Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 67: Kết cục (2)




Hàng Du Ninh cảm thấy đầu mình ong ong.

Đầu óc cô rối bời, thậm chí cô không thể suy nghĩ rõ ràng, cô gọi điện thoại theo bản năng.

Cô vội vàng bấm số gọi, Hứa Dã không nghe máy, Trương Thục Phân không nghe máy, bà Hồ, ông Ba… Chẳng ai nghe máy cả!

Sao lại như vậy được!

Sao lại như vậy được!

Chiếc xe khẽ xóc nảy, cô ngồi phịch xuống sàn, thần kinh căng chặt, cứ gọi hết lần này đến lần khác: “Nghe điện thoại đi! Nghe điện thoại đi!”

Những người xung quanh không ai nỡ nhìn, những người lớn tuổi khẽ nức nở.

Trong khi đó, Chu Ẩn từng bước tiến gần cô, dáng người béo lùn của ông ta như hóa thành một bóng đen to lớn.

“Có người nói, k1ch thích mạnh có thể giúp con người hồi phục trí nhớ.” Ông ta nở một nụ cười đầy ác ý, nói: “Giờ cô đã nhớ ra chưa?”

Hàng Du Ninh ngẩng đầu lên, mắt cô đỏ au, tưởng chừng như sắp chảy máu.

Cô không còn nghe thấy gì nữa. Giữa tiếng bíp bíp máy báo bận, cô bất ngờ lao lên, ghì chặt Chu Ẩn xuống đất.

Chu Ẩn luống cuống định bắn súng, nhưng động tác của ông ta quá chậm, khẩu súng tuột khỏi tay, rơi xuống đất ngay lập tức.

Hàng Du Ninh ngồi trên người ông ta, không để ý đến gì hết, từng cú đấm nặng nề giáng xuống mặt ông ta.

Cứ như thể cô đang dồn tất cả ấm ức, không cam lòng và oán hận của mười mấy năm qua vào từng cú đấm ấy.

Nhưng dù sao Chu Ẩn cũng là đàn ông, cuối cùng ông ta vẫn vùng ra khỏi cô, thở hổn hển lùi lại. Khi Hàng Du Ninh chuẩn bị lao tới lần nữa, ông ta đột nhiên lật tung chiếc áo mưa ra.

Ngòi nổ được gắn lít nhít chằng chịt trên người ông ta. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Lại đây đi! Có giỏi thì cô đến đi!” Ông ta gầm lên, mặt mày bầm dập, tay còn lại cầm một chiếc bật lửa.

Đó không phải là chiếc bật lửa thông thường mà là loại súng mồi lửa dùng trong công nghiệp, ngọn lửa có thể dài đến nửa mét. Chỉ cần chạm nhẹ vào dây dẫn, mọi thứ sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức.

Ông ta đã chuẩn bị tất cả cho giây phút này.

Những người định xông lên bỗng hét lên, vội vàng lùi ra xa.

“Cùng chết đi! Cùng chết hết đi!”

Ông ta tiến thêm một bước. Hàng Du Ninh không lùi lại, thở hổn hển, nhìn ông ta bằng ánh mắt đỏ ngầu, tựa hồ muốn lột da xẻ thịt ông ta ra ngay tại chỗ.

“Sao cô nhìn tôi như thế?” Ông ta nghiến răng, cười nói: “Tôi đã chuẩn bị tất cả ba quả bom.”

Hàng Du Ninh sững sờ.

“Cô đoán xem, tôi đặt quả thứ ba ở đâu?”

...

“Này, Lục Hoài! Cậu có thấy không cam lòng không?”

Trong căn biệt thự nhỏ của Lai Phụng Minh, Viên Viện vừa dán chữ hỷ vừa trêu Lục Hoài.

Lục Hoài mạnh miệng: “Tôi có gì mà không cam lòng, cô thật biết đùa!”

Các cô gái cười rộ lên, nói: “Mạnh miệng quá đi.”

Lại có người hỏi: “Sao Ninh Ninh còn chưa tới nhỉ? Tăng ca sao?”

“Chắc là đang tránh mưa thôi.” Chủ nhiệm Ngô nói: “Dù sao nửa cơ quan đều đang ở đây trang trí phòng cưới cho cô ấy mà!”

Tưởng Gia Lý cách xa thành phố nên Hàng Du Ninh sẽ xuất phát từ nhà của Lai Phượng Minh.

