Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 8: Chương 8




Hôm sau, ta dẫn Tiểu Đào lên núi phía tây tìm đến thôn Chu gia.

Nếu nói ở Vân An huyện này còn có người biết phương thuốc tào phớ nhà họ Bùi, người ấy nhất định là Bùi Mai.

Không ngờ chúng ta lại ăn phải canh cửa, ngay cả mặt Bùi Mai cũng không gặp được.

Bùi Tiểu Đào tức tối: “Keo kiệt! Keo kiệt! Có mấy cái bánh mà cũng tính toán!”

“... Mấy lần? Ta chẳng phải dặn ngươi không được đến nữa sao, lại chạy sang lấy điểm tâm à?”

“Có chứ, lấy mang về ăn. Lần cuối còn bị bà mẫu nàng bắt gặp, ngươi không thấy sắc mặt bà mẫu nàng khó coi cỡ nào đâu, ta còn tử tế hỏi bà có bệnh gì không kìa.”

“……”

Do hành vi ‘ác liệt’ của Bùi Tiểu Đào, Bùi Mai không ra mặt, chỉ phái một nha hoàn mặt mũi như để trên đỉnh đầu bước ra, trừng mắt nhìn chúng ta mà nói:

“Không cần lại giống như miếng cao dán cứ bám lấy nhà chúng ta, nãi nãi nhà ta nói, cái gọi là phương thuốc ấy bà không biết, dù biết cũng không nói cho ngoại nhân, ai mà đi cùng các ngươi làm buôn bán, cười ch .t người! Các ngươi biết thân phận nãi nãi ta là ai không? Sau này đừng có đến nữa!”

Nha hoàn vừa dứt lời, Bùi Tiểu Đào mặt mày cảnh giác:

“Ai ch .t rồi?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Thì ngươi nói cười ch .t người mà? Tỷ tỷ ta hỏi chút không được sao? Với lại, đừng có dùng lỗ mũi trừng ta! Mắt ngươi sao tròn thế! Ta sợ!”

Bùi Tiểu Đào chỉ tay vào mũi nàng ta, khí thế còn hung hăng hơn.

Ta xách nàng theo sau cổ áo kéo đi, nàng vẫn còn không vui, còn quay đầu lại hướng nha hoàn kia lớn tiếng: “Ngươi cái mũi nhìn giống như oai, nhớ tìm đại phu xem thử, vốn dĩ đã rất xấu……”

Ta nhất thời gác lại tâm tư buôn bán, người cũng theo đó mà ủ rũ mấy ngày.

Mãi đến hôm nay, khuê nữ của Triệu đại thúc, A Hương, đến Bùi gia.

Nàng từ huyện thành ngồi xe lừa đến, còn mang theo cho chúng ta một hộp hạt mè tô của Ngũ Hương Trai.

Ta có chút kinh ngạc, vì nàng đi lại không tiện, là một người què chân.

A Hương là một cô nương mi thanh mục tú, tính tình có phần ít nói, ngày ấy ta đến nhà Triệu đại thúc trả tiền, từng gặp qua nàng, nhưng cũng chỉ là sơ giao, chưa từng nói chuyện.

Theo lời Triệu đại thúc, nàng từ khi mười một tuổi ngã què chân trái, từ đó không thích ra khỏi cửa, càng không thích giao tiếp với người ngoài.

Lần này nàng lại đích thân đến cửa, lời lẽ rõ ràng, mở miệng liền hỏi ta: “Hôm đó ngươi nói chuyện với cha ta, ta đều nghe được, ngươi là từ bỏ thật sao? Không nghĩ mở cửa hàng bán tào phớ nữa à?”

Ta vội vàng xua tay, đem tình hình trước mắt nói rõ với nàng.

Nàng lại bảo: “Ngươi sao không đi hỏi Nhị Lang thử xem? Có lẽ cô tỷ ngươi thật sự không biết. Bùi bá bá làm ăn vất vả cả đời, loại phương thuốc như thế này, đa phần chỉ truyền cho nhi tử thôi, vì nữ nhi sau này còn phải gả đi.”

