Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích

Chương 10: Chương 10




Chưa nói đến cái khác, Tiết Tiểu Ngọc ta có thừa sức lực này. Bây giờ còn ngày ngày khiêng Bùi Lê, luyện lực càng luyện càng dư. Thiếu gia nghẹn đỏ mặt, phát hiện không đẩy ta ra được thì càng thêm tức giận.

Hắn dứt khoát không giãy giụa nữa. Hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, giọng nói khàn khàn ấm ức:

"Bây giờ ngươi lại ôm chặt thế, sao hôm qua chạy còn nhanh hơn cả thỏ."

"Cứ vô lương tâm bỏ ta lại một mình trong phòng như vậy, ngươi có biết lúc đó ta đã sụp đổ thế nào không? Thật sự quá đáng buồn!"

Nghe thiếu gia phẫn nộ nhắc đến chuyện tối qua, mặt ta cũng đỏ bừng. Trong lòng bất an, liếc mắt nhìn quanh. Phát hiện trong phòng chỉ còn lại ta và thiếu gia. Gã sai vặt và đám oanh oanh yến yến đang lau nước mắt, không biết đã chuồn đi từ lúc nào, trong phòng không còn lấy một mống.

Thiếu gia u oán nhìn ta chằm chằm, cứ như đang nhìn một tên vong tình phụ bạc. Càng nhìn ta càng thêm chột dạ. Nuốt nước bọt, giả ngu giả ngơ:

"Ngài đang nói gì vậy, đêm qua... đêm qua thật sự say đến mức không còn biết gì..."

Đây là sách lược đầu tiên của ta. Cắn răng không thừa nhận ta và thiếu gia đã hôn môi. Nghĩ đến cảnh tượng mờ ám đêm qua, mặt ta nóng ran, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lạnh khẽ của thiếu gia.

"Nói dối."

Hắn nghiến răng nghiến lợi, ép ta ngẩng đầu đối diện:

"Tiểu Ngọc, ngươi có dám thề với trời không?"

"Nếu ngươi nói một câu giả dối, đời này không kiếm nổi một đồng!"

Ta tức khắc trợn tròn mắt, mím chặt miệng. Lời thề này thật độc ác!

Sách lược thứ nhất thất bại. Ta không dám tiếp tục nói xạo. Cắn răng, vừa định dùng sách lược thứ hai là thành thật với hắn. Thiếu gia vẫn chăm chú nhìn ta, đột nhiên buông tay đang nắm mặt ta ra.

Rũ hàng mi, hừ một tiếng. Cô đơn tự giễu:

"Thôi vậy, nếu ngươi không muốn thừa nhận, ta cần gì phải ép ngươi, tự chuốc lấy bẽ bàng."

"Sao ta lại cứ thích cái tên nhát gan như chuột nhắt này chứ."

"Chỉ nhắc đến mấy câu bỏ trốn, đã dọa ngươi đến mức giả điếc giả câm không dám nhúc nhích."

"Nếu sau này để ngươi tuẫn tình cùng ta, chẳng phải ngươi sẽ cuốn gói bỏ trốn ngay trong đêm sao?"

Còn tuẫn tình?? Thấy trong mắt ta càng thêm kinh ngạc. Thiếu gia lộ vẻ mặt âm u, quả nhiên là như thế. Hắn nhẹ nhàng đẩy ta ra, loạng choạng bước xuống bàn. Vẻ mặt rầu rĩ dựa vào trên giường, thở dài một tiếng:

"Thôi, thôi."

"Ta cũng không mong kẻ nhát gan này đưa ta bỏ trốn nữa."

"... Cứ như vậy đi."

Nói xong, hắn uể oải nhắm mắt, quanh thân bao phủ bởi hơi thở tựa như tro tàn. Ta vừa gấp dải lụa trắng lại, vừa lén lút liếc nhìn sắc mặt thiếu gia. Muốn hỏi hắn, cứ như vậy đi nghĩa là sao?

Hay là như trước kia, mỗi tối vẽ tranh, nói chuyện, đấu dế, xem truyện tranh cùng hắn? Do dự một lúc lâu, thiếu gia mở mắt thấy ta còn đứng yên tại chỗ. Không khỏi u uất mở miệng:

"Đồ ngốc, ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đến dỗ ta."