Mọi người lại bật cười, ríu rít thảo luận Hàng Du Ninh và Hứa Dã xứng đôi thế nào.

Một mình Lai Phụng Minh ở trong một căn phòng nhỏ, đang thắp nhang cho bố mình và Lai Triều.

“Phù hộ cho Ninh Ninh, dù nó không phải do con đẻ ra, nhưng trong lòng con nó vẫn luôn là con gái ruột của con. Cuộc sống của nó đã khổ lắm rồi, xin phù hộ cho nó cả đời được bình an yên ổn…”

Tiếng cười nói vang lên từ căn phòng bên cạnh, ngôi nhà này lâu rồi mới lại nhộn nhịp như vậy.

Bà ấy cau mày, nhưng vẫn dặn người giúp viếc: “Bác Trương, đi chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ cho mọi người đi.”

“Vâng.”

...

Trời giữa mùa hạ, Hàng Du Ninh bắt đầu run rẩy, mồ hôi chảy đổ từng tầng sau lưng.

“Đưa súng cho tôi.” Chu Ẩn chỉnh lại gọng kính, tay cầm chiếc súng mồi lửa, quát lớn.

Có người đá khẩu súng cho ông ta.

Ông ta không nhìn khẩu súng mà dán mắt vào Hàng Du Ninh.

“Cô! Quỳ xuống cho tôi.” Ông ta nói.

Hàng Du Ninh biết, nếu cô quỳ xuống, cô sẽ tiêu đời.

Nhưng…

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô có bạn bè cùng trang lứa, có một người sếp đánh giá cao mình, cũng lần đầu tiên cô có sự nghiệp của riêng mình.

Bọn họ chưa từng làm chuyện gì sai trái cả!

Cuối cùng, cô quỳ xuống, giọng run rẩy: “Đừng làm hại bọn họ…”

“Giờ thì biết khóc rồi à, mẹ kiếp, tôi cũng chỉ có một đồng đội thôi! Khi cô giết Cao Phi, lẽ ra cô phải nghĩ đến ngày hôm nay!”

Ông ta đá vào vai Hàng Du Ninh, cô không phản kháng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Chu Ẩn quá đắc ý, ông ta ngắm nhìn gương mặt giống Hàng Tầm, thấp kém, tuyệt vọng và quỳ trước mặt mình.

Cảm giác phấn khích tràn ngập khiến ông ta gần như mất kiểm soát. Ông ta cố gắng giữ giọng bình thản, hiền hòa nói: “Bây giờ cô đã nhớ ra chưa?”

Ông ta giơ khẩu súng, chĩa vào đầu một đứa bé, nói: “Trên xe có tổng cộng mười hai người, tôi cho cô mười hai phút, mỗi phút cô không nhớ ra, tôi sẽ giết một người! Hết mười hai phút, nhà bác cô sẽ nổ tung!”

Đứa trẻ đó đeo khăn quàng đỏ, lúc mới lên xe còn nhường chỗ cho “ông lão”, lúc này nó òa khóc, không ngừng hét lên: “Con muốn về nhà! Con muốn về nhà!”

Chu Ẩn lưu loát lên đạn, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Tốt nhất là cô nghĩ nhanh lên.”

Hàng Du Ninh hoàn toàn suy sụp.

Cô túm chặt chân ông ta, nói: “Tôi không cần nghĩ, tôi không cần nghĩ nữa... Thứ đó, ở nhà bác tôi!”

Chu Ẩn chìm đắm trong cảm giác hả hê khi tra tấn người khác. Ông ta luôn cẩn thận dè dặt suốt nửa đời, lúc này mới có cảm giác lâng lâng khi đứng trên mọi người.

“Cô nói dối, cô không biết đó là gì!” Ông ta chẳng thèm quan tâm.

“Đó là một quyển sách! Một quyển sách!” Cô gần như hét lên.

Sắc mặt Chu Ẩn đột nhiên thay đổi.

“Lúc Hàng Nhã Phỉ bị bắt cóc, tôi đã nhớ ra rồi.”

Nước mắt cô chảy dài trên má, cô chưa từng căm ghét sự bất lực của bản thân đến thế: “Trước khi qua đời, bố tôi đã nói câu cuối cùng là, ba sông hội tụ, mộ của Lai Triều.”

“Nghĩa là gì!” Chu Ẩn hét lớn.