Ta khựng lại, đúng là chưa từng nghĩ đến điểm này. Nhưng lại do dự: “Nhị thúc hẳn cũng không biết đâu, hắn đi xa nhà đã lâu rồi……”

“Không hỏi sao biết? Hỏi thử xem.” A Hương dường như còn để tâm chuyện này hơn cả ta, khiến ta lập tức ngồi xuống viết thư cho Nhị Lang. Nàng tiện đường sẽ mang qua bưu dịch khi về huyện thành.

Bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn chằm chằm, ta đành cầm giấy bút lên.

Nội dung đại khái là ——

Ta muốn làm chút việc mưu sinh ở huyện thành, dựa theo cách làm thím từng nói mà nấu tào phớ, nhưng hương vị không giống, Nhị thúc nếu biết rõ cụ thể làm thế nào, mong chỉ dạy cho một hai.

Kèm theo thư, ta còn gửi luôn một tờ phương thuốc tào phớ do tự ta ghi lại.

A Hương vừa nhìn liền nhíu mày, nói ta viết chữ xấu đã đành, nội dung cũng khô khốc, chẳng có chút quan tâm tình thân nào giữa những hàng chữ.

Vì vậy nàng bắt ta thêm vào một câu ở cuối ——

Biên cương lạnh lẽo, Nhị thúc nhất định phải giữ gìn thân thể, mong người bình an trở về.

Viết xong, nàng mang thư rời đi.

Ban đầu ta không hiểu nàng vì sao lại nhiệt tình như vậy, cho đến lúc sắp đi, nàng nói: “Tiết Ngọc, ta với ngươi cùng tuổi, đều là m. t mẹ từ sớm, hơn nữa ta còn là một kẻ què.”

Ta chưa hiểu dụng ý, nàng liền nói tiếp: “Cha ta cứ một mực sắp xếp hôn sự cho ta, nhưng ta biết bản thân mình có thể lấy được người như thế nào chứ? Người trong sạch nào lại bằng lòng cưới một kẻ què. Nhưng cha ta lại không tin, ông nói chỉ cần ta có một trăm lượng bạc làm của hồi môn, thì dù nhà trai có nghèo cũng không sao, chỉ cần phu quân thật lòng tốt với ta là được.

“Nhưng ông đã già rồi mà vẫn còn ngây thơ. Nhà nghèo nào lại không muốn cưới vợ có của hồi môn? Bọn họ cưới ta, cũng chỉ là vì nhắm vào trăm lượng bạc đó thôi.

“Tiết Ngọc, nếu ngươi thật lòng muốn bán tào phớ, ta có thể lấy của hồi môn ra giúp ngươi mở cửa hàng. Ngươi đừng vội từ chối, ta không có ý gì khác. Ta chẳng ham cái gì, chỉ muốn có một con đường để đi, không muốn gả cho mấy kẻ sau lưng chửi ta là đồ què.”

Ta vốn cảm thấy A Hương hình như có chút coi trọng ta.

Thư gửi đi đã một tháng, sắp đến ngày Bùi Nhị Lang phát quân lương về, vậy mà vẫn không có động tĩnh gì.

Ta không nhịn được nghĩ, người ngoài nhìn ta là quả tẩu của Bùi gia, nhưng trong mắt Bùi Nhị Lang, ta e là chỉ là một người ngoài.

Dù sao thì thư phóng thê cũng đã ký.

Đã là người ngoài, thì phương thuốc tào phớ quan trọng như thế, sao có thể nói cho ta biết được?

Chỉ là Bùi Tiểu Đào không nghĩ như vậy, nàng vừa xoa eo vừa ngẩng đầu, để lại hai cái lỗ mũi bé xíu cho ta: “Tẩu tử, ngươi sai rồi. Nhị ca ta sau này sẽ làm đại tướng quân, còn ta nhất định sẽ làm nữ quan. Bùi gia chúng ta sau này ở Hoa Kinh có biệt thự lớn, trăm nha hoàn sai vặt, lên điện thiên tử, ai còn đi bán tào phớ nữa chứ? Cho nên cái gọi là phương thuốc, căn bản không quan trọng!”

Ta:……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.