Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 50: Cô là kẻ lang thang




Ba màu đỏ, trắng và xanh lam quay tròn, trên cửa sổ dán những tấm ảnh tạp chí của các cô gái xinh đẹp, tóc họ được thổi phồng và làm cứng, trông rất thời thượng.

Biển hiệu "Tiệm cắt tóc Hollywood" sáng nhấp nháy.

Một người phụ nữ mặc váy chấm bi đen đẩy cửa kính ra, thò đầu ra gọi: "Cô muốn cắt tóc hả? Nhìn đi đâu thế! Đang nói cô đấy!"

"Hả?"

Hàng Du Ninh bước ra từ phía sau cột điện, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn đáp: "À, đúng rồi."

Người phụ nữ vẫy tay thật mạnh: "Vào đây! Còn chờ gì nữa! Chị cắt cho!"

Hàng Du Ninh bị kéo vào tiệm cắt tóc, bên trong đã bật sẵn lò sưởi, rất ấm áp, cơ thể lạnh lẽo của cô khẽ run lên.

"Cho chị hỏi em muốn cắt kiểu gì?"

Hàng Du Ninh lưỡng lự nhìn quyển mẫu tóc trước mặt, mỗi trang đều in hình một cô gái đẹp tươi cười rạng rỡ. Trên đó ghi tên các kiểu tóc như "Kiểu uyên ương", "Kiểu tự do"...

Trong gương phản chiếu gương mặt của cô ấy: gầy, da trắng tái hơi xanh xao, mũi nhỏ, mắt nhỏ, miệng nhỏ, tóc khô như cỏ, được buộc đuôi ngựa lộn xộn.

So với những cô gái xinh đẹp đầy đặn, rạng rỡ trong tập ảnh, có thể nói cô chẳng dính dáng tí xíu nào đến họ.

Thật ra Hàng Du Ninh vốn không muốn cắt tóc.

Cô mang theo chiếc hộp bánh quy, đi khắp các cửa hàng lớn nhỏ hỏi thăm, cuối cùng rút ra được một thông tin - đó không phải hộp bánh quy mà là hộp đựng cà phê.

Cà phê là loại đồ uống phương Tây, trước đây chỉ có một cửa hàng bán, đó là khách sạn Kim Bạch.

Khách sạn Kim Bạch là một khách sạn quốc tế, chuyên tiếp đón người nước ngoài, nghe nói ngay cả bồn cầu ở đó cũng được làm bằng vàng.

Nơi đó chỉ nhận ngoại tệ.

Hàng Du Ninh không có ngoại tệ, chỉ có thể đi loanh quanh bên ngoài. Vì đã “ăn gió nằm sương” mấy ngày, cô bắt đầu loáng thoáng có dáng vẻ của một kẻ lang thang. Một bảo vệ lớn tiếng quát cô: "Cô làm gì đấy! Trông nhếch nhác thế kia! Đừng đến đây nữa!"

Hàng Du Ninh giật mình.

Nếu là trước kia, cô đã bỏ chạy rồi, nhưng bây giờ cô nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, rồi quay đi mua cho bảo vệ một gói thuốc lá Hatamen.

Bảo vệ nhận thuốc rồi nhận ra ngay: Đây đâu phải kẻ lang thang, rõ ràng là một cô gái nhỏ dịu dàng mà!

Bảo vệ hỏi: “Cô có chuyện gì? Chỗ này là nơi cao cấp đấy!”

Hàng Du Ninh nói: "Chú ơi, chú làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi ạ?"

Bảo vệ đáp: "Từ lúc đất nước dựng nước tôi đã làm ở đây rồi!"

"Thế chú có biết làm thế nào để mua được cà phê này không ạ? Cháu mua cái này cách đây mười năm."

Bảo vệ nhìn một lúc rồi nói: "Cái này chẳng đáng giá đâu... Nó chỉ là một phần trong bộ hộp quà, thường bị lấy ra vứt đi."