“Bố tôi tên thật là Lai Triều. Ông ấy đã dựng một ngôi mộ không chứa hài cốt trên ngọn núi hoang nơi có thể nhìn thấy ba con sông hội tụ, quyển sách đó được giấu trong mộ.”

Lai Phụng Minh đã phát hiện sự thật trước bọn họ một bước.

Bà ấy đã thay đổi dòng chữ trên bia mộ, trước giờ Hàng Du Ninh chưa từng nghĩ ngôi mộ đó liên quan đến bí mật của bố cô.

“Vậy bây giờ nó ở đâu!”

Hàng Du Ninh nhìn thẳng vào ông ta, nói: “Ông đã hứa, ông phải nói cho tôi biết Hàng Phỉ đang ở đâu!”

“Cô không có tư cách mặc cả với tôi!”

Ông ta lại dí mạnh súng vào thái dương của đứa trẻ, đứa trẻ khóc to hơn, mọi người xung quanh sợ hãi run lẩy bẩy.

Ánh mắt Hàng Du Ninh lướt qua khuôn mặt già nua nhăn nhúm của Chu Ẩn và gương mặt như bông hoa của đứa trẻ.

Đột nhiên cô nhận ra rằng ông ta chưa bao giờ định để cô sống.

Ông ta chỉ muốn ngắm nhìn sự đau đớn của cô khi phải phủ phục dưới chân ông ta.

Sau khi cô nhượng bộ…

Quả bom trong căn biệt thự của Lai Phụng Minh sẽ phát nổ, những người trên chiếc xe này cũng không ai sống sót.

Một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo thái dương, mắt cô đỏ ngầu, vết sẹo trên mặt cũng giật giật theo.

Cô chậm rãi đứng lên, hét với đứa trẻ kia.

“Đừng khóc! Cùng lắm thì chúng ta cùng chết!”

Cô cũng nói để tất cả mọi người xung quanh nghe thấy: "Chính vì chúng ta sợ chết nên ông ta mới dám ngang ngược như thế. Nếu chúng ta nghe theo ông ta, chắc chắn không còn đường sống!"

Cô nhìn thẳng vào Chu Ẩn, nói: "Hoặc nói cho tôi biết Hàng Phỉ ở đâu rồi xuống xe ngay lập tức!"

Cô nói tiếp: "Hoặc là nhanh tay kích nổ đi, trên đường đến Hoàng Tuyền, tôi cũng sẽ không tha cho ông!"

Khoảnh khắc đó, khuôn mặt cô trở nên dữ tợn, giống như một con hổ sẵn sàng vồ mồi.

Không khí thay đổi một cách tinh tế, đứa trẻ cũng ngừng khóc, run rẩy đứng yên tại chỗ.

Chu Ẩn do dự.

Thật ra, hôm nay ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng.

Nhưng mà, quyển sách đó sắp rơi vào tay ông ta rồi.

Dù chết, ông ta cũng muốn nhìn thấy quyển sách đó một lần.

Còn Hàng Du Ninh đã rơi vào tuyệt vọng mới là người thật sự không sợ chết.

Vị trí giữa họ hai người âm thầm thay đổi.

Chu Ẩn nhìn chằm chằm vào Hàng Du Ninh, sau đó gọi điện thoại: “Mọi việc thuận lợi chứ?”

Có lẽ đối phương đã đưa ra câu trả lời khẳng định.

Ông ta nói: “Giết Lai Phụng Minh, ép bà ta giao di vật của Hàng Tầm ra!”

Ngay sau đó, ông ta bỏ điện thoại xuống, nói: “Cô có biết đường hầm của nhà họ Cố không? Đứa trẻ đang bị nhốt ở đó.”

Đó là đường hầm mà Cố Kỳ Hành đã sống suốt hai mươi năm.

Con người này, giết mèo thì dễ, nhưng giết người, nhất là trẻ con, ông ta lại không dám.

“Tôi sẽ xuống xe ở phía trước.” Ông ta nói. “Nhưng cô có thể chọn lại một lần nữa. Nếu bây giờ cô xuống xe, có thể vẫn cứu được đứa trẻ đó, à, cô cũng có thể tìm bác của mình.”

“Nếu không… thì cùng chết thôi!” Đôi mắt ông ta lại lóe lên vẻ hung ác.

