đang ở xa, Hàng Du Ninh ngó lơ cậu ta, tiếp tục trượt về phía trước.
Nhóm bạn của cậu ta cười ồ lên: "Chị Sẹo không thèm để ý cậu!"
Chàng trai hơi tức giận, nói: “Chị Sẹo! Chúng ta thi đi!”
Hứa Dã đã nhận ra, anh lảo đảo trượt về phía đó, nhưng quá chậm.
Hàng Du Ninh không muốn gây rắc rối, hỏi: "Thi gì?"
"Năm vòng! Xem ai đến trước, mời nước ngọt cho những người quen!"
Hàng Du Ninh quay lại nhìn Hứa Dã, hỏi: "Anh ơi, được không?"
Hứa Dã vốn định tháo giày trượt ra để xử lý đám nhóc đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Hàng Du Ninh, anh dừng lại và nói: "Đương nhiên, em muốn thi thì thi!"
Hàng Du Ninh gật đầu đồng ý.
"Vào chỗ... Bắt đầu..."
Có vẻ chàng trai là khách quen của sân trượt, cậu ta trượt lên trước một cách nhanh chóng, xung quanh vang lên tiếng cổ vũ: "Cố lên!", “Giành chiến thắng!”
Hàng Du Ninh theo sát phía sau, cô không khỏe bằng những chàng trai đang độ tuổi dậy thì, nhưng lại có ưu thế nhẹ nhàng, biết cách sử dụng sức lực hợp lý.
Vòng đầu, vòng hai…
Đến vòng ba, Hàng Du Ninh đã bỏ xa cậu ta một khoảng.
Cô cảm thấy mình nhanh đến mức không thể tin nổi, lướt qua như một cơn gió nhẹ, cũng giống một chú chim xuyên qua mây bay vút lên.
Tất cả mọi thứ, con người, cảnh vật đều trở thành ánh sáng rực rỡ vỡ vụn, bao gồm cả Nhện Đen, vụ án lộn xộn, nếp nhăn trên trán của Trương Thục Phân, khuôn mặt đắc ý kiêu căng của Hàng Kiến Thiết, cả hội người khuyết tật mà chị dâu đã nhắc tới…
Tiếng gió vù vù bên tai. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình có thể trượt mãi, trượt mãi, trượt đến ánh chiều tà, đến cả mặt trăng.
"Được rồi, được rồi, Ninh Ninh!"
Hàng Du Ninh bất ngờ lao vào một vòng tay, cô còn hơi choáng váng, ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Dã, anh ôm chặt cô, giống như hồi còn nhỏ.
Lúc này, tiếng ồn ào xung quanh mới ùa vào tai cô, chàng trai kia thở hổn hển ngồi trên đất, nói: "Không phải chứ chị à, sao chị giống vận động viên chuyên nghiệp thế?"
"Đúng đấy, cậu Lục cũng thật vô dụng, để một cô gái vượt qua hơn nửa vòng!"
Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào.
Chàng trai đó có chơi có chịu, ngồi nghỉ xong thì chạy ra ngoài mua nước ngọt cho tất cả bạn bè đang xem, mua cả coca cho Hàng Du Ninh.
Một chai nhỏ, màu đen, cầm trong tay mát lạnh.
"Này, cho tôi số điện thoại đi, lần sau cùng trượt băng nhé!" Chàng trai nói.
"Chúng tôi là người nơi khác đến." Hàng Du Ninh nhấp một ngụm coca, mát lạnh, thật sảng khoái.
Cô thắng rồi, hiếm khi cô thắng lắm.
Cô ôm chai coca quý giá đó, quay người định đi, nhưng đi được một nửa, lại nói với chàng trai: "Tôi tập võ nên th@n dưới vững, trượt nhanh hơn là chuyện bình thường!"
Chàng trai ngây người, sau đó mới hiểu ra Hàng Du Ninh đang an ủi cậu ta.
Cậu ta cảm thấy Hàng Du Ninh là một người rất thú vị, không biết dùng từ nào để hình dung, cô không lạnh lùng, cũng không kiêu ngạo, càng không phải là kiểu cô gái yếu đuối.