"Sao lại vứt chứ?" Hàng Du Ninh không thể tin được: "Hộp này đẹp thế mà!"

Bảo vệ cười khẩy, nói: "Ôi, cô bé, ngây ngô quá, để chú dạy cho cháu một bài học."

Ông ta làm một động tác miêu tả hình chữ nhật, nói: "Trong hộp quà này có thuốc lá, rượu và cà phê, bày đầy đủ mới đẹp, đúng không?"

"Đúng rồi!"

Bảo vệ nháy mắt, cười kỳ quái: "Thế thì tiền để ở đâu?"

"Hả?"

"Chậc! Cô bé này ngốc thật!"

Bảo vệ thấy cô không hiểu được sự hài hước của mình thì vô cùng bực bội, hạ giọng nói: "Những người đến đây ăn cơm ấy! Ngoại trừ người nước ngoài, thì toàn là các lãnh đạo, cô tặng lãnh đạo hộp quà, chỉ có đồ thôi thì sao đủ!"

Cuối cùng Hàng Du Ninh cũng hiểu ra, cô vội vàng châm thuốc cho bảo vệ, nói: "Chú ơi, thế những lãnh đạo nào đến đây ạ?"

"Nhiều lắm, giám đốc ngân hàng, người đứng đầu nhà máy điện tử này." Ông ta nói: "Thường xuyên đến! Nhưng giờ họ đều bị điều đi hết rồi!"

"À..."

Sau đó Hàng Du Ninh đến thư viện, mượn cuốn "Bản đồ thành phố Liêu Tây" và "Địa chí thành phố Liêu Tây", liệt kê ra tất cả các doanh nghiệp lớn nhỏ trong thành phố.

Có một người, ông ta đã mời lãnh đạo ăn cơm tại khách sạn Kim Bạch, sau đó tặng một hộp quà.

Để nhét tiền mặt vào, ông ta đã lấy hộp cà phê ra tặng cho Triệu Minh Minh.

Chắc chắn người này có cách để đổi được ngoại tệ, có thể nhà máy của vị lãnh đạo đó có mối làm ăn với nước ngoài.

Hàng Du Ninh quyết định đến từng nơi để hỏi thăm.

Mặc dù biết đó là mò kim đáy bể, nhưng lỡ may cô gặp được người đó, chắc chắn đôi mắt của cô sẽ nhận ra ông ta!

Cô bắt đầu từ xí nghiệp đầu máy.

Bảo vệ xí nghiệp đầu máy không biết thương hiệu thuốc lá Hatamen, trừng cô: "Cô hỏi thăm lãnh đạo của chúng tôi làm gì? Cô ở đơn vị nào?"

Cô chưa nghĩ ra được lý do, chỉ lúng túng nói: "Tôi là phóng viên của báo chiều Liêu Tây, muốn phỏng vấn một chút..."

"Cô?"

Bảo vệ nhìn cô từ trên xuống dưới: tóc tai rối bù, mặt có một vết sẹo, quần áo cũng bẩn thỉu, trông hệt như một kẻ ăn xin!

"Cút cút cút! Đồ lang thang ở đâu tới, dám đến đây quấy rối nữa tôi sẽ đánh cô đấy!"

Hàng Du Ninh bị đẩy một cái, bụng dưới nhói đau.

Cô nghĩ, thế này không ổn.

Vì vậy, cô đã đến Tiệm cắt tóc Hollywood.

Cô quyết định thay đổi diện mạo, đóng giả làm phóng viên, may ra mới có thể phỏng vấn lãnh đạo nhà máy.

"Cô em, thích kiểu nào?" Bà chủ tiệm thúc giục: "Chị nói em uốn kiểu xoăn sóng nhỏ đi, nhìn chất lắm!"

"Không không, kiểu đó không đẹp!"

Hàng Du Ninh lắc đầu nguầy nguậy.