Hàng Du Ninh nhìn về phía xa, đã có thể nhìn thấy những dãy núi xanh thẫm.

Đó là nơi cô đã giết Nhện Đen, thảm thực vật rậm rạp, núi non trùng điệp, mưa lớn sẽ xoá mọi dấu vết. Một khi Chu Ẩn xuống xe ở đó, rất khó để tìm thấy ông ta.

Nhưng nếu cô đi theo ông ta, Hàng Phỉ có thể sẽ chết vì mất máu.

Lúc này, tất cả những người trên xe đều đang nhìn cô chằm chằm, họ nhận ra cô là phóng viên đầy chính nghĩa của “Đôi mắt quan sát”.

Hàng Du Ninh hít sâu một hơi, cất giọng khàn khàn: “Dừng xe.”

Chu Ẩn nở nụ cười đầy tự mãn, ông ta cực kỳ thích nhìn thấy sự kiêu hãnh của một người bị bẻ gãy.

Ông ta biết ngay cả khi Hàng Du Ninh còn sống quay trở về…

Cô cũng sẽ không còn là cô của bây giờ nữa.

Mọi thứ của cô đã bị phá hủy.

Xe từ từ dừng lại, đây là đoạn đường cuối cùng trước khi vào núi, phía trước là dãy núi.

“Đừng! Đừng mà!”

Những người đã sợ hãi khóc lóc thì thầm cầu xin.

Hàng Du Ninh là điểm tựa duy nhất của họ, nếu cô xuống xe, cả toa xe sẽ nằm trong tay kẻ xấu.

Hàng Du Ninh bước đến cửa xe, khi cửa vừa mở ra.

Tiếng súng vang lên! Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Đạn trúng vào cánh tay của Chu Ẩn, súng rơi xuống ngay lập tức, đứa trẻ bật khóc chạy đi.

Giữa bóng cây, vô số cảnh sát mai phục từ lâu lao ra, dẫn đầu là Hứa Dã.

Hứa Dã và cảnh sát nhanh chóng nhảy lên xe từ cửa trước, nhanh chóng sơ tán người dân.

Nhưng ngay khi chuẩn bị bắt giữ, Chu Ẩn đột nhiên dùng tay trái cầm súng mồi lửa bật nó lên, gào: “Đừng lại gần! Đừng lại gần!”

Ngọn lửa bùng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vụ nổ lớn.

Mà Hàng Du Ninh thì ngã ngay gần ông ta.

“Đi đi!” Ông ta gào lên: “Nếu không tất cả sẽ chết!”

Hứa Dã giương súng nhắm vào Chu Ẩn, không quay đầu lại, ra lệnh cho cảnh sát bên cạnh: “Các cậu xuống xe! Đưa người dân đến nơi an toàn.”

Chu Ẩn hét lên: “Cậu cũng xuống đi! Để tài xế lên lái xe!”

“Không đời nào.” Hứa Dã đáp: “Dù là cảnh sát hay là chồng của Hàng Du Ninh, tôi đều phải ở lại đây.”

Anh hạ giọng: “Chú Chu, chắc chú nhận ra tôi. Tôi từng là thằng nhóc lêu lổng nổi tiếng trong khu tập thể, nhưng bây giờ tôi đã làm cảnh sát.”

Chu Ẩn nheo mắt nhìn, trong những ngày quan sát Hàng Du Ninh, đương nhiên ông ta cũng chú ý đến Hứa Dã, con trai của Hứa Kiến Bang.

“Tay chú chưa từng dính đến mạng người, mọi tội ác đều do người khác làm. Sau khi đầu thú, chú vẫn có thể sống một cuộc đời bình thường…”

Ngay lúc đó, Chu Ẩn hét lên: “Đừng lại gần tôi! Đừng lại đây!”

Trong lúc Hứa Dã đang đối thoại với Chu Ẩn, anh dùng tốc độ nhanh như chớp đá một con dao về phía Hàng Du Ninh, người đang nằm dưới sàn, có vẻ đã ngất do tiếng súng.

Ngay khi ấy, Hàng Du Ninh, người ở gần Chu Ẩn nhất, bật dậy như một con hổ, đâm thẳng lưỡi dao vào cổ tay cầm súng mồi lửa của Chu Ẩn, ghim ông ta xuống ghế, sau đó xoay mạnh lưỡi dao, rạch xuống dưới, làm đứt gần nửa cổ tay ông ta.

