“Ừm.”
“Đi đâu vậy?”
“Giang Châu huyện.”
“Sao vừa mới tới đã muốn đi rồi?”
“Lần này ra ngoài vốn là vì công vụ, chỉ là tiện đường ghé qua Thao Châu xem các ngươi một chút.”
“Trời vẫn còn tối thế này, nhị thúc đi đường cẩn thận, nhớ giữ gìn.”
“Ngươi vừa rồi muốn nói gì với ta?”
“Không có gì quan trọng cả, đợi nhị thúc trở về rồi nói cũng chưa muộn.”
Bùi Nhị Lang thuận tay xoay kiếm về bên hông, dáng người thẳng tắp, khí chất lạnh lẽo, ánh mắt dừng lại trên người ta, khẽ cong khóe môi:
“Ngược lại ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi — lần trước đưa ta bao đầu gối và túi lót, là làm cho người khác sao?”
“… Là.”
“Vì sao lại làm cho hắn? Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.” Giọng hắn trầm xuống, vẻ mặt cũng hiện rõ không vui.
Ta bối rối, lắp bắp giải thích:
“Tú tài… tú tài người rất tốt, trước kia từng giúp ta. Ở tư thục cũng rất tử tế với Tiểu Đào, hơn nữa… hơn nữa hắn không cha không mẹ, lần trước lại vì nhiễm phong hàn mà trễ kỳ thi, cho nên… cho nên ta mới làm vậy.”
“Không có lần sau. Về sau không được làm gì cho hắn nữa.”
Tuy hắn vẫn cau mày, nét mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng điệu đã dịu đi mấy phần.
Đến cả người trì độn như ta cũng bắt đầu mơ hồ nhận ra — có lẽ, Nhị Lang đối với ta, không đơn thuần chỉ là trưởng bối.
Một nỗi hoảng loạn trỗi lên trong lòng, ta vội vàng nói:
“Không phải, nhị thúc, ta có lời muốn nói với người.”
“Không vội. Đợi ta trở về rồi nói, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”
…
Lần đi này của hắn, lại kéo dài suốt một tháng.
Tú tài cũng không mấy ngày sau thì rời đi, vào kinh dự thi.
Trước khi đi, hắn hỏi ta:
“Ngọc Nương, ngươi đã nói chuyện chúng ta với nhị thúc trong nhà chưa?”
“… Chưa. Lần này đợi nhị thúc trở về rồi ta sẽ nói.”
Ta hơi hoảng hốt, nhưng tú tài không nhận ra, chỉ chăm chú nói:
“Ta cảm giác Bùi tướng quân hình như không thích ta, nhưng ngươi yên tâm. Chờ ta đỗ đạt công danh, có lẽ ông ấy sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.”
“Vậy… ngươi cứ cố gắng thi tốt.”
“Ừ, ta nhất định sẽ.”
A Hương gần đây sức khỏe đã khá hơn, đã có thể đi lại ngoài cửa, còn ra tiệm phụ giúp.
Chỉ là tiểu nhị mới vào trong tiệm, mỗi khi thấy nàng động tay liền giành làm trước, chẳng để nàng đụng vào việc gì.
Ta thấy lạ, nhịn không được hỏi A Hương, rốt cuộc Bùi Nhị Lang đã nói gì với nàng.
Nàng đáp:
“Hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ nhìn ta nhàn nhạt nói một câu: lúc trước ta cứu ngươi, là muốn ngươi sống vì chính mình, chứ không phải gửi gắm hy vọng vào người khác.”
A Hương cười khổ:
“Ngọc Nương, nhị thúc nhà ngươi nói chuyện thực sự quá cay nghiệt. Hắn còn nói, nếu biết trước ta thành ra thế này, lúc đầu đã không nên cứu, vì dù sao cũng muốn ch .t, sống thêm vài năm chẳng để làm gì.”
“Ta nghe xong bỗng nhiên bật khóc. Khóc xong rồi lại thấy nhẹ lòng, trong lòng thế mà không còn u uất nữa…”
Nàng thì không u uất, còn ta thì lại bắt đầu loạn tâm loạn trí.
Cả một thời gian dài bất an không yên, đến cả Tiểu Đào cũng nhận ra, nó hỏi ta:
“Tẩu tử, trong lòng tẩu cũng có người không chiếm được sao?”