Cô rất có chính kiến, sau khi xem hết quyển mẫu tóc, cô kiên quyết ngẩng đầu lên nói: "Chị ơi, em thích kiểu giống chị!"

"Hả? Ôi chao! Kiểu của chị đẹp đúng không!" Bà chủ tiệm cười tươi rói, nói: "Được đó, em tinh mắt đấy!"

Cô ấy cười, vừa ngâm nga vừa gội đầu cho Hàng Du Ninh, nói: "Kiểu này của chị giống Đặng Lệ Quân đấy!"

Hàng Du Ninh vui vẻ nói: "Em cũng thích Đặng Lệ Quân!"

Radio được vặn mở:

Rượu ngon thêm cà phê

Em chỉ muốn uống một ly

Nhớ lại chuyện cũ, rồi uống thêm ly thứ hai

Biết rõ tình yêu như dòng nước trôi

Mặc kệ anh ta yêu ai...

Ngón tay của bà chủ tiệm nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của Hàng Du Ninh, chiếc máy sưởi nhỏ làm mặt cô nóng bừng, khiến cô mơ màng buồn ngủ, trong cơn mơ màng, cô mơ thấy rất nhiều giấc mơ.

Đúng lúc ấy, cánh cửa bỗng bị đá mạnh ra, luồng khí lạnh tràn vào.

Hàng Du Ninh giật mình tỉnh dậy. Một thanh niên trẻ bước vào, trông rất đẹp trai nhưng trên người toát ra toàn sự hung ác.

"Mẹ kiếp, bảo mày quét sạch trước cửa mà mày không nghe thấy à!"

Bà chủ tiệm vội vàng buông tay, nhanh nhẹn chạy tới: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang có khách!"

"Mở được thì mở, không mở được thì cuốn xéo!"

Anh ta bỏ lại câu đó rồi đóng sập cửa vang rầm rầm.

Bình thường Hàng Du Ninh không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng lần này không kìm được mà hỏi: "Anh ta là ai vậy?"

"Tiệm đối diện, nhà cậu ta giàu lắm, mua cả dãy phố." Bà chủ tiệm nói: "Hồi trước, bố cậu ta hay dẫn cậu ta tới đây cắt tóc, giờ ông bố qua đời rồi, cậu ta hung hăng lắm!"

"Anh ta tên là gì thế chị?"

"Hình như tên là Phương Lâm Hà." Bà chủ tiệm nói: "Em thấy thích cậu ta à? Đừng dại nhé! Cậu ta suốt ngày ra ngoài đánh người đấy!"

Tất nhiên là không rồi...

Hàng Du Ninh mỉm cười che giấu, nhìn chăm chú vào bóng lưng của thanh niên đó. Cô nghĩ, sao ở đây lại có một... kẻ giết người bẩm sinh thế?

Chắc là trùng hợp thôi nhỉ?

Nhìn anh ta, có lẽ chưa từng phạm tội gì. Giờ cô cũng không có thời gian lo chuyện bao đồng.

Cô lại chìm vào cơn buồn ngủ giữa tiếng hát êm ái của Đặng Lệ Quân.

Sau khi mơ rất nhiều giấc mơ, khi cô tỉnh dậy, trời đã sẩm tối.

Bà chủ tiệm đứng bên cạnh, xoa tay, cười ngượng ngùng nói: "Em gái à, em ngủ quên, cái này không gỡ ra được, thời gian cũng kéo dài hơi lâu rồi..."

Hàng Du Ninh nhìn thấy mình trong gương.

Bắt đầu từ chân tóc, cả đầu toàn là những lọn tóc xoăn rối vào nhau, tròn trịa, như một con nhím mềm mại.

Hơn nữa, kiểu tóc này còn làm cô trông già hơn.

Mới 18 tuổi nhưng cô giống như chị em với bà chủ tiệm đã hơn 40 tuổi đứng bên cạnh.

