Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 2: Chương 2




Hai ngày sau, hắn nói với mẹ mình:

“Con và Ngọc Nương chưa tính là phu thê. Sau khi con ch .t, nhớ thêm thư hoà ly cho nàng. Đừng ràng buộc đời nàng vì con.”

Khi Đại Lang m. t, Bùi thím khóc ngất, ta chỉ đứng đó ngơ ngác, tay còn bưng chén thuốc đắng, nước mắt chẳng biết từ khi nào rơi lã chã.

Trong đầu ta chỉ vang mãi câu nói của hắn:

“Chiều là anh nông phu, sáng lên thiên tử đường. Khanh tướng không nòi giống, nam nhi nên tự cường. Mạc nói nho quan lầm, thi thư không phụ người. Đạt thì giúp thiên hạ, nghèo thì giữ trọn bản thân.”

Nhị Lang nắm tay huynh mình, lau vết m.á.u nơi khóe miệng. Còn ta, vẫn nắm trong tay viên đường nhỏ đã tan chảy ướt sũng cả lòng bàn tay.

Nửa năm sau, Bùi thím cũng qua đời. Một cơn phong hàn lấy luôn mạng bà. Bệnh vài ngày, rồi ngủ một giấc không dậy nữa.

Mấy tháng sau, Nhị Lang lại từ quân doanh xin nghỉ về, để tế bái cha mẹ và huynh trưởng.

Cha ta nghe hắn về, lập tức đến gõ cửa, yêu cầu hắn thay anh mình ký thư ly hôn.

Nhị Lang không nói một lời, liền ký.

Cha ta mặt mày hớn hở, lôi ta lên xe lừa, nói:

“Khuê nữ à, cha không đánh bạc nữa. Giờ cha làm người lương thiện rồi, mua được lừa, làm phu xe, kiếm cơm sống qua ngày. Cái thằng con rể đoản mệnh ấy cũng m. t gần một năm rồi. Con mới mười sáu, ở lại đây làm gì? Nhà ta và nhà họ đã hết nghĩa hết tình. Theo cha về, cha sẽ tìm người mai mối lại cho con.”

Ta ngồi trên xe lừa, đầu óc quay cuồng.

Nửa đường, ta hỏi ông:

“Thật sự không đánh bạc nữa chứ?”

“Thật.”

“Vậy thề đi. Nếu lừa ta thì thiên lôi đánh xuống, ch .t không toàn thây, đứt tay đứt chân đứt đầu lưỡi, ch .t rồi bị ném ngoài bãi tha ma, chó hoang tha đi cũng không ai chôn…”

“Tiết Ngọc! Phản cha à?! Có đứa con nào độc miệng như ngươi không?!”

Ta cười lạnh:

“Không đánh bạc? Với hạng như ông, nói có ai tin? Cái gì mà ‘hôn sự tốt’, chắc lại định đem con bán lần nữa. Trước kia ta còn nhỏ không biết gì, giờ còn muốn lừa à? Lừa ma đi thôi!”

Nói xong, xe lừa xóc nhẹ, ta nhảy xuống, vác tay nải bỏ đi thẳng, mặc kệ tiếng chửi bới sau lưng.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta lại quay về Đại Miếu Thôn.

Thôn nằm dưới chân núi Chín Bình, chỉ có trăm nóc nhà.

Bùi gia ở đầu thôn phía tây, hàng rào tre trước cổng, vườn rau trồng thêm vài gốc ngọc lan.

Chiều buông, ánh tà dương nhuộm đỏ chân trời, tiểu viện quê xanh trắng đổ bóng dài trên nền đất.

Bùi Tiểu Đào, tóc búi hai sừng dê lộn xộn, ngồi nơi bậc cửa mà khóc hu hu.

