Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 63: Gió sông




Hứa Dã đang ở ga tàu thì điện thoại vang lên, Hàng Nhã Phỉ gọi tới.

Trước đây, mối quan hệ giữa anh và Hàng Nhã Phỉ không tốt lắm, rất ít khi gọi điện thoại riêng cho nhau.

Hứa Dã bắt máy, Hàng Nhã Phỉ nói: "A lô, Hứa Dã, tôi đang ở nhà hàng Kim Lệ, tôi đã uống rượu, cậu có thể đến đón tôi không?"

Gần đây, cô ấy đi đi về về khu vực Giang Nam để bàn chuyện làm ăn, ban ngày thì ở thành phố, tối lại về Tưởng Gia Lý.

Hứa Dã nhíu mày, anh vốn đang phiền lòng, nói: "Cô nghĩ gì mà lại nói như vậy thế? Cô muốn tôi đến đón cô? Tôi đổ rượu vào họng cô à?"

Hàng Nhã Phỉ nói: "Nếu không muốn thì thôi, cần gì phải nói nhiều như vậy!"

Nói xong, cô ấy tắt máy cái rụp.

Tống Chi Giang đứng bên cạnh nghe thấy, cười nói: "Cậu phải nhẹ nhàng với người đẹp một chút chứ?"

"Tôi đâu có nợ cô ta!"

Tống Chi Giang nói: "Tôi còn nhớ khi mới quen cậu, trong ví cậu có ảnh của cô ấy đấy!"

Hứa Dã lạnh lùng lườm anh ấy, Tống Chi Giang vội giơ tay đầu hàng.

...

Đồng hồ điểm mười hai giờ.

Hàng Du Ninh đã sắp xếp bản thảo ngày hôm nay xong xuôi, uống một viên thuốc an thần, chuẩn bị lên giường ngủ.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, Hàng Nhã Phỉ gọi tới.

Hàng Du Ninh bắt máy, hình như Hàng Nhã Phỉ đã uống rượu, giọng nói có chút khàn khàn: "Em đang ở đâu vậy?"

"Ở nhà." Hàng Du Ninh bổ sung: "Nhà trong thành phố."

Hàng Nhã Phỉ im lặng một lúc, rồi hỏi: "Hứa Dã không ở bên cạnh em à?"

"Anh ấy đi công tác rồi."

"Hai đứa sắp làm lễ cưới rồi đúng không?"

Hàng Du Ninh hơi mất kiên nhẫn, nói: "Chị, chị tìm em có việc gì?"

Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó Hàng Nhã Phỉ thở dài thật sâu, nói: "Từ nhỏ chị đã ghét em!"

Gì vậy? Hàng Du Ninh sửng sốt.

"Mẹ thiên vị Hàng Kiến Thiết, bố thì thiên vị em, dạy em học võ, viết chữ... Em còn trưng cái vẻ mặt đáng thương ra như thể cả thế giới đều có lỗi với em vậy!"

Giọng Hàng Nhã Phỉ có vẻ ngà ngà say: "Có ai từng nghĩ đến chị đâu! Chị ghét em chết đi được!"

Hàng Du Ninh ngồi thẳng dậy, hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Cả Hứa Dã nữa." Cô ấy nói: "Ban đầu rõ ràng cậu ta thích chị, nhưng em lại đóng vai tội nghiệp để cậu ta một lòng một dạ với em. Có phải em thích giành đồ của chị không hả?"

Hàng Nhã Phỉ từng có rất nhiều bạn trai, nhưng mãi không kết hôn.

Hàng Du Ninh hít một hơi sâu, nói: "Hứa Dã thích chị sao? Chuyện từ khi nào?"

Vừa gọi điện, cô vừa đi đến bàn làm việc và bắt đầu viết. Ở đầu dây bên kia, Hàng Nhã Phỉ vì có men rượu mà lải nhải kể lể: "Bọn chị là thanh mai trúc mã từ bé, hồi đó cậu ta luôn đưa chị về nhà..."

Hàng Du Ninh cười khẩy, mỉa mai: "Hàng Nhã Phỉ, chị nghĩ chị là ai vậy? Cả thế giới đều phải xoay quanh chị à?"

Cô viết xong, vừa cầm điện thoại vừa ra khỏi cửa, gõ cửa nhà hàng xóm.

Hàng xóm cũng làm việc ở đài truyền hình, ngái ngủ mở cửa, thấy Hàng Du Ninh đứng ở cửa, một tay cầm điện thoại, một tay giơ ngón tay ra hiệu "suỵt."