Bà chủ tiệm cười gượng: "Mới nhìn thì thấy không đẹp thôi, kiểu tóc này, em phải nhìn kỹ mới thấy đẹp!"

Hàng Du Ninh áp sát mũi vào gương, nhìn kỹ, nhìn rất lâu.

Bà chủ tiệm đứng cạnh, chột dạ đến mức sắp quỳ xuống trước mặt cô.

Cuối cùng, cô mở miệng nói: "Đẹp quá!"

"Hả?"

Thật đấy, đời này Hàng Du Ninh chưa bao giờ chăm chút cho bản thân, trong não cô như bị thiếu dây thần kinh liên quan đến cái đẹp.

Nhưng lúc này, cô thấy hình ảnh của mình trong gương thật khác biệt.

Mái tóc xoăn xù mềm mại khiến cô trông như một người phụ nữ trưởng thành, còn vết sẹo lại khiến cô thêm phần sắc sảo, giống như một nữ đặc vụ trong phim.

Không còn dáng vẻ yếu ớt, nhợt nhạt mà cô quen thuộc nữa.

Hàng Du Ninh mỉm cười, đôi mắt cong cong. Cô cúi người, nói: "Cảm ơn bà chủ!"

Mái tóc hạt dẻ (*) mềm mại rung lên ba lần theo nhịp cúi chào, khiến bà chủ tiệm càng cười ngượng ngùng hơn.

(*) Hạt dẻ ở đây là lúc mới rụng, vẫn còn lớp vỏ màu xanh, nhiều lông.

Hàng Du Ninh quay trở về nhà của Triệu Minh Minh.

Cô coi căn nhà cũ kỹ bỏ hoang này như nhà của mình.

Bên trong nhà được sắp xếp gọn gàng, cô đã mua nồi, bát, đèn pin, thậm chí là một chiếc áo bông dày để làm chăn đắp vào mùa đông.

Cô mua tất cả những thứ đó ở chợ sớm, rạng sáng, những người nông dân gánh rau đến bán, chưa đến bảy giờ là chợ đã tan, nên gọi là chợ sớm.

Cũng có người bán sữa, bán những thứ không dùng đến trong nhà, bán thịt lợn bị bệnh, bán băng cassette, bán tạp chí khiêu dâm...

Quần áo thì bảo là hàng nhập khẩu, nhưng đều cũ kỹ và có mùi hôi.

Có người nói rằng bộ quần áo đó không sạch sẽ, có người mặc vào thì phát hiện có vết máu, còn gặp ác mộng.

Hàng Du Ninh không sợ những chuyện này, dù sao cũng không cần phiếu mua, lại còn rẻ, cô mua cả đống, chỉ tốn có mười ba tệ.

Cô mang về, ngâm trong nước khử trùng cả buổi chiều, sau khi phơi khô, màu xanh da trời chói mắt ban đầu đã biến thành một màu xanh xám nhạt.

Cô cảm thấy rất đẹp.

Áo vest quá rộng, cô bắt chước các cô gái trên tạp chí, khoác bên ngoài, váy thì dùng vài cái kim băng gài lại, vừa đúng với mốt "một bước lên trời" đang thịnh hành.

Không có gương, cô không thể nhìn thấy mình, nhưng vẫn cảm thấy mình rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên cô không nghĩ đến vụ án, cô chẳng nghĩ gì cả.

Cô chỉ xoay tròn, vui vẻ hát lên: "Tôi muốn rượu ngon thêm cà phê, hết ly này đến ly khác..."

Trương Thục Phân ghét người khác "làm đỏm" nhất, nhưng bình thường chỉ mắng Hàng Nhã Phỉ.

Hàng Du Ninh không có cơ hội làm đỏm, vì cô không đẹp, quần áo cũng toàn là đồ cũ của Trương Thục Phân và Hàng Nhã Phỉ.

Nói đến mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô mặc "quần áo mới".

