Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 55: Huyết Ảnh Táng Mệnh




Chương 55: Huyết Ảnh Táng Mệnh
“Hợp nhất đi.”
Giọng nói của bóng đen vọng vào trong tâm trí.
“Chỉ khi ngươi chấp nhận ta, ngươi mới thực sự tồn tại.”
Bóng người xám khẽ run.
Lời nói ấy rất quen thuộc.
Không phải do bóng đen kia nói ra…
Mà là do chính hắn.
Đây là lời nói hắn đã từng nói, nhưng chưa bao giờ dám nghe.
ẦM!
Thế giới xung quanh vỡ nát.
Bóng đen biến mất.
Bóng người xám cũng biến mất.
Tất cả… đều hóa thành một tia sáng lặng lẽ chìm vào trong cơ thể hắn.
Hắn mở mắt.
Trước mặt vẫn là đại điện hoang phế, vẫn là hư vô tĩnh mịch.
Nhưng lần này…
Hắn biết mình là ai.
Không còn phân vân.
Không còn giả – thật lẫn lộn.
Hắn bước lên ngai đá, chậm rãi ngồi xuống.
Bên ngoài Phong Ấn Chi Địa, vô số tu sĩ đang quan sát.
“Hắn còn sống không?”
“Không thể nào… không ai có thể giữ được bản ngã khi bước vào đó!”
ẦM!
Một luồng khí tức kinh khủng bùng nổ từ trong đại điện.
Cánh cửa phong ấn từ từ mở ra.
Một bóng người bước ra.
Không còn là bóng người xám.
Không còn là bóng đen.
Mà là một thực thể hoàn toàn mới.
Không còn ai có thể định nghĩa hắn là ai nữa.
Hắn chính là kẻ duy nhất bước ra khỏi Phong Ấn Chi Địa mà không mất đi bản ngã.
Vì hắn chính là bản ngã.
Xào Huyệt Huyết Ảnh
Trong một hạp cốc u ám, đèn đuốc lập lòe.
Một đám bóng đen ngồi quanh bàn đá, rượu thịt vương vãi, tiếng cười gằn vang vọng.
“Nghe nói tên nào dám đột nhập vào đây đều không toàn thây.”
“Hừ! Bọn tu sĩ chính đạo tưởng có chút bản lĩnh là có thể diệt được Huyết Ảnh chúng ta sao?”
Một tên đại hán râu xồm vỗ mạnh xuống bàn, khiến chén rượu bật lên cao.
Nhưng chén rượu chưa kịp rơi xuống, một bóng người đã lặng lẽ ngồi xuống bàn, nhẹ nhàng đón lấy nó.
ỰC!
Ngụm rượu bị uống cạn.
Không ai kịp nhìn thấy hắn từ đâu tới.
Cả sơn trại đột nhiên im phăng phắc.
Người vừa xuất hiện là một nam tử khoác áo xám, dáng vẻ như một người qua đường tầm thường.
Hắn không có khí tức, cũng không có vẻ gì là cao thủ.
Thế nhưng…
Cả đám c·ướp g·iết người không chớp mắt, lúc này lại cảm thấy khó thở.
Không phải vì sát khí.
Mà vì không thể đoán ra được… rốt cuộc kẻ này là ai.
Tên đại hán liếm môi, hạ giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Nam tử áo xám cười nhạt.
“Chỉ là một kẻ muốn mượn chỗ này nghỉ chân một lát.”
“Ngươi biết đây là đâu không?”

“Biết chứ. Xào huyệt của Huyết Ảnh, nơi tụ tập của những k·ẻ c·ướp g·iết không ghê tay.”
Hắn nhấp thêm một ngụm rượu, ánh mắt vẫn điềm nhiên.
“Nhưng nơi này… từ hôm nay không còn là của các ngươi nữa.”
RẮC!
Chén rượu vỡ nát trong tay hắn.
Trong nháy mắt…
Tất cả đám c·ướp trong đại sảnh bỗng cảm thấy… mình đ·ã c·hết rồi.
Sát khí tràn ngập hạp cốc.