Trong tay cô là một xấp giấy trắng.

Tờ đầu tiên ghi: "Xin giúp tôi gọi số này 131XXXXX."

Tờ thứ hai ghi: "Nói với anh ấy là Hàng Nhã Phỉ gặp chuyện, mau báo cảnh sát."

Cơn buồn ngủ của người hàng xóm bay biến ngay lập tức.

...

Ban đầu Hàng Nhã Phỉ thuê một tài xế taxi ở đây.

Nhưng sau khi tiệc tàn, cô ấy thấy tài xế không còn đợi ở cửa nhà hàng nữa. Đã mười giờ tối rồi, ngoài ánh đèn nhà hàng còn sáng, đường phố xung quanh đã tối om.

Cô ấy đành phải kéo chặt chiếc khăn choàng vai và đi bộ về phía trạm xe buýt.

Có lẽ vì trời quá tối, đường vắng tanh, trong lòng cô ấy đấy lên cảm giác bất an.

Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói: "Cô ơi! Cô ơi!"

Cô ấy quay lại, thấy một người lang thang quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem.

Gã cười trơ trẽn, nói: "Cô ơi, cô đẹp quá, tôi có thể mời cô một bữa không?"

Hàng Nhã Phỉ không nói gì, cứ thế bước nhanh về phía trước trên đôi giày cao gót.

Kẻ lang thang vẫn gọi theo từ phía sau: "Cô ơi, cô ơi... Phì! Chỉ là một con gà! Kiêu căng gì chứ!”

Cuối cùng cô ấy cũng đến trạm xe buýt, nhưng không biết có bắt kịp chuyến xe cuối không.

Hàng Nhã Phỉ vốn là người kiêu ngạo và độc lập, nhưng không hiểu sao hôm nay cô ấy cứ cảm thấy hoảng sợ, muốn tìm ai đó đến đón.

Nhưng giờ này rồi, bảo một cô gái đến thì không an toàn, còn những người đàn ông xung quanh... đều có ý với cô ấy.

Hàng Nhã Phỉ rất ghét dây dưa với kiểu "có ý" này.

Cô ấy gọi cho Hứa Dã, thật ra cô ấy cũng ghét Hứa Dã, biết rằng Hứa Dã cũng rất ghét mình.

Mấy năm trước, sau khi Hàng Du Ninh và Hứa Dã ở bên nhau, ánh mắt mắc ói của cô khi nhìn Hứa Dã, như thể trên đời này không còn ai đáng để cô quan tâm nữa.

Có lẽ người chị này cũng bị xếp ra phía sau rồi.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Hàng Nhã Phỉ chua chát.

Cô ấy luôn nghĩ rằng Hàng Du Ninh là tài sản thuộc về mình, cô ấy phải làm việc chăm chỉ để kiếm một tương lai tốt đẹp cho em gái.

Đáng tiếc, vừa thành lập công ty xong, quay đầu lại, em gái đã bị gã trai hư cuỗm mất rồi.

Cô ấy vốn định giải thích về tình trạng của mình, nhưng vừa nghe giọng điệu hậm hực của Hứa Dã, cô ấy đã khó chịu cúp máy.

Đúng lúc đó, một chiếc xe chạy tới.

"Cô ơi, đi không?"

Đó không phải là taxi. Thời đó thường có những người không có giấy phép chạy taxi, làm thêm để kiếm tiền, gọi là xe đen.

Hàng Nhã Phỉ do dự một chút. Không thấy bóng dáng xe buýt đâu, hình như gã lang thang vẫn đang lảng vảng gần đó.

Người lái xe là một phụ nữ trung niên, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra cặp lông mày xăm và đường kẻ mắt đậm.

Hàng Nhã Phỉ mở cửa lên xe.

"Đi Tưởng Gia Lý bao nhiêu tiền?" cô hỏi.

"Năm mươi." Người lái xe mỉm cười, tiện tay bật radio trong xe, giọng hát say lòng người của Đặng Lệ Quân vang lên:

"Nếu không gặp được anh

Em sẽ đang ở nơi đâu

Cuộc sống trôi qua thế nào

Cuộc đời liệu có đáng trân quý."

"Một cô gái tốt như vậy.” Tài xế nói: "Sao lại nói chết là chết luôn chứ? Đúng không?"

...

Kim đồng hồ lặng lẽ nhích từng giây.

