Hồi về Bùi gia sau, ta bò trên giường đúng tròn một tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, Bùi Tiểu Đào vừa khóc vừa vụng về nghe ta chỉ huy, lo liệu đủ thứ việc trong nhà.
Dần dà, đến cả chuyện Thái mẫu đái ra quần, nàng cũng chẳng còn sợ, còn lon ton chạy tới thay đồ, lau dọn đâu vào đó.
Thậm chí, vì việc ấy mà có chút cảm giác thành tựu. Rảnh rỗi không có việc gì, nàng lại ba ba chạy tới ngắm Thái mẫu.
Thái mẫu run run:
“Nhị nha, ngươi cứ nhìn ta như vậy làm chi, đừng có nhìn nữa, ta sợ.”
Tiểu Đào cười hì hì:
“Thái mẫu, ngươi khát nước rồi, uống một ngụm đi.”
“Ta không khát.”
“Không, ngươi khát.”
……
Chờ đến lúc ta gắng gượng bước xuống đất, thì nhà đã sạch đến đáy. Cơm ăn hết, rau trong vườn nhẵn trụi, lu gạo trơ đáy, lồng gà chẳng còn lấy một con.
Hai con gà mái ta nuôi mãi mới đẻ trứng, vậy mà cũng bị Tiểu Đào lén đem tới nhà quả phụ Ngô nhờ ch .t làm thịt.
Ngô quả phụ khi ấy còn trợn trắng mắt, giọng điệu âm dương quái khí mà nói:
“Cái điều kiện gì vậy chứ, còn ăn gà được à?”
Bùi Tiểu Đào mặt mày hớn hở:
“Nhà còn một con nữa, hai hôm nữa lại đến nhờ ngươi ch .t tiếp. Ngươi yên tâm, m.ô.n.g gà giữ lại hết cho ngươi.”
Ngô quả phụ: ……
Ngô Thúy Liễu là quả phụ tuổi chừng hai mươi mấy, miệng hơi độc nhưng lòng không xấu. Khi ta còn nằm liệt giường, nàng có mang tới mấy lần bánh nướng lớn với cháo trắng giúp đỡ.
Cũng là nàng xúi Tiểu Đào, nói rằng tỷ tỷ Bùi Mai của nàng hiện là thiếu nãi nãi nhà họ Chu – là nhà chu trường gia có của ăn của để, bảo Tiểu Đào đi tìm mượn chút ngân lượng về xoay xở.
Không hiểu sao, Tiểu Đào thật sự giấu ta, một mình đi mười mấy dặm tìm tới thôn Chu gia ở Tây Sườn Núi.
Tối hôm đó trở về, nàng ỉu xìu, mặt mày xám xịt, mắt đỏ hoe.
Con bé ngồi xổm trước cửa, vừa lau nước mắt vừa thút thít hỏi ta:
“Tẩu tử, Bùi Mai thật sự là tỷ tỷ của ta sao? Có phải lúc nương sinh nàng, không cẩn thận làm rơi xuống hố phân, bị lừa phân viên l.i.ế.m trụi mặt rồi không?”
Sau này ta mới hay, lúc Tiểu Đào đến, Bùi Mai cũng đóng vai thiếu nãi nãi rất đạt – trước là khách sáo mời điểm tâm, sau nói chuyện quanh co bóng gió.
Tiểu Đào còn nhỏ, không hiểu hết ý lời của Bùi Mai, chỉ chôn mặt vào ăn điểm tâm, cùng con gái bốn tuổi của nàng – Quyên Nương – vừa ăn vừa cười hí hửng. Lời Bùi Mai nói, không lọt nổi một chữ vào tai.
Lâu dần Bùi Mai m. t kiên nhẫn, đùng đùng giận dữ, đập bàn mắng lớn:
“Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn! Nhìn ngươi nghèo kiết xác, cái mặt nhà quê kia! Ta nói cái gì cũng không hiểu, ta nói cho ngươi biết – đừng mơ ở lại Bùi gia! Ta không đời nào nhận ngươi với Thái mẫu!
Bạc Bùi gia cuối cùng còn sót lại, ta không lấy một xu! Ai cầm ngươi thì đi mà tìm người đó! Ngươi nói lại với Tiết Ngọc – đừng có mà giả bộ diễn trò với cha nàng! Diễn xong rồi lại muốn gạt ta mà đổ cả đống rác rưởi vào nhà ta, nằm mơ đi!”