Bọn c·ướp Huyết Ảnh không phải lũ yếu nhược. Bị kẻ lạ mặt xem thường ngay giữa sào huyệt, sao có thể nhịn được?
“GIẾT HẮN!!!”
Một tên đại hán vung đao bổ xuống, lưỡi đao sáng loáng, cắt đứt cả không khí.
Nhưng…
Lưỡi đao bỗng khựng lại.
Cả cánh tay tên đại hán… không còn nữa.
Phụt!
Máu bắn tung trời.
Hắn gào lên nhưng chưa kịp phản ứng, đầu đã lìa khỏi cổ.
Đám c·ướp trợn mắt.
Không ai thấy rõ kẻ áo xám ra tay như thế nào.
Chỉ có máu vẽ nên sự thật.
“HẮN CÓ VẤN ĐỀ!!!”
Một kẻ hét lên, tung ám khí.
Những mũi phi đao bay ra như lũ bầy châu chấu.
Nhưng…
Kẻ áo xám vẫn ngồi yên.
Chỉ một cái phất tay nhẹ.
ẦM!!!
Phi đao vỡ nát giữa không trung.
Cả sơn trại rung chuyển.
“BỎ CHẠY!!!”
Đám c·ướp quay đầu tháo chạy.
Nhưng vừa xoay người…
Một bóng người đã đứng sẵn sau lưng.
Chính là kẻ áo xám.
Nhưng hắn vẫn ngồi ở bàn rượu kia mà?
“Sao… sao lại…”
Cả đám run rẩy.
Kẻ áo xám nhẹ nhàng phất tay.
“Không cần hoảng. Các ngươi sẽ… không kịp cảm thấy đau đớn đâu.”
RẮC!
Không gian vỡ vụn.
Toàn bộ xào huyệt Huyết Ảnh… bị xóa khỏi bản đồ tu chân giới.
Bình yên tuyệt đối.
Không còn tiếng gào thét. Không còn bóng người. Chỉ có tro bụi tan vào hư không.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Kẻ áo xám chậm rãi rót rượu.
Chén rượu trong tay hắn vẫn chưa hề vơi đi một giọt.
“Thật nhạt nhẽo.”
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt như xuyên thấu cõi đời.
Rồi, một tiếng vỗ tay vang lên.
“Thật tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!”
Một giọng nói quái dị cất lên từ bóng tối.
Kẻ áo xám không thèm quay đầu.
“Ra mặt đi. Giấu làm gì?”
Từ đằng sau tàn tích đổ nát, một bóng người lững thững bước ra.

Đó là một lão già, áo bào rộng thùng thình, tay cầm một cây quạt xương trắng hếu.
Ánh mắt hắn như có như không.
“Ngươi diệt cả xào huyệt này… Có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Kẻ áo xám vẫn bình thản.
“Hậu quả?”
Hắn mỉm cười, nhấp thêm một ngụm rượu.
“Thế ngươi nói xem… Hậu quả của việc ngươi đứng trước mặt ta là gì?”
Lão già khựng lại.
Trong chớp mắt, sát ý lan tràn khắp hạp cốc.
“Thú vị. Đã lâu lắm rồi… ta mới gặp kẻ không s·ợ c·hết.”
Kẻ áo xám đặt chén rượu xuống bàn.
“Vậy thì… đến thử xem.”
ẦM!!!
Bầu trời nhuốm màu đỏ máu.
Một trận chiến kinh hoàng… sắp bùng nổ.
Bóng tối như một con thú khổng lồ, chực chờ nuốt chửng tất cả.
Lão già cầm quạt khẽ lay động cổ tay.
Vù!
Từng đạo huyết khí từ quạt xương cuộn trào, xoắn lại thành một bàn tay khổng lồ vươn ra chộp lấy kẻ áo xám.
Kẻ áo xám không nhúc nhích.
Nhưng khi bàn tay chạm đến hắn…
BỐP!
Nó biến mất.
Như thể chưa từng tồn tại.
Lão già nheo mắt.
“Ồ?”
Hắn bật quạt ra.