Hàng Du Ninh trở lại phòng mình, nói chuyện phiếm với Hàng Nhã Phỉ: "Đêm hôm rồi chị ra ngoài làm gì vậy? Em nghe thấy tiếng gió."

Hàng Nhã Phỉ im lặng một lúc, rồi đáp: "Chị đang ngắm cảnh ở ban công!"

Hàng Du Ninh lắng nghe, cố gắng phân biệt âm thanh nền, cô nghe thấy một tiếng "ding" rất nhẹ, như tiếng một vật kim loại sắc bén chạm vào gì đó.

Bỗng nhiên, Hàng Nhã Phỉ nói: "Chị không nói chuyện với em lâu được... Nếu em coi chị là chị gái, chị có một câu muốn hỏi em..."

Hàng Du Ninh hỏi: "Chuyện gì?"

"Câu cuối cùng bố nói trước khi mất là gì?"

Hàng Du Ninh chỉ cảm thấy toàn thân chấn động mạnh, gần như cứng đờ tại chỗ.

Đồng thời, trong lòng cô dấy lên một cảm giác phấn khích mãnh liệt.

Chỉ có nhóm người của Nhện Đen mới hỏi đi hỏi lại câu hỏi này.

Người đó... đã xuất hiện.

Cảm giác như đang đứng bên bờ vực của một vách núi khổng lồ, phía dưới là vực thẳm không đáy, cô gần như không giữ điện thoại được. Vừa đi về phía phòng ngủ, cô vừa khẽ nói: "Chị hỏi điều này để làm gì?"

Cô phải kéo dài thời gian, để cảnh sát có thời gian tìm ra Hàng Nhã Phỉ.

...

Hứa Dã nhận được cuộc gọi khi đã ngồi trên tàu, may mắn là tàu vẫn chưa khởi hành.

Anh vội vàng nhảy xuống, vừa nhanh chóng báo cảnh sát, vừa chạy về phía nhà hàng Kim Lệ.

Cảnh sát nhanh chóng đến nhà hàng Kim Lệ.

May thay, nhà hàng Kim Lệ có lắp đặt camera giám sát. Qua camera, họ thấy loáng thoáng bóng dáng Hàng Nhã Phỉ đi về phía trạm xe buýt.

Họ gõ cửa từng nhà dân quanh đó, cuối cùng biết được từ kẻ lang thang: "Anh nói cô gái đẹp đó hả? Cô ấy lên một chiếc xe Xiali màu đen."

Nhưng gã không nhớ nổi biển số xe.

Hứa Dã nói: "Lập tức liên hệ với đội cảnh sát giao thông của đội trưởng Trần, hỗ trợ lập chốt chặn trên các trục đường chính, phong tỏa lối vào quốc lộ và đường cao tốc."

"Bốn người các cậu lái hai chiếc xe còn lại của đội ra, đừng bật đèn cảnh sát, tìm kiếm khắp thành phố theo hướng chiếc xe Xiali rời đi."

"Hai người kiểm tra camera giám sát, dựa vào mô tả của nhân chứng, nhanh chóng xác định kẻ tình nghi."

"Rõ!"

Thời đó, xe cộ chưa nhiều, qua việc kiểm tra kỹ lưỡng, chắc chắn họ sẽ xác định được chiếc xe đó.

...

Toàn thân Hàng Nhã Phỉ đã ướt đẫm mồ hôi và máu.

Hai tay cô ấy bị trói ra sau, một con dao nhọn dí sát vào cổ.

Người phụ nữ lái xe cao to vẫn đeo khẩu trang, ngồi xổm trước mặt cô ấy, cầm điện thoại cho cô ấy.

Bà ta bắt cô ấy giả vờ trò chuyện với Hàng Du Ninh để khơi gợi câu hỏi đó.

"Em cứ nói cho chị biết đi." Cô ấy run rẩy nói: "Chị... chị chỉ muốn biết thôi."

Hàng Du Ninh ở đầu dây bên kia không nói gì.

Người phụ nữ dường như cười, cúi xuống viết mấy chữ trên tờ giấy: "Cô ta không biết thì cô sẽ phải chết!"

Nước mắt Hàng Nhã Phỉ bắt đầu tuôn rơi, cô ấy không ngừng hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Một lúc sau, Hàng Du Ninh lên tiếng.

Cô nói: "Chị muốn tranh giành thứ đó với em sao?"