Nếu phải cố miêu tả, có lẽ chỉ có thể dùng hai từ để hình dung bản chất:
"Chất phác."
Cô gái chất phác Hàng Du Ninh đang cầm chai coca chạy về phía Hứa Dã: "Anh! Anh! Em mời anh uống coca nè!"
Đây là thứ cô giành được nhờ thắng lợi! Một thứ ngọt và ngon hơn cả bánh rán, cô vui vẻ hơn mọi khi.
Hứa Dã nhìn Hàng Du Ninh.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô hồng hào, đôi mắt sáng như những vì sao, khi chạy về phía anh, toàn thân cô tỏa ra hương vị vui vẻ.
Ngọt ngào hơn coca, đẹp hơn, làm anh muốn sở hữu.
Hứa Dã ôm cô vào lòng, uống một ngụm coca trong tay cô.
Anh không giỏi nói, nhưng cảm xúc mãnh liệt trong lòng, sự yêu thương tràn đầy trong mắt, chỉ có thể thốt lên: "Sau này anh sẽ dẫn em đến đây trượt băng nữa."
Hàng Du Ninh lắc đầu trong lòng anh, cười nói: "Vậy thì không còn thú vị nữa."
Rõ ràng hai người họ không làm gì quá mức, nhưng bầu không khí đó khiến những người xung quanh đỏ mặt, nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Hàng Du Ninh lại không cảm thấy có gì không ổn, cô quá hạnh phúc, cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa.
Tối đó, Phương Đồng mời ăn tối, Hứa Dã dẫn Hàng Du Ninh đến.
Đó là một căn tứ hợp viện trong ngõ nhỏ, phải rẽ qua rẽ lại quanh co mới thấy bên ngoài có mấy cái bàn, trên bàn là nồi đồng nóng hổi.
Phương Đồng vẫy tay gọi họ: "Hứa Dã! Ở đây!"
Hứa Dã giới thiệu: “Đây là bạn học cũ của anh, Phương Đồng, đây là em gái tôi...”
Anh hơi khựng lại rồi mới nói: “Đây là người yêu tôi, Hàng Du Ninh!”
Hàng Du Ninh vẫn chìm trong trạng thái phấn khích từ nãy giờ, nghe vậy thì ngây ra tại chỗ.
Hứa Dã không nhìn cô, nét mặt nghiêm túc như thể trước mặt không phải là thịt cừu mà là một quả bom của kẻ thù.
Cô luôn lờ mờ cảm giác rằng kể từ khi cô tỉnh dậy, Hứa Dã đã thay đổi cách đối xử với cô.
Dường như giữa hai người có gì đó, cả Trương Thục Phân lẫn những người xung quanh đều ngầm thừa nhận.
Hơn nữa, có vẻ bầu không khí ấy cũng muốn làm cô chấp nhận điều đó một cách tự nhiên, nhưng cô không biết mình nên chấp nhận cái gì.
Hứa Dã không nói, cô cũng ngại hỏi.
Những năm đó, hầu hết tình yêu đều như vậy, không có lời tỏ tình, không có những câu nói ngọt ngào sến sẩm, mọi thứ đều dựa vào sự hiểu ngầm.
Đây là lần đầu tiên anh chính thức nói ra những điều chưa chắc chắn trong lòng.
Hứa Dã hồi hộp đến mức không biết phải thở ra sao, hình như Phương Đồng ở trước mặt đang nói chuyện với anh, mà hình như không phải, toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung vào Hàng Du Ninh.
Một giây, hai giây, ba giây…
Hàng Du Ninh nói: "Em chào anh Phương Đồng."
"Chào em chào em!" Phương Đồng cười nói: "Tôi biết ngay mà, chắc chắn Hứa Dã sẽ tìm một cô gái nhẹ nhàng dịu dàng như em."
"Tại sao vậy?"
Phương Đồng vừa pha chế gia vị giúp họ, vừa cười nói: "Trước đây có cô gái thích anh ta, nhưng anh ta lại làm bộ làm tịch, bảo cô ấy ồn ào quá!"
Hàng Du Ninh nhớ lại suốt chặng đường vừa rồi, cô nói không ngừng nghỉ, hơi ngại ngùng liếc nhìn Hứa Dã.
