Tối qua, ta bị tên thiếu gia tâm địa bất lương kia giày vò suốt một đêm.
Thân thể mệt mỏi rã rời, eo đau chân nhũn lê bước về nhà, vừa vào cửa đã thấy phu quân lạnh như sương sớm đập nát búp bê hỷ đặt nơi đầu giường.
“Ngươi chỉ là một thôn phụ quê mùa, chữ nghĩa không thông, căn bản không xứng với ta.”
Phu quân dung mạo tuấn mỹ, tính tình tự phụ, xưa nay vẫn luôn khinh thường ta vụng về, ngu dốt.
Ta cúi người nhặt từng mảnh vỡ của con búp bê, lòng đau như cắt, lần đầu nổi giận với hắn:
“Chàng tàn phế hai chân, ăn của ta, mặc của ta, tiêu tiền của ta, vậy mà đến một nụ cười cũng không chịu cho ta.”
“Ta không thích chàng nữa, cũng chẳng cần chàng nữa!”
Phu quân lập tức sững sờ. Ta nghẹn ngào chạy ra khỏi cửa, mặc kệ phía sau có tiếng hắn gọi khản giọng, nhất quyết không ngoảnh đầu lại.
Một mạch lao tới phòng thiếu gia, hai mắt hoe đỏ, ta lay hắn tỉnh dậy khỏi giấc mộng lành. Oán hận nói:
“Ta đồng ý làm tiểu thiếp thứ mười tám của ngài.”
“Nhưng có một điều kiện.”
“Để ca ca què chân của ta cùng theo ta gả vào phủ!”
Thiếu gia trợn tròn mắt, như bị sét đánh giữa trời quang.
“Ngươi muốn ta... cưới ca ca của ngươi?”
1
Thiếu gia còn cho rằng mình chưa tỉnh mộng, đưa tay véo má ta, dùng sức lắc qua lắc lại. Ta đau đến mức kêu lên một tiếng, mày nhíu lại đầy uất ức.
Thiếu gia bật cười: “Ồ, không phải mơ.”
“Vậy ngươi đang nói mê sảng cái gì thế, Tiểu Ngọc nhi?”
Hắn kéo ta ôm vào lòng, thành thạo như đã quen lắm rồi. Giọng nói khàn khàn mang theo mấy phần lười nhác:
“Tiểu gia không ưa nam sắc, không cần ca ca ngươi, chỉ cần ngươi.”
“Nhưng mà…”
“Ngoan nào, hôm nay cưới ngươi vào cửa. Đêm qua vui chơi quá độ, để bổn thiếu gia... ha, ngủ thêm một lát…”
Ta bị hắn ôm gọn trong vòng tay. Không cam lòng, ta vẫn lí nhí nói:
“Nhưng ca ca ta đẹp như thần tiên hạ phàm, cực kỳ cực kỳ tuấn tú.”
“Huynh ấy là người đẹp nhất ta từng thấy.”
Đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp kia kia. Khóe mắt còn điểm một nốt ruồi lệ, nhìn người bằng ánh mắt lạnh nhạt xa xăm, nhưng lại khiến lòng người xao động, không thể kháng cự.
Ta mê mẩn đến chẳng xác định nổi phương hướng. Dốc sạch gia sản chuộc Bùi Lê về nhà, nâng niu chiều chuộng ngoan ngoãn phục tùng hết mực, có món đồ gì mới lạ cũng đều đưa qua. Vậy mà huynh ấy trước sau vẫn xa cách, lạnh nhạt như một khối ngọc chẳng bao giờ cho người ta sự ấm áp.
Ta cụp mi rầu rĩ, bàn tay âm thầm siết chặt.
“Chẳng phải xưa nay thiếu gia đều thích mỹ nhân nhất sao?”
“Ta làm tiểu thiếp thứ mười tám, để ca ca ta làm thứ mười chín, có được không?”
2
Ta quyết định mượn thế của thiếu gia, hung hăng đè Bùi Lê xuống. Ai bảo hắn luôn xem thường ta, làm tổn thương trái tim ta.
Thiếu gia không nói gì. Hắn có vẻ rất không vui, đột nhiên hung hăng xoa một cái vào thắt lưng ta. Giọng điệu bất mãn, trả lời không đúng trọng tâm.
"Ca ca ngươi là người đẹp nhất mà ngươi từng thấy sao?"
"Vậy bản thiếu gia là cái gì? Hửm?"
Ta vội vàng đè tay hắn đang làm loạn trên người ta.
"He he, Tiểu Ngọc nói sai rồi, thiếu gia đẹp nhất, thiếu gia đẹp nhất thiên hạ!"
Hắn lại vô duyên vô cớ tức giận hơn trước, cố ý chọc ghẹo ta.
"Ngươi đúng là một kẻ lừa đảo vô lương tâm."
Ta không chịu nổi nhất là cái này, vội vàng ngửa đầu lên, nịnh nọt hôn lên môi hắn. Quả nhiên dỗ cho thiếu gia vui vẻ ngay lập tức. Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn cáo lui:
"Vậy thiếu gia, ngài ngủ tiếp đi..."
"Không vội."
Ánh mắt thiếu gia thâm sâu, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng ướt át của ta, yết hầu khó nhịn lăn lên lộn xuống.
Bên ngoài gió tuyết gào thét, mà giường của hắn lại ấm áp nóng bức khiến người ta nóng bừng đến choáng váng. Ta bị đè trên giường, ngoan ngoãn chịu đựng nụ hôn ngày càng sâu, ngày càng mãnh liệt của thiếu gia.