Hàng Nhã Phỉ khẽ run lên, hoảng sợ nhìn người phụ nữ lái xe.

Thấy được sự phấn khích trong mắt bà ta.

Người phụ nữ viết ba chữ trên giấy: "Hỏi cho ra!"

...

Năm đó, Hàng Tầm và Hàng Du Ninh chỉ cách nhau một cánh cửa.

Ông ấy đã lấy thân mình chắn cửa, không cho bất kỳ ai vào.

"Ninh Ninh... Con nhất định phải nhớ, dù có chuyện gì cũng phải nhớ..."

Hàng Du Ninh áp sát tai vào cửa, ông ấy đã nói những lời rất quan trọng.

Cô đã nghe thấy.

Nhưng không hiểu vì sao, cô không tài nào nhớ nổi.

Những năm qua, cô đã gắng sức để nhớ lại vô số lần, dùng tay đập vào đầu, nhưng vẫn không nhớ ra được.

Có lẽ, đó là một cái tên.

Có lẽ, đó là một địa điểm.

Có lẽ, đó là một vật gì đó.

Ánh mắt Hàng Du Ninh đảo quanh, nhanh chóng nhìn lướt qua các bức tường, nhưng rõ ràng phía bên kia đang mất kiên nhẫn.

Cô quyết tâm, cất tiếng nói: "Chị muốn tranh giành thứ đó với em sao?"

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, trái tim cô bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Đúng lúc đó, Hàng Nhã Phỉ run rẩy trả lời: "Đồ của bố, đương nhiên cũng có phần của chị."

"Nhưng đó là thứ bố để lại cho em." Hàng Du Ninh tiếp tục.

"Em nói cho chị biết, nó có ở chỗ em không?"

Hàng Du Ninh đáp: "Có."

Trước đó Hứa Dã đã đoán sai, nghe có vẻ như đó không phải là tiền.

Nó là một thứ gì đó rất đặc biệt…

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Hàng Du Ninh nhanh chóng che loa điện thoại, lặng lẽ ra mở cửa.

Đứng ngoài là cảnh sát, họ đeo balo với một ăng-ten to, muốn truy vết tín hiệu của Hàng Nhã Phỉ qua trạm vô tuyến cơ sở.

Một cảnh sát khác cầm bút viết lên giấy, ghi chú tình hình hiện tại.

Người bị bắt giữ: Hàng Nhã Phỉ.

Phương tiện: Xe Xiali màu đen năm 1993 không biển số, trục bánh xe màu bạc.

Nghi phạm: Nữ, không rõ đặc điểm khuôn mặt, chiều cao, trang phục.

Địa điểm xe xuất hiện lần cuối: Giao lộ cầu Tiền Đường theo hướng từ nam qua bắc, tốc độ khoảng 60 km/h. Các xe đồng hành rất ít.

Việc Hàng Du Ninh cần làm lúc này là đàm phán với kẻ bắt cóc, cố gắng thu thập thêm thông tin hữu ích.

Cô nói vào điện thoại: "Thứ đó ở chỗ em, em có thể đưa cho chị ngay bây giờ. Chị đến lấy đi."

Hàng Nhã Phỉ run rẩy, im lặng không đáp lại.

Hàng Du Ninh tiếp tục: "Chị muốn đến vậy thì đến mà lấy, chỉ có một mình em ở nhà."

...

Không biết tại sao đột nhiên nữ tài xế trở nên nôn nóng.

Bà ta viết nguệch ngoạc lên tờ giấy, dòng chữ hiện lên: "Bảo cô ta mang đến cho cô, đi một mình."

Trong đầu Hàng Nhã Phỉ rối bời, không rõ Hàng Du Ninh có hiểu mấy lời cô ấy nói hươu nói vượn về Hứa Dã hay không. Nếu cô đến một mình thật thì sao?

Cô ấy ngập ngừng một chút, nữ tài xế lại viết thêm một địa chỉ.

Hàng Nhã Phỉ đọc lên: "Chị đang ở số 40 Đoạn Ba, đường Thường Lạc... Hàng Du Ninh! Đừng đến đây! Chạy đi! Mau chạy đi!"

Trong khoảnh khắc đó, cô ấy nhận ra hai điều.

Đầu tiên, dù không biết chính xác mình đang ở đâu, nhưng dựa vào khoảng cách, cô ấy chắc chắn mình không phải đang ở đường Thường Lạc. Bọn họ muốn lừa Hàng Du Ninh đến đó.