Hứa Dã xoa đầu cô, cười nói: "Em phải nói nhiều vào, bình thường em ỉu xìu như chim cút, không nói gì người ta lại nấu em lên đó!"
Phương Đồng cười khanh khách.
Hứa Dã từng bị tội phạm dí súng vào đầu, từng mai phục ở hang ổ của đám tội phạm, nhưng chưa bao giờ anh hồi hộp như lúc này.
Cũng chưa từng vui như thế, cảm giác giống như một tử tù sắp bị xử án, nhưng đột nhiên nhận được đại xá.
Phương Đồng nói: "Anh bạn, anh cười ngốc nghếch gì vậy, chưa uống đã say à?"
Thịt cừu được nhúng trong nước trắng, chín cái là vớt ra luôn, chấm với tương vừng. Trong tương vừng có hoa hẹ, tỏi ngọt và chao, đưa vào miệng rất thơm ngon.
Thịt cừu có cả hương vị béo ngậy của mỡ cừu, còn có chút xương sụn, càng nhai càng thấy ngon.
Đây là lần đầu tiên Hàng Du Ninh ăn món này. Hứa Dã không uống rượu, cô và Phương Đồng uống một chút rượu trắng.
Phương Đồng kể về chuyện của Hứa Dã hồi còn đi học.
Cô mới biết, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, Hứa Dã đã làm công an nhân dân ở đồn rất nhiều năm. Có một băng nhóm tội phạm cướp của chạy trốn, anh đã nghiên cứu vết bánh xe, tìm ra chiếc xe của bọn cướp từ hàng nghìn chiếc xe trong thành phố.
Anh còn từng đi nằm vùng. Hồi đó có một nhóm lừa gạt buôn bán trẻ em, lẩn trốn trên tàu hỏa. Anh đã dùng mối quan hệ với những người bán hàng trên tàu hồi trước, giả vờ gia nhập băng nhóm rồi bắt gọn một mẻ, cứu được mấy chục đứa trẻ bị bắt cóc.
Sau đó, anh được tiến cử lên Bắc Kinh học tập, rồi sau đó thăng chức làm cán bộ ở Công an tỉnh…
"Giỏi quá đi…" Hàng Du Ninh thốt lên.
Cô rất ít khi ghen tị người khác, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cực kỳ ghen tị Hứa Dã.
Trong những ngày cô sống ở tiệm tạp hóa nhỏ bé, anh lại có một cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy nhưng cũng rất phong phú và đặc sắc.
Hứa Dã nói: "Nói những chuyện này làm gì! Uống đi!"
"Ai uống với anh chứ! Toàn soda mà ra vẻ gì vậy!" Phương Đồng khinh bỉ, chỉ chạm cốc với Hàng Du Ninh.
Phương Đồng tưởng Hàng Du Ninh cho rằng công việc của Hứa Dã quá nguy hiểm, vội vàng bổ sung: "Nhưng anh ấy thật sự là người đàn ông tốt, không hút thuốc, không uống rượu, ai đưa cũng không động đến. Anh ấy bảo đã hứa với em gái, không đụng vào đồ gây nghiện."
Hàng Du Ninh vui vẻ, giơ đũa lên nói: "Chính là em!"
Mặt Hứa Dã hơi đỏ, vẫn cố cứng miệng: "Ai nói là em, anh không thể có em gái khác à?"
Hàng Du Ninh đáp: "Em biết! Chỉ có mình em thôi!"
Cô đã hơi say, rượu trắng khiến máu trong người cô chảy rần rần, đầu hơi lâng lâng.
Hứa Dã ôm cô, mà cô lại không để ý đến cử chỉ thân mật quá mức này.
Cô thuận thế ghé sát vào tai anh, nói nhỏ: "Thật ra em cũng chỉ có anh thôi, em không thích Hàng Kiến Thiết!"
Hứa Dã rất bình tĩnh, nói: "Anh biết."
Rồi anh bình thản uống một ngụm soda, uống cả vào lỗ mũi.
Sau khi ăn uống với Phương Đồng xong, đã gần tám giờ rồi, Hứa Dã đưa Hàng Du Ninh về.