Mắng xong một tràng, thấy Tiểu Đào sững sờ, Quyên Nương thì khóc òa lên, nàng vội sai nha hoàn dắt con đi dỗ, rồi lại đổi ngay gương mặt khác, dùng khăn che miệng, ho nhẹ một tiếng, giọng ngọt như mật:
“Đào, ngươi còn nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác. Tỷ tỷ làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi và Thái mẫu nhất định phải ở lại Bùi gia. Nếu không, cái nhà của ta cũng không chừng bị Tiết Ngọc phá tan hết.”
Tiểu Đào tuy rằng vừa khóc trở về, nhưng vẫn lôi trong lòng ra đủ thứ điểm tâm.
“Nàng mắng nàng, ta lấy phần ta. Dù gì cũng không thể đi tay không.”
Thái mẫu ở bên gật đầu rối rít:
“Nhị nha thật có tiền đồ.”
Được khen như thế, Tiểu Đào càng phấn chấn:
“Lần sau ta còn đi nữa! Thái mẫu, ta dắt ngươi đi cùng!”
“Được, chúng ta phải có tiền đồ!”
“Nhất định có tiền đồ!”
Ta: ……
Sau khi thương thế lành hẳn, ta quyết định mỗi ngày đi bộ hai chục dặm lên huyện thành, tìm chút việc làm thuê.
Trước khi đi, Tiểu Đào nắm tay ta ngoéo, bắt ta phải về nhà trước khi mặt trời lặn. Bằng không, nàng sẽ bỏ Thái mẫu lại mà đi tìm ta.
Lên huyện thành mới biết, mấy quán trà, tửu lâu kia vốn không thiếu người, lại càng không chịu thuê nữ nhân đến làm.
Nhà viên ngoại có tiền đôi lúc có việc vặt, nhưng hễ quản sự đứng trong ngõ Sư Tử hô một tiếng, là một đám bà tử chen nhau đến giành. Ta chen không nổi.
Ta đi mấy ngày, mặt dày hỏi từng nhà một, coi có việc gì làm không.
Cuối cùng cũng được nhận nghiền dược hai ngày ở một hiệu thuốc. Sau đó lại theo người ta sắp xếp kho vải ở hiệu kinh vân, rồi dọn một hôm hàng hóa tại tiệm vải.
Tiệm vải ấy là của Tôn chưởng quầy. Không biết sao ông ta không chọn mấy tiểu nhị trai tráng mà cứ cố thuê mấy cô gái như ta.
Một cô trong nhóm thấy lạ, hỏi luôn:
“Sao không chọn bọn trai khỏe mà dùng bọn ta?”
Tôn chưởng quầy cười khẽ, thong thả đáp:
“Các ngươi đang cầm trong tay là phù quang cẩm, một tấm mấy chục lượng bạc. Chưa kể còn có đoạn hoa dệt kim và tuyết lụa – toàn là hàng quý. Tiểu nhị thô tay thô chân, chúng nó động vào lại làm hỏng, không gánh nổi. Ta thà trả thêm tiền mời các ngươi, cũng không thể m. t đống vải này.”
Mấy chục lượng bạc một tấm – đó là đồ dành cho quan phủ Thao Châu, huyện quan, hoặc các gia quyến quý nhân mới đủ sức dùng.
Ta chỉ dám ngẩn ngơ nhìn qua lớp vải bọc, sờ soạng chút cho thỏa tay, thấy lớp trong rực rỡ lung linh, lòng cũng chẳng kìm nổi một thoáng mộng mơ.
Nhưng sau khi lãnh được tiền công, ta đem lên phố mua vài cái bánh bao mang về nhà – cũng liền quăng mớ đoạn hoa phù quang cẩm kia ra sau đầu.
“Tẩu tử, màn thầu còn nóng hổi đây, thơm lừng, ăn thật ngon!”
Bùi Tiểu Đào mắt cong như trăng lưỡi liềm, cười vui rạo rực, cùng Thái mẫu mỗi người cầm một cái. Bốn cái còn lại nàng móc từ trong bao ra, đưa cả cho ta.