Hoàng hôn buông xuống, ráng mây và màn đêm xanh ngọc hòa quyện lại thành một màu tím vô cùng tráng lệ, căn phòng dần tối xuống.

Cũng dần không còn nhìn rõ màu sắc của bộ quần áo mới nữa.

Ngay lúc đó, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng "bốp."

Như tiếng sấm, làm cô giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp.

Cô quay đầu lại, ngơ ngác nhìn.

Một ông lão đứng ở cửa, cũng ngơ ngác nhìn cô.

"Minh... Minh Minh..."

Cổ họng của bà lão phát ra tiếng kêu như cái ống bễ, ngón tay run rẩy chỉ vào cô.

Hàng Du Ninh định đến đỡ bà ta, nhưng lúc đó lại có giọng nam vang lên: "Dì, dì sao vậy?"

Giọng nói này hơi quen quen, nhưng Hàng Du Ninh vội vã muốn trốn đi, cô nhảy ra khỏi cửa sổ theo phản xạ.

Chỉ chút xíu nữa thôi, cô không kịp nhìn thấy người đàn ông đó, cũng không thấy Phương Lâm Hà đi theo sau.

Một người đàn ông thấp béo bước vào phòng đỡ bà lão, dù trong phòng tối nhưng nhìn một cái là thấy rõ hết, anh ta không nhìn thấy gì cả.

Anh ta nghi hoặc hỏi: "Dì, dì nhìn nhầm rồi hả?"

"Không thể nhầm được, chính là con bé...”

Tóc xoăn, bộ ng ực lớn không biết xấu hổ, đôi môi đỏ tươi như thể vừa ăn thịt đứa trẻ nghịch ngợm, dưới sắc trời mờ tối, cô gái đứng bên cửa vừa gõ nhịp, vừa tập múa: "Một tà tà, hai tà tà..."

Bà lão bám lấy cánh tay người đàn ông, lẩm bẩm điên dại: "Chẳng trách có người nói ở đây có tiếng động, con bé không thể siêu thoát, con bé đã trở về..."

Người đàn ông cũng sợ hãi, anh ta kéo bà lão nói: "Dì, mai chúng ta quay lại... dì đừng... đi thôi!"

Chưa nói hết câu, anh ta đã chạy té đái.

“Coi ông kìa, thật vô dụng!” Phương Lâm Hà đi thẳng vào nhà, quét mắt một vòng: “Tôi xem con ma nào dám đến đây! Con nào tới tôi giết con đó!”

Giữa những tiếng chửi bới hung hãn của Phương Lâm Hà, bà lão dần bình tĩnh lại.

Bà ta không chạy trốn, nện mạnh chiếc gậy xuống đất, ánh mắt trở nên hung dữ, mắng: “Cái đồ không biết xấu hổ, mày quay lại làm gì! Sống mất mặt như thế, chết rồi thì cút đi cho khuất mắt!”

Hàng Du Ninh đang ở trên mái hiên căn nhà đối diện, chân trần đạp lên ngói, chạy thật nhanh, nhảy vọt, lao đi.

Nếu cô bị đưa đến đồn cảnh sát, chắc chắn họ sẽ đuổi cô về.

Nhưng, nhưng cô vừa mới tìm ra chút manh mối, cô không muốn bỏ cuộc...

Không biết đã chạy bao lâu, cô mới dừng lại.

Đôi chân đã bị những viên đá thô ráp cứa máu chảy be bét, chút xíu niềm vui vừa trỗi dậy trong lòng như một cái tát giáng mạnh vào mặt cô.

Cô cảm thấy xấu hổ vì vừa nãy đã lãng phí thời gian.

Cô đến đây để tìm ra sự thật, nhà của người khác, cô chẳng có gì cả.

Cô nên tranh thủ từng giây từng phút để đi điều tra, suy nghĩ, không thì cứ ra đường mà nhìn từng người một, kẻ giết người đâu có nhiều đến vậy...