Thứ hai, giày vò lâu như vậy, cuối cùng cô ấy đã hiểu: Nữ tài xế đeo khẩu trang chỉ để đánh lừa cô ấy.

Đây là một băng nhóm, có liên quan đến Nhện Đen.

Bọn chúng hoàn toàn không có ý định để lại nhân chứng.

Chắc chắn cô ấy sẽ chết...

Đến lúc này, cô ấy không sợ gì nữa.

Cô ấy khàn giọng hét lên: "Hàng Du Ninh! Không sao đâu! Em phải sống tốt..."

Nữ tài xế bất ngờ kéo cô ấy ngã xuống đất, hung tợn đâm một nhát vào bụng cô ấy.

Tiếng gào của Hàng Du Ninh truyền qua điện thoại: "Alo? Alo? Có giỏi thì nhắm vào tôi đây này! Đừng động đến chị tôi!"

...

Hàng Du Ninh như trở lại buổi chạng vạng hôm ấy.

Ngày bố cô qua đời, cô đã cố gắng hết sức để đẩy cánh cửa, nhưng không tài nào mở nổi.

Cô chỉ có thể bất lực, nhìn người mà cô yêu thương nhất trên thế gian này dần dần biến mất.

Hàng Nhã Phỉ... chị gái của cô, kiêu hãnh và xinh đẹp, chải tóc cho cô, có gì ăn là nhất quyết tỏ ra gắt gỏng nhét vào miệng cô.

Hàng Du Ninh gần như cầu xin, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, cô ôm lấy điện thoại, gào lên: “Từ Triều Vân, có phải là anh không!”

Hai cảnh sát đứng gần đó đều sững sờ, còn đầu dây bên kia, một giọng nữ lạ lẫm bật thốt lên: “Sao cô biết?”

Toàn thân Hàng Du Ninh như được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi ướt đẫm.

Cô siết chặt điện thoại, loạng choạng đứng dậy, nhìn bức tường trong phòng ngủ.

Lúc này, hai cảnh sát mới nhận ra rằng, cả bức tường lít nha lít nhít những tấm ảnh, như vô số khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào phía đối diện, tạo nên một cảm giác rùng rợn.

Bên cạnh mỗi bức ảnh, cô cẩn thận ghi tên, quê quán, ngày tháng năm sinh và nghề nghiệp hiện tại của từng người.

Mỗi ảnh còn được đánh dấu bằng các chữ cái kỳ lạ như A, B, C...

Trong số đó, một bức có tên Từ Triều Vân, được đánh dấu bằng chữ C, nhưng đó là một người đàn ông.

“Tôi không chỉ biết anh, tôi còn từng đến nhà anh. Mẹ anh đã hơn bảy mươi tuổi, bà ấy đang bệnh nặng, vẫn cố gắng chống chọi chờ anh về...”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng gào phẫn nộ: “Cô nói gì vậy! Im miệng!”

Hàng Du Ninh hít sâu một hơi, đáp lại: “Tôi biết, người đó lại tìm đến anh, đúng không…”

Nỗi đau xen lẫn với phấn khích tràn ngập trong tâm trí cô, khiến cơ thể cô khẽ run lên.

“Chắc chắn gã đã nói với anh rằng anh không phải người lưỡng tính mà là sinh vật bậc cao trong loài người… Nhưng gã chỉ đang lợi dụng anh thôi, gã chẳng quan tâm gì đến anh cả!”

“Người duy nhất thật sự quan tâm đ ến anh là mẹ anh. Nếu hôm nay anh giết người, anh sẽ không bao giờ được gặp bà ấy nữa!”

...

“Đội trưởng Hứa! Tìm thấy chiếc xe rồi!”

Hứa Dã phán đoán không sai.

Dựa vào hướng các cành cây bị gãy và dấu vết lốp xe, họ đã tìm thấy chiếc xe trong một khu rừng ven sông.

Nhưng trong xe hoàn toàn trống trơn.

Chỉ còn lại vài vết máu, dễ thấy rằng Hàng Nhã Phỉ đã chống cự khi bị đưa đi.

“Họ chỉ có thể ở quanh đây thôi, gã không thể đưa cô ấy đi xa được.”

Nhưng khu vực xung quanh vô cùng hoang vu. Họ đã đi đâu?

Địa chỉ Hàng Nhã Phỉ nhắc đến đã được kiểm tra, đó là một phòng trọ, nhưng trống không, có lẽ là nơi ở của kẻ bắt cóc.