Nhanh đến nỗi Chu Ẩn không kịp phản ứng, chỉ kêu một tiếng thảm thiết.

Hứa Dã tiến lên ngay tức khắc, đấm vào lưng Chu Ẩn, đá mạnh vào cả hai đầu gối của ông ta, bẻ ngoặt hai tay của ông ta ra sau và ghì chặt đầu gối lên lưng ông ta.

Lá phổi của Chu Ẩn không thể thở mạnh, tiếng kêu la thảm thiết chuyển thành tiếng rít kèm nước bọt và đờm, giống như con lợn bị đâm vào cuống họng, đang rỉ máu chờ chết.

Hứa Dã hét lên với Hàng Du Ninh: “Ninh Ninh, lấy súng mồi lửa đi!”

Súng mồi lửa rơi xuống sàn, ngọn lửa vẫn đang bùng cháy, khi Hàng Du Ninh định bước đến nhặt nó lên...

Mà lúc này, dù đã bị ghìm chặt, ánh mắt tràn đầy căm hờn, đột nhiên Chu Ẩn dùng một sức mạnh khó tin, lao về phía ngọn lửa.

Chỉ cần lửa bén vào người ông ta sẽ có một vụ nổ kinh hoàng, Hứa Dã và Hàng Du Ninh đều sẽ chết.

Hàng Du Ninh chỉ kịp lao tới chụp lấy cái súng mồi lửa, ngọn lửa làm bỏng vai cô.

Trong cơn đau đớn tột cùng, cô dồn hết sức chặn đứng đòn tấn công cuối cùng của Chu Ẩn.

...

Hàng Du Ninh không biết khi nào Chu Ẩn sẽ ra tay.

Nhưng cô đã chuẩn bị hết từ trước, bao gồm cả ám hiệu liên lạc với Hứa Dã – gọi điện ba lần, mỗi lần chỉ để chuông reo một tiếng rồi ngắt.

Cô cũng đã bật sẵn thiết bị theo dõi trên điện thoại.

Bảy năm trước, họ đã biết Nhện Đen biết chế tạo bom. Dù lần đó bom chưa kịp phát nổ, nhưng chắc chắn sẽ có kẻ biết làm.

Nếu không phải Cao Phi thì chính là Chu Ẩn.

Vì vậy, ngay khi biết Chu Ẩn hành động, Hứa Dã vừa truy tìm tung tích của Hàng Du Ninh, vừa bắt đầu rà soát mọi nơi có thể có bom.

Ở Tưởng Gia Lý, kẻ đặt bom giúp Chu Ẩn còn chưa kịp ra tay đã bị bắt.

Bên Lai Phụng Minh, khi cảnh sát đến nơi, tội phạm cũng đã bị chế ngự – bà Lai Phụng Minh cũng là truyền nhân của Tiểu Yến Thanh.

Lần này đồng bọn của Chu Ẩn.

Tất cả những tên tội phạm lẩn trốn trong đám đông.

Đều đã bị bắt gọn.

Cuối cùng, Hàng Phỉ cũng được tìm thấy, bàn tay của cô bé cũng được nối lại kịp thời.

Cô bé sợ hãi, đã được bố mẹ bế về Bắc Kinh, không thể dự lễ cưới của cô út.

Dù lễ cưới được tổ chức để dẫn Chu Ẩn ra.

Nhưng xét đến việc cả hai người trong cuộc thật sự rất muốn kết hôn.

Sau khi giải quyết một loạt sự việc, lễ cưới vẫn tổ chức.

Hàng Du Ninh cảm thấy rất tốt, điều tuyệt vời nhất của đám cưới này là tất cả những người có mặt đều là những người cô yêu thích và cũng yêu thích cô.

Món quà đẹp nhất là một chiếc hộp do Lai Phụng Minh tặng.

Chiếc hộp này được tìm thấy trong mộ Hàng Tầm.

Trong bệnh viện, Lai Phụng Minh đã thừa nhận rằng bà ấy đã sửa chữ trên bia mộ của Hàng Tầm.

Ban đầu, trên ngọn núi hoang vắng nơi ba dòng sông hội tụ là “mộ Lai Triều”.

Khi bà ấy nhìn thấy, bà ấy biết Lai Triều đã đổi tên thành Hàng Tầm và chết ở Đông Bắc. Vậy bia mộ này do ai dựng lên?