Nhưng cô đã dành cả buổi chiều để làm tóc, còn lãng phí không ít thời gian cho việc làm đẹp, còn hát “rượu ngon thêm cà phê...”.

Hàng Du Ninh chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào, cô ngồi trên mái nhà, gió thu rất lạnh, ánh trăng treo trên bầu trời, như một giấc mơ huyền ảo.

Cô nhớ đến cái bảng đèn “Mừng đón Tết Trung Thu”, chắc cũng sắp đến Trung Thu rồi nhỉ?

Cô nhớ mẹ.

Trương Thục Phân thiên vị, hay mắng chửi, chưa bao giờ hiểu và tôn trọng cô.

Nhưng nơi có Trương Thục Phân thì có nhà.

Cô chỉ cảm thấy bụng dưới như bị dao cắt, đau đến thấu xương. Máu chảy ròng ròng xuống phần đùi tr@n truồng.

Lúc nãy thay quần áo, cô chưa kịp dùng băng vệ sinh, cô nhanh chóng lau khô nước mắt, đứng dậy.

Cô quyết định trở về.

Cô nên đến xin lỗi bà của Triệu Minh Minh, thu dọn đồ đạc của mình, ví dụ như băng vệ sinh, sao có thể để lại đó được!

Nếu bị bắt thì thôi, còn hơn để bà nội của người ta nghĩ rằng có ma.

Tốt nhất là có thể nói chuyện với bà ta, hỏi chút thông tin.

Nhưng khi cô về đến nơi, cô thấy bà Triệu đã đi rồi, họ không động đến đồ đạc của cô, chắc là không phát hiện ra.

Nhưng cô cũng không còn mặt mũi để ở lại đây nữa, cô bỏ hết mọi thứ vào túi, khập khiễng rời đi.

Đêm thu đã rất lạnh, trên đường phố ngày càng thưa thớt, họ đều trở về nhà rồi.

Cô không biết mình nên đi đâu.

Đi một lúc, cô ngẩng đầu lên thì thấy mình đã đi đến "nhà cô".

Cái tòa nhà màu xám đó, trông chẳng có gì thay đổi, vẫn có các cụ già ngồi hóng mát dưới tầng, trước mỗi đơn nguyên đều có dây phơi quần áo, chăn bay phất phơ trong gió...

“Thím Tần! Mau thu quần áo đi! Sắp mưa rồi!”

Một người phụ nữ chạy qua mặt cô, cô vẫn còn nhớ cô ấy, cô gọi là dì Tần, khi dì ấy làm cô dâu, chính cô đã đi “ép túi” cho dì ấy, tức là tìm một đứa trẻ đi cùng của hồi môn đến phòng tân hôn.

Cô nhớ lúc đó dì Tần như một đóa hoa, ngượng ngùng bị các cô, các dì đẩy vào lòng chú rể, còn chú rể thì ngốc nghếch, sau tai kẹp một điếu thuốc, nhe răng cười ngây ngô.

Bây giờ, thím Tần đã trở thành một phụ nữ trung niên có vẻ mặt dữ tợn, liếc nhìn cô một cái với vẻ nghi hoặc rồi ôm chăn đi mất.

Cô đi qua quảng trường nhỏ mà cô từng chọn nhà, gốc cây hòe mà cô từng ngồi hóng mát, bệ cửa sổ mà cô từng làm bài tập...

“Một, hai, ba, bốn...”

Cô ngẩng đầu lên thấy cửa sổ nhà mình, nhỏ nhắn, màu xanh đậm, có ánh đèn vàng ấm áp.

Cứ như nếu giờ cô lên đó, cô có thể nhìn thấy bố đang đọc sách dưới ánh đèn, mẹ đang đan áo len, chị gái và Hàng Kiến Thiết đang làm bài.

Nước mắt trào ra, cùng với cơn mưa, từng giọt lăn trên má cô.

Trời mưa thật rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.