Bên cạnh nàng là Thái mẫu – dáng người run rẩy, tay chống gậy, cẩn thận nhìn cháu gái:

“Nhị nha, đừng khóc. Miệng con khóc to như vậy, ta sợ…”

“Thái mẫu… con ướt quần rồi…”

“Giờ đừng nói mấy chuyện đó. Giúp ta thay quần đã được không?”

“Ô ô ô… Thái mẫu, sao người lại đái trong quần…”

“Giờ không phải lúc trách móc. Có thể giúp ta thay quần không?”

“Ô ô ô… con không biết thay…”

“Vậy con biết nấu cháo loãng không?”

“Ô ô ô… không phải ca ca đi nấu rồi sao?”

“Haiz… Hắn thì được tích sự gì chứ? Đến cả tức phụ cũng không giữ nổi. Nếu không vì hắn, ta với con đâu đến nỗi này?”

“Ô ô ô… Thái mẫu… con nhớ tẩu tử… con muốn tẩu tử về…”

“Đừng khóc. Ta đã tính cả rồi. Đợi trời tối, ta với con sẽ bỏ trốn. Cái nhà này không thể ở thêm nữa. Lão ba của đứa trẻ ấy, đều không phải người tốt lành gì…”

……

Ta đi một vòng rồi lại trở về thời điểm ấy—Tiểu Đào khóc òa, hai tay níu lấy ta không buông, Thái mẫu thì ngồi ở một bên, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn sang:

“Ta quần ướt, còn chưa có ai thay.”

Dỗ dành Tiểu Đào xong, ta lại phải cúi người giúp Thái mẫu thay quần. Đợi khi mọi việc yên ổn, ta mới đứng dậy đi vào nhà bếp tìm Bùi Nhị Lang.

Lúc đó, hắn đang nấu cơm. Bếp lửa cháy bập bùng, nước trong nồi đã tràn ra ngoài, chiếc thớt trước mặt còn bày nguyên cả bồn bột mì, hắn thì lại đang nghịch nghịch như chẳng biết phải làm gì.

Bùi Nhị Lang thân hình cao lớn, vai lưng thẳng tắp như tùng bách, gương mặt dính đầy bột, cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay đều nhão nhoét. Trông hắn như đang rất thong dong, nhưng ánh mắt lại bộc lộ rõ vẻ luống cuống.

Nhà bếp vốn đã được ta thu dọn sạch sẽ, giờ lại bừa bộn cả chén đũa gáo bồn. Ta không khỏi thở dài một tiếng:

“Nhị thúc, để ta làm cho.”

Bùi Nhị Lang quay đầu lại, trong ánh sáng lờ mờ của căn nhà cũ, gương mặt hắn thoáng hiện nét kinh ngạc, đôi mày rậm khẽ nhướng lên, mắt đen sâu thẳm lóe sáng rồi rất nhanh lại trở nên bình tĩnh. Hắn mím môi, lẳng lặng rời khỏi bếp.

Ta nấu rau xanh, nấu nước lèo, rồi múc vào chậu gốm, bưng đặt lên chiếc bàn trong sân. Trong chén của Tiểu Đào và Thái mẫu, ta còn rưới thêm ít dầu vừng để thêm phần thơm ngậy.

Đợi hai người họ vui vẻ ngồi ăn, ta mới đến gian phòng tây của nhà chính, nơi tạm thời ngăn lại cho Nhị Lang ở. Thấy cửa chưa đóng, ta cách tấm rèm đã ngả màu, gọi vào:

“Nhị thúc, ăn cơm thôi.”

Tấm rèm vải cũ kỹ sờn mòn theo năm tháng, sàn gạch thì sạch sẽ mà thô nhám cũ kỹ. Ánh sáng trong phòng tối mờ. Tấm màn vải được vén lên, Bùi Nhị Lang bước ra, tiếng chân trầm thấp khẽ khàng, dưới tĩnh lặng hiện lên vai áo màu xanh của hắn. Dáng người cao lớn như bóng tùng giữa trời đông, lạnh lẽo mà trầm ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.