Tiêu Dao Lục

Chương 126: Hẹn Ước Vạn Năm




Nhạc khúc này là của một vị trưởng lão khác của Thái Hư Thần Cung sáng tác. Vị này không chuyên tu âm nhạc chi đạo như Vũ trưởng lão, chỉ là muốn tưởng niệm mối tình đầu nên dày công sáng chế ra Hẹn Ước Vạn Năm.
Nghe nói khi hắn mới bước chân vào con đường tu luyện có một vị thanh mai trúc mã. Hai người trải qua nhiều chuyện, cũng đã hẹn ước trọn đời. Trong một lần thám hiểm di tích Cổ Thần, vị thanh mai trúc mã kia liền bặt vô âm tín. Vị trưởng lão nào dốc hết tâm sức tìm kiếm nhưng không được. Kể cả khi đạt đến Thần Cảnh, gia nhập Thái Hư Thần Cung, dần dần đi đến chức trưởng lão cũng không có chút tung tích gì. Để tưởng niệm mối tình đầu của mình, vị trưởng lão này nhờ Vũ trưởng lão hỗ trợ viết ra một khúc Hẹn Ước Vạn Năm, chỉ mong có một ngày thực hiện được hẹn ước năm đó.
Diệp Thiên không thích vị trưởng lão kia, tính cách của đối phương rất cổ quái. Nhạc khúc này hắn cũng chỉ vô tình nghe qua vài lần. Khi đó Diệp Thiên còn quá nhỏ, cũng không hiểu hết hàm ý bên trong. Chẳng qua hiện tại dựa vào trí nhớ của hắn muốn biểu diễn lại một lần nữa cũng không có vấn đề. Dù sao cũng chỉ là phàm khúc để tưởng niệm người xưa, không dung hợp Đạo vào trong.
Diệp Thiên vừa dứt lời, cũng không đợi Triệu Giai Nghi đáp lại, ngón tay đã lướt nhanh trên phím đàn. Giai điệu của nhạc khúc này rất chậm, âm thanh trong trẻo như đang gợi lại những ký ức trong sáng, tinh khôi nhất. Mọi người không tự chủ được mà chìm sâu vào trong ký ức, nơi có một thân ảnh vẫn tưởng đã sớm quên nhưng vẫn luôn ở ngay đó. Hoài niệm về những cảm xúc ban sơ, rung động đầu đời.
Tình đầu thường khó đi đến cuối cuộc đời. Lời ước hẹn năm đó không nông nổi bồng bột, chỉ là chúng ta không đủ sức thực hiện. Để rồi tương lai là một sự tiếc nuối khôn nguôi mỗi khi nhớ lại. Lời hẹn ước năm đó bao nhiêu người có thể giữ? Năm năm, mười năm đã là rất khó, nói gì đến vạn năm.
Nhạc khúc rất hay, cũng đi vào lòng người. Đáng tiếc thâm ý sâu xa nhất chỉ có Diệp Thiên hiểu được. Bởi vì tại nơi này có ai sống qua được vạn năm, hiểu cảm giác chờ đợi cả vạn năm là như thế nào. Nhân sinh vốn luôn có nhiều điều tiếc nuối. Không cầu công danh lợi lộc, chỉ mong một đời trọn vẹn.
Nhạc khúc kết thúc, Diệp Thiên dừng tay quay đầu nhìn lại thì phát hiện không chỉ Triệu Giai Nghi, tất cả những người đang đứng nghe bên ngoài hai mắt đầu đỏ hoe. Có thể bọn hắn chưa có mối tình đầu, nhưng ở vào độ tuổi này thường rất nhạy cảm. Ai cũng mơ ước có một mối tình đầu thật đẹp, hiện thực tàn nhẫn hơn rất nhiều. Cảm nhận được sự tiếc nuối day dứt bên trong nhạc khúc, tất cả đều không cầm lòng được.
Diệp Thiên biết đây là một nhạc khúc rất buồn, hắn cũng không muốn bầu không khí trở thành thế này. Nhưng hết cách, đây là do Triệu Giai Nghi yêu cầu, Diệp Thiên cũng chỉ biết duy nhất một nhạc khúc phù hợp với mong muốn của nàng. Có điều hắn cũng không phải người đa sầu đa cảm, nhanh chóng nở nụ cười nói:
- Thế nào? Hài lòng?
Câu nói của Diệp Thiên như đánh thức Triệu Giai Nghi. Nàng vội lau đi nước mắt, vui vẻ gật đầu:
- Hài lòng. Diệp Thiên, nhạc khúc này quá tuyệt, là do ngươi sáng tác?
- Xem như vậy đi.
Diệp Thiên cũng không thể thừa nhận bản thân sao chép, dù sao vị trưởng lão kia cũng không ở hành tinh này. Đã mặt dày một lần, hắn cũng không ngại có lần thứ hai, thứ ba.
- Quả nhiên là thần tượng của ta. Nếu ngươi thật sự muốn, vị trí thập đại dương cầm gia nhất định có một chỗ. Đáng tiếc ngươi lại chọn làm diễn viên…
Diệp Thiên phất tay:
- Âm nhạc chỉ là sở thích nhất thời. Ta càng ưa thích thứ gì có tính khiêu chiến hơn.