Hứa Dã hỏi: "Ngày mai bọn anh phải về rồi, em phải ở Bắc Kinh thêm mấy ngày?"
Hàng Du Ninh trả lời: "Đúng vậy, bố mẹ chị dâu mời bọn em về nhà ăn cơm."
Dưới tác động của rượu, đôi mắt cô ươn ướt, bước đi nhún nhảy, trông hoạt bát khác hẳn thường thường.
Hứa Dã cố gắng chuyển sự chú ý của mình, nghĩ đến những chủ đề khác: "Sau này, em có muốn ở lại miền Nam không?"
Hàng Du Ninh đáp: "Không biết, em không muốn sống với mẹ nữa."
Hứa Dã hơi ngỡ ngàng, đang định nói gì đó thì nghe thấy Hàng Du Ninh gọi anh: "Anh ơi."
"Hả?"
"Anh sẽ kết hôn với em sao?"
Hứa Dã chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong cơ thể, làm cho anh cứng đờ, không dám động đậy.
Mãi đến tận khi Hàng Du Ninh lại lần nữa: "Anh?"
Hứa Dã mới ừ một tiếng.
Hàng Du Ninh lại hỏi một câu khiến Hứa Dã càng bất ngờ hơn: "Anh sẽ có nhà chứ?"
"Ừ, đơn vị sẽ phân nhà." Anh nói: "Anh cũng có chút tiền tiết kiệm, có thể mua nhà."
"Thật tuyệt." Hàng Du Ninh thở dài, nhưng giọng cô lại rất vui vẻ.
Cô tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ theo anh, không phải theo mẹ nữa, đúng không?"
Cô không có tiền, không có nhà, không có việc làm, cách duy nhất cô nghĩ ra để thoát khỏi mẹ mình dường như chỉ có thể là kết hôn.
"Ừ."
Hứa Dã cảm giác như linh hồn anh đã rời khỏi cơ thể, một phần đang cùng cô bước đi dưới ánh đèn đường, còn phần kia đã bay lên tận mây xanh.
"Vậy em có thể làm gì tùy thích, đúng không?" Hàng Du Ninh hơi ngà ngà say khẽ cười, đôi mắt lấp lánh mơ màng: "Em có thể điều tra các vụ án, đi học, tìm việc làm, cũng không cần phải chữa vết sẹo trên mặt nữa! Đúng không?"
"Tất nhiên!"
"Vậy thì kết hôn cũng không tệ."
Cổ họng Hứa Dã như bị nghẹn lại, anh dùng hết sức lực để kiềm chế bản thân, sợ mình sẽ rơi nước mắt, cũng sợ mình sẽ làm điều gì không đúng với cô bé này.
Cô vẫn chưa hiểu gì, ngây thơ như thể chỉ đang đề nghị: "Chúng ta chơi chung nhé."
Anh biết mình nên giải thích cho cô nghe hôn nhân là gì, tình yêu là gì.
Nhưng một nỗi khao khát mãnh liệt chiếm lấy linh hồn anh, khiến anh cảm thấy mình sắp sở hữu cô mãi mãi, nụ cười của cô, sự thông minh của cô, ngón tay út lành lạnh của cô lơ đãng lướt qua làn da anh.
Anh có thể nắm tất cả những điều đó trong tay mình.
Họ đến nhà Hàng Kiến Thiết, Hàng Du Ninh vẫy tay tạm biệt rồi đi lên tầng.
Cô chạy vài bước, lại thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Anh, đừng quên, đến cưới em sớm nhé!"
Hứa Dã gật đầu, nói: "Anh sẽ về chuẩn bị ngay.”
Nói xong, anh quay người đi mà không ngoảnh lại, còn vung cùng tay cùng chân.
Anh cần thời gian, cần thời gian để làm cảm xúc hỗn loạn trong lòng dịu lại.
Vì vậy, anh không nhận ra ánh mắt cuối cùng của Hàng Du Ninh, ánh mắt mang theo đôi chút sợ hãi.
Cô đang sợ những gì sắp xảy ra.
Anh cũng không biết rằng, sau lần tạm biệt này, anh sẽ hoàn toàn mất liên lạc với cô.