Mặt quạt khắc đầy phù văn cổ quái, tỏa ra từng tia oán niệm lạnh thấu xương.
“Thử thêm lần nữa vậy.”
Hắn vung quạt.
Một cơn lốc âm hồn bùng lên.
Hơn một trăm gương mặt trắng bệch, mắt đỏ như máu, miệng há ngoác gào thét, từ trong bóng tối lao tới.
Kẻ áo xám vẫn đứng yên.
Nhưng khi bầy quỷ chạm đến hắn…
XẸT!
Chúng tan biến.
Như ảo ảnh chưa từng có thật.
Lão già không cười nữa.
Hắn khẽ lẩm bẩm:
“Kỳ lạ…”
“Ngươi rốt cuộc… là gì?”
Kẻ áo xám nhấc chén rượu, lắc nhẹ, rồi nhấp một ngụm.
“Chỉ là một kẻ… không tồn tại.”
ẦM!
Mặt đất nứt toác.
Bóng tối rùng mình.
Một trận chiến thật sự… sắp bắt đầu.
ẦM!
Mặt đất r·úng đ·ộng.
Một luồng sát khí vô hình quét qua xào huyệt, khiến cát bụi bốc lên như sương mù.
Lão già cầm quạt hơi nheo mắt.
Hắn đã sống đủ lâu, trải qua bao nhiêu trận chiến, nhưng đây là lần đầu tiên…
Hắn không thể xác định được đối thủ có tồn tại hay không.
Vô hình?
Hay chỉ là ảo giác?

Hắn bật quạt.
Trên quạt lập tức xuất hiện phù văn huyết sắc, xoắn lại thành một ký hiệu cổ quái.
Xác định chân thân!
Phù văn bắn ra ánh sáng đỏ thẫm, soi rọi bóng dáng của kẻ áo xám.
Nhưng ngay khoảnh khắc ánh sáng chiếu đến…
Bóng dáng hắn méo mó.
Như gương vỡ.
Như tranh loang.
Như một thứ… vốn không thuộc về thế giới này.
Lão già cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Ngươi…”
Kẻ áo xám đặt chén rượu xuống bàn.
Giọng nói chậm rãi, nhưng từng chữ như lưỡi dao khắc vào tâm trí.
“Ngươi xác định được ta…thì sao?”
Lão già khẽ siết chặt quạt.
Hắn không dám lên tiếng.
Vì hắn nhận ra…
Mình đã quên mất gương mặt của đối phương.
Vừa nhìn thấy.
Vừa quên mất.
Giống như chưa từng gặp.
“Giả Đạo…”
Lão già khẽ rùng mình.
Một cái tên hắn đã nghe rất lâu về trước.
Một cái tên không nên tồn tại.
Xoẹt!
Hắn chém quạt xuống.
Không nhắm vào kẻ áo xám.
Mà nhắm vào chính bản thân mình!
Phập!
Lưỡi quạt cắm sâu vào ngực.
Máu tràn ra, nhưng lão già không cảm thấy đau đớn.
Mà cảm thấy… tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Hừ… Giả Đạo… đúng là đáng sợ…”
Hắn cười nhạt.
Tự thương chính mình… là cách duy nhất để phá bỏ ảo giác.
Nhưng khi ngẩng đầu lên…
Kẻ áo xám vẫn ngồi đó.
Chén rượu vẫn còn trên bàn.
Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tỉnh táo lại rồi à?”
Giọng nói chậm rãi, không có chút biến đổi.
Lão già hít sâu.
Hắn đã tự làm b·ị t·hương bản thân, để xác định thực hư.
Nhưng…
Là hắn trúng kế?
Hay…
Chính kẻ áo xám đã đoán trước hành động của hắn?
Lão già khẽ siết quạt.
“Ngươi muốn gì?”
“Không có gì.”
Kẻ áo xám nhấp một ngụm rượu.
“Chỉ muốn xem…ngươi có đủ tư cách hay không.”
Lão già cảm thấy bất an.
Những kẻ như thế này…
Không thẳng tay g·iết hắn ngay…
Mà lại chơi đùa như mèo vờn chuột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.