Bà ấy đã mở mộ và lấy được di vật của ông ấy.

Bà ấy cũng đã đi trước mọi người một bước để điều tra nguyên nhân cái chết của ông ấy, vì thế đã nhận được lời đe dọa từ Nhện Đen.

Bà ấy biết rằng một khi Hàng Du Ninh tìm thấy di vật của Hàng Tầm, những kẻ liều lĩnh đó sẽ không tha cho gia đình cô.

Vì vậy, bà ấy đã sửa chữ trên bia mộ, để bí mật của Hàng Tầm không thể thấy được ánh sáng.

Hàng Du Ninh hỏi: “Vậy tại sao bác lại sửa đổi thành như vậy?”

Cô thật sự hơi tức giận.

Lai Phượng Minh đáp: “Thứ nhất, nếu ông ấy đã dựng mộ trên núi hoang, sẽ có người biết đến, phải có lý do nào đó, lý do lập ra cho bác là phù hợp nhất.”

“Thứ hai, chỉ có bác nhớ đến ông ấy suốt mấy chục năm, bác muốn ông ấy cũng nhớ đến bác.”

Lai Phụng Minh đúng là người tùy hứng.

May mà Trương Thục Phân không biết, Hàng Du Ninh nghĩ, cô đã toát mồ hôi lạnh khắp người.

“Lúc đó bác nghĩ nếu một ngày kẻ giết người bị bắt, bác sẽ giao lại cho cháu. Nếu kẻ đó vẫn chưa bị bắt, nó sẽ theo bác xuống dưới đất.”

Bà ấy đưa chiếc hộp cho Hàng Du Ninh: “Bây giờ, vật trở về với chủ cũ.”

Sau đêm tân hôn, lúc bốn giờ sáng hôm sau, Hàng Du Ninh vẫn dậy luyện võ đúng giờ.

Hôm đó, cô ngồi bên bờ sông Tiền Đường, mở chiếc hộp ra.

Bên trong là một quyển sổ, dày cỡ quyển từ điển Từ Hải, toàn bộ là chữ viết tay.

Khi còn nhỏ Lai Triều đã quen biết Cố Kỳ Hành, lần đầu tiên nhận thức được có những người sinh ra đã là kẻ xấu.

Ông ấy tự hỏi, có bao nhiêu người như vậy? Liệu có thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà nhận ra họ không?

Sau này, khi trở thành cảnh sát, ông ấy dần phát hiện ra, những kẻ xấu bẩm sinh thường có những đặc điểm rất đặc biệt.

Chẳng hạn như trán phẳng, mũi có ba cánh, so với kẻ phạm tội phóng hỏa thì dường như họ có ngoại hình rất nhã nhặn.

Vì vậy, ông ấy dần nảy ra một ý tưởng là viết một quyển sổ điều tra hình sự, ghi chép lại những kinh nghiệm đó cho các cảnh sát trẻ sau này.

Nếu kẻ xấu có thể được nhận diện ngay từ cái nhìn đầu tiên, hiệu suất công việc của họ sẽ được nâng cao rất nhiều.

Chỉ có một mình ông ấy thì không thể làm được điều đó.

Vì vậy, ông đã quen biết Chu Ẩn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lúc đó, Chu Ẩn là người có văn hóa nhất trong khu tập thể, có người nói ông ta đã giúp nhiều tác giả xuất bản sách.

Hàng Tầm đã nhờ ông ta tư vấn, Chu Ẩn rất hứng thú với ý tưởng của ông ấy, nhất là phần liên quan đến Cố Kỳ Hành.

“Nếu ông ta là kẻ xấu bẩm sinh, tại sao lại nghe theo lời ông?”

“Phải nghiên cứu hành vi của ông ta, tránh những điểm làm ông ta kích động, phải an ủi ông ta.” Hàng Tầm nói.

“Còn nữa, rất nhiều người phạm tội sẽ bị k1ch thích bởi một điều gì đó, Cố Kỳ Hành cực kỳ nhạy cảm với âm thanh lưỡi dao cắt vào thịt.”

Hàng Tầm lại nói: “Nhưng điều đó không phải trọng điểm, điều quan trọng là tôi có thể ghi lại những vẻ ngoài của người phạm tội một cách rõ ràng, điều này cần một lượng dữ liệu lớn.”

Trong thành phố này lấy đâu ra nhiều kẻ phạm tội bẩm sinh như vậy?