Vậy bây giờ họ đang ở đâu?

Hứa Dã hít một hơi thật sâu, đoán rằng họ đang di chuyển trong khu rừng, vì xung quanh không có người, nhưng dựa vào thời gian, họ chưa thể đi quá xa…

...

Hàng Du Ninh sốt sắng nắm chặt điện thoại.

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng tiếng thở dồn dập cho thấy anh ta đang suy tính điều gì đó.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.

Toàn bộ dây thần kinh của Hàng Du Ninh căng ra, cô nắm chặt điện thoại, ngón tay nổi đầy gân xanh.

Cô không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, nhưng cô biết Từ Triều Vân đang trò chuyện với một ai đó.

Lần này, cô và người đó...

Kẻ tìm kiếm những người phạm tội tiềm năng, kẻ đã đe dọa Hứa Kiến Bang, giết bố cô, còn dùng mạng sống của Phương Lâm Hà để vu oan cho ông ấy…

Đây là lần cô và người đó ở gần nhau nhất.

...

Vì mất máu quá nhiều, cơ thể Hàng Nhã Phỉ yếu ớt vô lực, nhưng cô ấy vẫn cố gắng siết chặt tay thành nắm đấm. Cô ấy biết rằng nếu ngất đi, cô ấy sẽ tiêu đời.

Từ Triều Vân nói như phát rồ: "Tôi không thể... Tôi thực sự không thể làm!"

Đối phương vẫn nói: "Giết cô ta đi, chứng minh bản thân mình! Anh là sinh vật bậc cao! Nếu không giết cô ta, anh mãi mãi chỉ là một kẻ thảm hại, một người lưỡng tính!"

Ở phía bên kia, tiếng gào của Hàng Du Ninh truyền qua chiếc điện thoại bị ném trên mặt đất: "Dù gã nói gì, anh cũng đừng tin! Anh mà tin gã thì tất cả sẽ chết hết!”

Cuối cùng, Từ Triều Vân sụp đổ.

Hơn nữa còn là sụp đổ khủng khiếp.

Anh ta bỏ điện thoại xuống, bật khóc nức nở. Nước mắt làm nhòe mascara và đường kẻ mắt, kéo thành hai vệt đen dài.

"Tôi không... tôi không..."

Giữa tiếng nức nở, Từ Triều Vân đột nhiên vứt điện thoại xuống, chạy đi không ngoảnh lại.

Trong điện thoại, Hàng Du Ninh vẫn nói: "Anh hãy nói với gã, thứ gã muốn đang ở chỗ tôi! Đừng làm hại chị tôi, tôi sẽ đưa nó cho gã!"

"Alô?"

"Alô!"

Hàng Nhã Phỉ há miệng muốn nói, nhưng không phát ra âm thanh nào được. Cô ấy chỉ có thể cử động đôi chân, cố lết từng chút một, để lại vệt máu uốn lượn dưới người.

Ninh Ninh…

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại hết pin, lặng lẽ tắt ngúm.

Ánh sáng cuối cùng trong mắt Hàng Nhã Phỉ cũng vụt tắt.

Vì mất quá nhiều máu, cô ấy không thể phát ra tiếng nữa, đầu ngả sang một bên, ngã gục trên mặt đất.

...

Cuộc gọi bị ngắt.

Hàng Du Ninh cắn chặt các đốt ngón tay đến rớm máu, liên tục hỏi cảnh sát: "Các anh đã xác định được vị trí chưa?"

"Không thể, cuộc gọi bị ngắt, chúng tôi không thể truy vết."

"Chắc chắn phải có cách nào đó! Phải có chứ!" Hàng Du Ninh lao về phía bức tường ảnh của mình, đây là công sức trong bảy năm ròng rã của cô.

Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô...

Trong cuộc gọi, cô luôn nghe thấy tiếng gió quen thuộc, đó là...

Khi các cảnh sát bước vào, giọng Hàng Nhã Phỉ trở nên gấp gáp, kèm theo tiếng nghẹn ngào.

Điều đó có thể có nghĩa là kẻ bắt cóc cũng đã trở nên sốt ruột.

Họ đã hành động nhẹ nhàng hết sức, làm sao anh ta biết cảnh sát đã đến?

Hàng Du Ninh quay đầu lao ra khỏi phòng.

Cô vừa ra khỏi cửa thì thấy Hứa Dã đang dẫn theo một nhóm cảnh sát đi vào tòa chung cư của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.