Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 25: Chương 25 (Hoàn chính văn)




Sau một trận ầm ĩ như vậy, mặt ta đỏ bừng, đẩy hắn ra, chỉ mong mau chóng rời khỏi phòng bếp.

Kết quả, cửa bị khóa, không cách nào mở ra.

Xem tình hình, chắc chắn là bị khóa từ bên ngoài.

Ta há hốc miệng, quay đầu nhìn về phía Bùi Nhị Lang.

Hắn nhướng mày: “Không liên quan đến ta.”

……

Chờ đến khi Tiểu Đào quay về, mở cửa giải cứu hai người chúng ta ra khỏi phòng bếp, ta cúi đầu, một mạch chạy lên lầu.

Phía sau nghe thấy giọng nàng nghi hoặc: “Ơ, ai khóa cửa vậy?”

Liền sau đó là tiếng cười khẽ của Bùi Nhị Lang: “Thái mẫu đâu rồi?”

“Ra ngoài phơi nắng.”

“Ta đi bóp vai cho bà.”

 

……

Nửa năm sau, cửa hàng tào phớ của Bùi gia giao lại cho Triệu đại thúc và A Hương tiếp quản.

Những phương thuốc tam hợp du, bí quyết kho canh gia truyền, cũng đều truyền lại cho nàng không thiếu một chữ.

Bùi Nhị Lang từ kinh thành trở về, đến đón chúng ta rời đi.

Đồ đạc đã thu xếp xong, đang định khởi hành, thì cô tỷ Bùi Mai không biết nghe được tin tức từ đâu, vội vàng dẫn theo nữ nhi Quyên Nương chạy đến, "phịch" một tiếng quỳ rạp trên mặt đất.

"Nhị Lang, tỷ tỷ cầu ngươi, mang Quyên Nương đi, đem nó mang đi luôn, về sau đừng để nó quay về nữa."

Quyên Nương vừa mới lên chín, nước mắt lưng tròng, một bên lau nước mắt một bên khóc thút thít, tay áo rớt xuống, lộ ra trên cánh tay đầy vết bầm tím.

Bùi Mai ở nhà chồng Chu gia sống chẳng dễ dàng gì, phần lớn cũng vì Bùi Nhị Lang mà ra.

Nghĩ đến Chu gia sớm đã nhìn thấu, Bùi Nhị Lang căn bản chẳng để t@m đến tỷ tỷ này, từ chỗ nàng cũng chẳng kiếm được chút lợi lộc gì.

Nhất là lần trước còn bị Bùi Nhị Lang dạy dỗ một trận, khiến Chu công tử m. t hết mặt mũi.

Bùi Mai chỉ có một nữ nhi là Quyên Nương, còn Chu công tử lại có hai phòng thiếp, mỗi người đều sinh được một trai một gái.

Bùi Mai vốn là người tính khí cứng rắn, bản thân có thể chịu đựng bà mẹ chồng mắng nhiếc, em dâu châm chọc, trượng phu khinh rẻ.

Nhưng nàng không nỡ để Quyên Nương cũng sống cuộc sống như vậy.

Chỉ là... Bùi Nhị Lang vốn là người tâm tàn nhẫn.

Ánh mắt hắn đảo qua người Quyên Nương, không mang nửa phần ấm áp.

Quyên Nương sợ hãi lui về phía sau một bước.

Ta cũng không tiện lên tiếng, dù sao đây là chuyện giữa huynh muội nhà người ta.

Quả nhiên, Bùi Nhị Lang chậm rãi mở miệng: “Ta công vụ bận rộn, không tiện chiếu cố người trong nhà.”

Vừa lên xe ngựa, Thái mẫu vén rèm nhìn ra, như thể nhìn thấy Quyên Nương, giọng run rẩy gọi: “Đại nha...”

Thần sắc Bùi Nhị Lang khẽ chấn động, ta kéo tay áo hắn: “Ta không gấp, ta có thể ở lại chiếu cố trong nhà.”

Hắn cúi đầu nhìn ta một cái, ánh mắt dường như tràn ngập ý cười: “Hảo.”

Trên đường hồi kinh, ta vẫn luôn suy nghĩ về chuyện tú tài.

Từ ngày vào kinh dự thi, liền như bốc hơi khỏi nhân gian, không chút tin tức.

Hỏi Bùi Nhị Lang, hắn chỉ nhàn nhạt cười khẽ một tiếng: “Rồi sẽ gặp thôi.”

Mãi đến khi ở kinh thành gặp được hắn—tên tú tài từng thề sống ch .t bảo vệ ta—lúc đó đang quỳ dưới bảng vàng, làm rể mới của Lễ Bộ thị lang.

Ta mới ngây người ra.

Nghe đồn, ngay cả mối thân ấy cũng là do Bùi tướng quân đứng ra tiến cử.

Tú tài đôi mắt đỏ hoe, nhìn ta môi mấp máy, rốt cuộc lại chẳng nói nên lời.

Có lẽ lần này, hắn thật sự oán hận ta.

Chẳng ai ngờ rằng, ta lại oán... chính là Bùi Nhị Lang.

Tối đó, ta vừa đánh hắn vừa mắng: “Ngươi làm sao có thể làm chuyện như vậy!”

Hắn giữ lấy cằm ta, hơi thở dồn dập, nói khàn giọng: “Chuyên tâm chút, không được nghĩ đến nam nhân khác. Dù là ta làm, nếu hắn không có tâm, ai có thể ép đầu hắn vào động phòng?”

...

Tú tài đã thành thân.

Ngô quả phụ từng nhất quyết theo hắn vào kinh cũng đã gả người, trong bụng còn có đứa nhỏ, Hàn tiểu tướng suốt ngày theo sau hầu hạ.

Tiểu Đào đối với chuyện này vẫn còn chút u oán: “Này không phải là kết cục ta muốn nhìn thấy.”

Mà ta... đã là người trong kinh.

Thái tử làm chủ, Hoàng hậu ban hôn.

Đương kim Hoàng hậu nói ta lớn lên giống hệt muội muội đã khuất của bà, vừa gặp đã như quen từ lâu, rơi mấy giọt nước mắt, lập tức nhận ta làm nghĩa muội, còn sửa lại họ nhà mẹ đẻ của ta, gọi là Thiệu Ngọc.

Từ đó về sau, cái tên Tiết Ngọc kia, chỉ còn tồn tại nơi xa xôi Thao Châu quận, huyện Vân An.

Tại kinh thành, quan to võ vệ tướng quân Bùi Ý, sau khi hạ triều sẽ họa mày vì thê, trong ánh mắt nghiêm trang kia, như cất giấu cả một trời xuân sắc dạt dào.

Ta cũng không hiểu sao lại chợt bật thốt: “Ngươi là cố ý.”

“Hửm?”

Hắn nâng cằm ta lên, ánh mắt chuyên chú nhìn ta, khóe môi cong cong: “Phu nhân nói gì vậy?”

“Ngươi đã sớm nhìn trúng ta rồi.”

“Ừ.”

“Bắt đầu tính kế ta từ khi nào?”

“Ngoan, chuyện này để tối nay nói.”

Ngoài cửa sổ, ngọc lan nở rộ, từng cánh hoa trắng xanh xen kẽ, hương thơm dịu dàng lướt qua mũi.

Ta giơ tay đ.ấ.m hắn một cái, hắn liền giữ lấy tay ta, bật cười nhẹ: “Sức càng lúc càng mạnh, rất tốt.”

(Hoàn chính văn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.