Hơi thở nóng rực xâm nhập vào vành tai. Lồng ng.ực nóng bỏng ôm lấy vòng eo khẽ run rẩy của ta.
"Sao cứ ôm ngươi, bụng ta lại như có lửa đốt vậy."
"… Cháy chết ta mất."
Thiếu gia ôm chặt lấy ta. Giọng khàn khàn tựa như dụ dỗ, lại như cầu xin.
Hắn nói: "Tiểu Ngọc Nhi, giúp ta dập lửa đi, được không?"
3
Thiếu gia thật kỳ quái. Trong viện có mười bảy phòng tiểu thiếp, ai nấy đều phong tình vạn chủng. Hắn lại chẳng đoái hoài. Cứ nhất định phải là ta, một nữ đầu bếp nấu cơm, mỗi tối ở lại tăng ca dập lửa cho hắn.
Hôm qua chơi đùa ta cả đêm rồi, tinh lực còn tràn đầy như vậy. Thật là đáng sợ. Eo mỏi chân nhừ, mệt đến chết đi sống lại. Cũng may có tiền tăng ca hậu hĩnh, nếu không thì ta cũng đã sớm bỏ trốn rồi.
Khổ cực dập lửa xong cho thiếu gia. Hắn lại chẳng buồn ngủ, tinh thần sảng khoái bước xuống giường, gọi người hầu mang nước tắm tới.
Thiếu gia hỏi ta có muốn tắm cùng không. Hắn nghịch lọn tóc của ta, như con mèo lớn ăn no, thỏa mãn híp mắt lại.
Ta lắc đầu, chỉ rửa qua tay. Sau đó thuần thục lấy một thỏi bạc dưới ván giường của hắn nhét vào túi.
"Còn phải về đưa bữa sáng cho ca ca ta nữa, hắn bị què chân, làm gì cũng bất tiện."
Thiếu gia hờ hững "ồ" một tiếng, chán chường buông lọn tóc của ta ra.
"Cút đi cút đi, đồ Tiết Tiểu Ngọc vô lương tâm."
Hắn vùi đầu ngâm mình trong nước, bóng người hoàn toàn biến mất, chỉ thấy mặt nước sủi bọt ùng ục.
"Mỗi lần về đều nhắc tới ca ca ngươi, ta thấy hắn còn quan trọng hơn ta nhiều…"
Ta không nghe rõ thiếu gia lẩm bẩm gì trong nước, chỉ nghe thấy hắn bảo ta cút. Thế là ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, hành lễ lui xuống.
Bỗng nghe gã sai vặt bên ngoài gõ cửa bẩm báo. Nói Liễu di nương phòng mười ba tự tay làm một bàn điểm tâm sớm, mời thiếu gia đến nếm thử. Hắn lười biếng đáp một tiếng, chậm rãi mở miệng:
"Hừ, vẫn là Yên Nhi chu đáo, không giống như ai kia…"
Thiếu gia cố ý kéo dài giọng điệu để cho người trong viện đều nghe thấy rõ mồn một. Bước chân ta chợt khựng lại, chậm rì rì dừng ở cửa. Do dự quay đầu lại. Thiếu gia đang chống cằm nhìn ta cười. Hàng mi dài ướt đẫm nước khiến đôi mắt càng thêm long lanh, ướt át.
"Sao, người nào đó cuối cùng cũng luyến tiếc ta rồi à?"
"Hừ hừ, chỉ cần ngươi nói với ta một câu mềm mỏng, ta sẽ không đến chỗ nàng ấy đâu--"
"Không không thiếu gia, Tiểu Ngọc đâu dám quấy rầy ngài."
Ta vội vàng xua tay, nhỏ giọng hỏi:
"Ta muốn hỏi, ngài định khi nào sai người đến rước ta qua cửa? Ta còn phải chuẩn bị khăn trùm đầu, áo cưới, rồi còn thu dọn hành lý cho ca ca nữa…"
Nụ cười của thiếu gia bỗng dưng biến mất. Ta liếc nhìn sắc mặt hắn càng lúc càng đen, trong lòng nóng như lửa đốt, cố gắng nắm lấy cơ hội cuối cùng:
"Thiếu gia, đợi ngài gặp ca ca ta rồi sẽ biết, diện mạo của huynh ấy thật sự là nghiêng nước nghiêng thành khiến người ta kinh ngạc không thôi…"
"Nghiêng nước nghiêng thành cái đầu nhà ngươi ấy Tiết Tiểu Ngọc!"
Thiếu gia giơ tay hắt vào mặt ta một vốc nước, bực mình mắng:
"Đừng có kể lể ca ca ngươi đẹp đến nhường nào nữa, tuy rằng tiểu gia nhiều tiền, đa tình lại không đứng đắn, nhưng nếu thực sự nạp một nam nhân về nhà, sẽ bị lão tử nhà ta l.ột s.ạch đi đấy!"
Lòng ta nguội lạnh, vành mắt đỏ hoe. Lại nhớ đến mỗi lần Bùi Lê đẩy ta ra, ánh mắt lạnh nhạt khiến lòng ta tan nát như đôi tượng gốm hỉ kia, uất ức đến chết mất thôi.
"Thiếu gia đừng lo, dù lão gia có lột da ngài, Tiểu Ngọc cũng có thể ủi phẳng lại được cho ngài. Tay nghề thêu thùa của Tiểu Ngọc cũng rất giỏi mà…"
"Cút!"