Ta: …
Đầu xuân tháng ba, tiết trời vẫn còn lạnh buốt.
Ngày hôm đó trời mưa, trước khi ngủ ta đóng cửa sổ lại, quấn chăn nằm yên trong ổ.
Giữa đêm, đang mê man nửa tỉnh nửa mê, chợt cảm thấy một cơn lạnh tràn vào mặt, lẫn theo hơi ẩm của mưa, như thể nước mưa nhỏ giọt lên má.
Ta bừng tỉnh, hốt hoảng đến m. t hồn, lập tức hét lên.
Người bên mép giường liền đưa tay bịt miệng ta, khẽ nói bên tai:
“Đừng sợ, là ta.”
Bùi Nhị Lang, sau một tháng rời đi, đêm đó quay về.
Chỉ là hắn không đi từ cửa chính, mà là trèo cửa sổ vào.
Trong bóng tối, giọng ta run run, nghẹn ngào khóc:
“Nhị thúc?”
“Ừ.”
“Ngươi làm ta sợ muốn ch .t! Hu hu hu…”
Hắn lộ vẻ áy náy, nhẹ nhàng dỗ dành ta trấn tĩnh lại, rồi vội vã bảo ta thay đồ ra ngoài, nói phải đến vùng ngoại ô cách Vân An huyện mấy trăm dặm để đón một vị công tử mặc áo tím.
“Bây giờ… bây giờ sao?”
“Ừ. Xe ngựa đã chuẩn bị xong, đang đợi trước cửa hàng.”
“À… vậy ta đi ngay.”
Ta vội mặc đồ, ra đến cửa thì thấy hắn đã đứng đợi, không nói gì nhiều, chỉ đưa ta một chiếc ô và tấm áo khoác, dịu giọng:
“Đừng sợ, mọi việc ta đã sắp xếp ổn thỏa. Ngươi chỉ cần đi chuyến này là được, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì.”
Ta thật sự không hiểu hắn đang làm gì, nhưng hắn là tướng quân, ắt là việc cần làm. Ta chỉ là một phụ nhân chẳng có năng lực gì, nghe lời hắn là được.
Thế là đêm mưa lạnh lẽo, ta xách váy leo lên xe ngựa, khẽ nói:
“Nhị thúc yên tâm, ta nhất định sẽ đón được người về.”
Bùi Nhị Lang gật đầu, nở nụ cười.
Sau đó, suốt hai canh giờ trong đêm, xe ngựa chạy xuyên màn mưa lạnh, cuối cùng cũng đón được vị công tử áo tím nơi đình hóng gió vùng ngoại ô.
Lúc thấy hắn, hắn đứng một mình giữa trời mưa, không một bóng người xung quanh.
Hắn nhận lấy áo khoác từ tay ta khoác lên người, tuy lạnh đến mức mặt có phần trắng bệch, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ, khiến người khác không dám khinh thường.
“Bùi tướng quân đâu?”
Ta làm đúng như lời Nhị Lang dặn, không nói gì thêm, chỉ đáp:
“Công tử đợi lát nữa sẽ biết, mau theo dân phụ về đi.”
“Phu nhân là người thân gì của Bùi tướng quân?”
“Dân phụ là quả tẩu trong nhà hắn.”
Tiêu công tử còn rất cẩn thận, hỏi xong mới bước lên xe, cùng ta một đường quay về huyện thành Vân An.
Xe ngựa rẽ vào hẻm Sư Tử, tới trước cửa hàng thì đã là giờ Sửu, tiếng gà gáy vang lên lác đác.
Ta suy nghĩ một chút, liền treo biển “ngừng kinh doanh” trước cửa.
Dẫn người lên lầu hai, mở cửa phòng, ta vừa cất tiếng:
“Nhị thúc, khách quý đến rồi.”
Sắc mặt chợt biến đổi, ta thất kinh vọt vào:
“Nhị thúc! Nhị thúc sao lại thế này?”
Chỉ thấy Bùi Nhị Lang nằm trong phòng, toàn thân đẫm máu, ngã gục bên giường. Một cánh tay thõng xuống, m.á.u từ vết thương cuồn cuộn chảy, loang khắp nền nhà.