Triệu Giai Nghi cũng không có ý khuyên nhủ. Tính cách của Diệp Thiên thế nào đã thể hiện rất rõ qua cuộc họp báo kia. Hắn làm những gì mình muốn, không quan tâm danh tiếng cũng chẳng ngại miệng đời đồn đại chê bai. Kể cả có năng lực trở thành thập đại dương cầm gia nổi danh khắp thế giới, không thích liền không làm, đây mới chính là Diệp Thiên. Phần kiêu ngạo của thiên tài này không phải ai cũng hiểu được.
- Diệp Thiên, nếu ngươi không chê, ta muốn mời người đến nhà ta dùng một bữa cơm.
Diệp Thiên hơi giật mình. Hắn vừa mới chuyển đến được hai ngày, hôm qua hẹn hò, hôm này đánh một nhạc khúc liền mời về nhà dùng bữa, tốc độ này cũng quá nhanh đi. Nữ nhân của thế giới này đều dễ tính như vậy sao? Cũng không hẳn, những nữ nhân hắn quen như Tần Khinh Tuyết hay Lý Mộ Vũ đều khá bảo thủ, mỗi lần tìm đến đa phần là vì chuyện công việc. Xét về tuổi tác, Triệu Giai Nghi còn khá trẻ, rất có thể nàng chỉ đơn thuần mời thần tượng về nhà ăn một bữa cơm chứ không nghĩ nhiều.
Nếu nàng chỉ có ý mời dùng một bữa, Diệp Thiên cũng không có lý do gì để từ chối:
- Được, hiện tại liền đi?
Diệp Thiên nhận lời khiến Triệu Giai Nghi rất vui mừng, vội gật đầu:
- Xe của ta đã đợi sẵn ngoài cổng trường.
Hai người bước ra khỏi phòng âm nhạc, học sinh đang vây quanh đó tự động tránh đường. Bọn hắn vẫn còn bị dư âm của Hẹn Ước Vạn Năm ảnh hưởng, không có tâm tình nói những lời ganh tị chê bai vô nghĩa. Hơn nữa Diệp Thiên dùng một bản thần tác cưa đổ nữ thần, phần tài năng này đủ khiến tất cả câm nín. Ngươi cảm thấy bất mãn? Vậy ngươi lấy ra một nhạc khúc cao cấp oJSZ9 hơn là được.
Nhân viên đài truyền hình cũng không quản Diệp Thiên đi đâu. Chỉ riêng cảnh quay vừa rồi đã đủ để bọn hắn biên tập cho chương trình phát lên sắp tới. Tuy chắc chắn đã sớm có người quay lại, nhưng độ nét và chất lượng âm thanh từ điện thoại làm sao so được với máy quay chuyên nghiệp. Khi đó chương trình nhất định sẽ tạo được tiếng vang lớn. Về phần tiêu đề nhất định phải thu hút sự chú ý một chút, ví dụ nhất “Một bản thần khúc bắt lấy phương tâm nữ thần”…Loại tiết mục này không muốn nổi tiếng cũng khó.
Ngoài cổng trường, xe của Triệu Minh Nghi đã đợi sẵn. Chiếc xe này khá lớn, nội thất đầy đủ tiện nghi, nhìn qua khá hiện đại. Có điều Diệp Thiên đã gặp qua dàn siêu xe của Tần Khinh Tuyết và Chu Tử Uyển nên cảm thấy rất bình thường. Nhưng khi đến nhà của Triệu Giai Nghi, Diệp Thiên mới biết mình vẫn có chút xem thường gia cảnh của nàng.
Đây là một ngôi nhà được xây dựng ở vùng ngoài thủ đô với lối kiến trúc cổ xưa, nhìn từ xa trông gần giống một cung điện cỡ nhỏ. Diện tích tổng thể không sánh bằng với trang viên của Tần Khinh Tuyết nhưng chỉ riêng ngôi nhà này đã không thua kém gì. Triệu gia này có lẽ không phải gia đình kinh doanh thông thường, chín phần là một đại gia tộc lớn. Dù sao loại kiến trúc này bị khá nhiều hạn chế, phải là người có thế lực hoặc công lao với đất nước mới được cấp phép xây dựng.
Trong lúc xe vào cổng, Diệp Thiên quay sang nói với Triệu Giai Nghi:
- Triệu gia của các ngươi hẳn là một gia tộc rất lớn?
Triệu Giai Nghi cười đáp:
- Gia gia lập nghiệp từ bàn tay trắng, kinh doanh đủ loại ngành nghề. Mười năm trước bọn hắn nắm bắt được cơ hội mở rộng kinh doanh, đại thúc cũng đặt được một chân vào quan trường. Cho đến nay đã được xem là một trong những thế lực hàng đầu cả nước.
Đây là lời truyền miệng giữa các tộc nhân trong gia tộc. Cụ thể thế nào chỉ có người lãnh đạo Triệu gia mới biết được. Thế nhưng nghe nhắc đến mười năm, Diệp Thiên liền có cảm giác không đúng. Hắn bị dị ứng với con số này.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.