Vì thế, Chu Ẩn xung phong nhận việc, nói sẽ tìm kiếm trong số độc giả của mình, ông ta biết một vài người có phong cách viết thư rất phản động.

Nhưng thật ra, hầu hết mọi người chỉ có tâm trạng không tốt hoặc đau buồn nhiều ngày.

Chỉ có một số ít là những kẻ phạm tội tiềm ẩn. Những người này, vì không hòa hợp với những người xung quanh, nên rất dễ tin tưởng ông ta.

Hàng Tầm chỉ ghi lại hình dáng của những người này, nhưng người ông ấy thật sự chú tâm chỉ có một người nông dân tên là Cao Phi.

Ông ta có trán phẳng, xương lông mày nhô cao, hốc mắt sâu - vẻ ngoài lại giống (*) điển hình.

(*) Trong sinh học, sự lại giống (atavism) là sự sửa đổi cấu trúc sinh học, theo đó một đặc điểm di truyền của tổ tiên xuất hiện trở lại sau khi đã bị mất đi do thay đổi tiến hóa ở các thế hệ trước.

Ông ta thật sự rất điển hình, Hàng Tầm thường xuyên trao đổi thư từ với ông ta, ghi chép hành vi và sự thay đổi của ông ta.

Và ông ấy cũng đã nhắc nhở Chu Ẩn phải an ủi và theo dõi ông ta.

Lúc đó, những người trong khu tập thể rất đơn thuần, ông ấy nghĩ rằng Chu Ẩn chỉ là một người bình thường tốt bụng.

Ông ấy không biết rằng, vào thời điểm đó, Chu Ẩn đã quen biết một vài người đến từ Hồng Kông, họ khuyến khích ông ta ăn cắp thép phế liệu từ nhà máy cơ khí.

Ông ta biết chuyện mỗi năm có một lượng lớn thép phế liệu không ai xử lý qua vợ là Tào Quốc Tĩnh, thế chẳng phải tiền rơi trên đất sao?

Nhưng Tào Quốc Tĩnh là một người không thể chứa nổi một hạt cát trong mắt, ông ta đã tìm đến Hứa Kiến Bang.

Tuy nhiên, Hứa Kiến Bang cũng không đồng ý.

Không sao, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, sau khi Hứa Kiến Bang qua lại với Triệu Minh Minh, ông ta như một con chó bị chòng dây thừng vào cổ, để mặc Chu Ẩn thao túng.

Lúc này, Triệu Minh Minh mang thai, cô ta đã đe dọa Hứa Kiến Bang, cũng đe dọa Chu Ẩn phải cho cô ta nhiều tiền hơn.

Chu Ẩn không đồng ý.

Vì vậy, ông ta đã nghĩ đến Cao Phi.

Việc dụ dỗ Cao Phi rất dễ, ông ta vốn là một người ngu dốt và dễ nổi giận.

Vì vậy, Cao Phi đã trở thành Nhện Đen.

Hàng Tầm phụ trách điều tra vụ án này, ông ấy đã phát hiện ra mối liên hệ giữa Nhện Đen và Chu Ẩn, nhưng ông ấy không nói ra.

Bởi vì ông ấy đã phát hiện ra một sự thật khủng khiếp.

Trong suốt nhiều năm qua, Chu Ẩn không chỉ "tìm kiếm" những kẻ phạm tội tiềm ẩn.

Ông ta còn liên tục liên lạc với họ, khiến họ tin tưởng mình và dụ dỗ họ phạm tội.

Việc bắt giữ Nhện Đen và Chu Ẩn rất đơn giản, nhưng có bao nhiêu "Nhện Đen" đã được tạo ra thì ông ấy không biết.

Ông ấy cần phải tìm ra một cách để bắt gọn tất cả.

Bởi vì chiếc hộp Pandora này do chính tay ông ấy mở ra.

Ông không thể công bố quyển sổ tay này nữa, thậm chí nó không nên tồn tại.

Trong đó ghi lại rất nhiều phương pháp "k1ch thích" những kẻ phạm tội bẩm sinh, ông ấy vốn định giúp cảnh sát không bị thương, nhưng giờ đây, những điều này lại trở thành vũ khí cho những kẻ có ý đồ xấu.

Ông ấy đã rời xa Giang Nam, tìm về quê cũ lập một ngôi mộ mang tên mộ Lai Triều.

Kể từ khi bị đuổi đi, ông ấy không còn là Lai Triều nữa mà là Hàng Tầm.

Ông ấy muốn trở thành Hàng Tầm, một người cảnh sát quang minh lỗi lạc, thay vì là con nuôi trong xã hội cũ.

Cứ để cuốn sổ này được chôn vùi cùng cái tên Lai Triều đi.

Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không nỡ, nếu có một người nào đó có thể tìm thấy nó.

Ông ấy hy vọng đó sẽ là cô con gái út mà ông ấy yêu thương nhất.

Hàng Du Ninh.

...

Chu Ẩn có tiền, làm ăn nhỏ ở Hồng Kông, nhưng cuộc sống cũng không tốt lắm, ông ta nhận ra rằng người anh cả từng xưng anh gọi em thân thiết với ông ta hồi ở đại lục lấy được tiền của ông ta cái là sai khiến ông ta như một con chó.

Bất kỳ ai cũng có thể sỉ nhục ông ta, cướp tiền của ông ta.

Ông ta cảm thấy không cam lòng, ông ta muốn như lúc xưa, kiểm soát một vài kẻ hung ác, dám giết người để bảo vệ mình.

Nhưng những thanh niên ở Hồng Kông đều nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc.

Ông ta nghĩ chắc chắn do mình không giỏi như Hàng Tầm, ông ta biết Hàng Tầm có một quyển sổ.

Nếu tìm được quyển sổ đó, chắc chắn ông ta sẽ làm được mọi thứ.

Vì vậy, ông ta lại lén trở về đại lục, tìm kiếm Nhện Đen đã trốn đi, muốn mời Nhện Đen tìm quyển sổ đó cùng mình.

Nhưng thằng ngu Nhện Đen này, sau nhiều năm trốn chạy đã trở nên vô cùng cáu kỉnh dễ tức giận.

Ban đầu ông ta định gi ết chết Lai Phụng Minh và toàn bộ nhà họ Hàng, nhưng chưa giết được ai thì Nhện Đen đã chết.

Ông ta hoảng hốt muốn trở về, nhưng đường dây liên kết đã đứt, ông ta không còn cách nào để lén trở lại.

Ông ta chỉ có thể trở về nhà. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nhưng vào thời điểm này, vụ án của Hứa Kiến Bang đang bị điều tra, trên các phương tiện truyền thông tràn ngập những cuộc thảo luận về Triệu Minh Minh.

Nếu không phải Phương Lâm Hà làm người chịu tội thay, có lẽ người ta đã điều tra ra ông ta rồi.

Đương nhiên ông ta không dám quay lại nữa, chỉ có thể đi lang thang làm những công việc tạm bợ gần đó.

Ông ta đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng suốt mười bảy năm, không có vợ con, không có sự nghiệp, chưa từng có một ngày hạnh phúc, như thế thì sao ông ta không căm phẫn cho được.

Nhất là khi nhìn thấy Hàng Du Ninh trên TV, như thể Hàng Tầm đang chế nhạo sự tự phụ của ông ta.

Cuối cùng ông ta không thể chịu đựng thêm nữa.

Hoặc là lấy lại quyển sổ.

Hoặc là khiến Hàng Du Ninh sống không bằng chết.

...

Hàng Du Ninh mở quyển sổ ra, nét chữ đẹp của bố cô: Kẻ phạm tội, xương gò má cao; răng không đều...

Điều này giống cảm giác của cô, cô tự hỏi, khả năng nhận diện tội phạm của cô là năng lực đặc biệt hay là bố đã dạy cô những điều này từ nhỏ?

Suy nghĩ miên man, nước mắt lăn dài trên má.

Cô vội vàng đóng lại, sợ làm bẩn di vật cuối cùng của bố.

Không, di vật quý giá nhất của bố không phải là quyển sổ này.

Mà là những gì bố đã dạy cô: kiên cường, lương thiện, chính nghĩa và tình yêu.

Bình minh ló rạng, mặt trời đỏ nhô lên bên bờ sông.

Hàng Du Ninh nhảy xuống, đón nhận ánh sáng mặt trời, bắt đầu làm tư thế...

Từ nay, cô sẽ không sợ hãi số phận nữa.

Cô đã đủ mạnh mẽ.

Số phận sẽ do chính cô nắm giữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.