Ta ngẩn người, ồ một tiếng, vội vàng tiến lại gần. Cười gượng gạo:

"Thiếu gia, đừng giận nữa, hôm nay Tiểu Ngọc thêu khăn tay hình cún con cho ngài được không?"

Thiếu gia nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần."

"Vậy thêu mèo con thì sao?"

Thiếu gia vẫn nói không cần.

"Vậy..."

Thiếu gia phiền não. Ta không kịp đề phòng đã bị hắn kéo vào lòng. Má áp vào ngực ấm áp của thiếu gia, ta hít thở một cái, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, không biết phải làm sao. Thiếu gia cúi đầu, ấm ức nhìn ta:

"Ngươi là đồ ngốc, ta không nhắc đến trốn đi, cũng không nhắc đến tuẫn tình nữa, ngươi còn sợ cái gì?"

"Chỉ cần nói vài câu hay ho bên tai ta, chẳng phải sẽ khiến ta vui vẻ sao?"

Thiếu gia muốn nghe điều gì? Ta biết.

Hắn muốn nghe ta nói thích.

Rất thích.

Trong lòng rối như tơ vò. Ta nắm chặt vạt áo của thiếu gia, cắn răng, cuối cùng đưa ra quyết định. Ngẩng đầu đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói:

"Thiếu gia, vậy thì, phải thêm tiền."

18

Đến nước này, ta chỉ đành đâm lao thì phải theo lao. Thiếu gia hiểu lầm người ta thích là hắn. Thế là hôn ta, ôm ta, lại khóc lóc bảo ta dẫn hắn bỏ trốn..

Giờ mà nói sự thật với thiếu gia, với cái tính hay chấp vặt lại dễ nổi nóng của hắn, chắc chắn sẽ giận quá hóa cuồng, không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì. Lén lút thuê người diệt khẩu ta cũng rất có khả năng——

Nghĩ đến đã thấy đau lồng ng.ực. Không dám nghĩ sâu xa. Cho nên, một người nhát gan lại khôn ngoan như Tiết Tiểu Ngọc quả quyết quyết định, đâm lao đành theo lao.

Để thiếu gia cho ta thật nhiều thật nhiều tiền. Ta thỏa mãn sự yêu thương mà thiếu gia mong muốn bấy lâu. Như vậy sẽ vừa bảo toàn được tính mạng, lại có thể kiếm thêm một khoản thu nhập. Là kế sách vẹn toàn nhất ở thời điểm hiện tại.

Tối đến, ta ôm bạc từ phòng thiếu gia đi ra, miệng đã bị hôn đến sưng vù. Văn Lễ vừa đưa đèn lồng cho ta vừa cười hì hì hỏi:

"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, có phải tỷ định làm di nương không?"

Ta vội vàng xua tay:

"Haizz, đừng nói bậy, ta nào có cái phúc phận ấy."

Tuy thiếu gia nói thích ta nhưng người hắn thích đâu chỉ có một mình ta. Hắn còn thích điệu múa của Liễu di nương, giọng hát của Triệu di nương, vở kịch của Phan di nương… Ta nghĩ, có lẽ thiếu gia đã chán ngấy những mỹ nhân kiều diễm, muốn đổi khẩu vị một chút nên mới nhìn đến ta. Hắn đối với ta chỉ là nhất thời hứng thú. Chờ thêm vài ngày nữa, hẳn là thiếu gia sẽ cảm thấy chán thôi.

Vừa hay, khế ước lao động ta ký với nhà họ Tạ chỉ còn lại hai tháng cuối cùng. Đến lúc đó, ta sẽ thuận thế từ chức, bỏ trốn cùng Bùi Lê, dùng số tiền kiếm được mở một quán ăn nhỏ ở Giang Nam.

Ta nấu ăn chạy bàn, Bùi Lê đếm tiền tính toán sổ sách. Cứ như vậy, yên ổn sống hết quãng đời còn lại. Ta tính toán tương lai rõ ràng chi tiết, đang cầm đèn lồng đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình.

Ta quay đầu lại, thấy thiếu gia đứng trên bậc thềm cao, rũ mắt ngoắc tay với ta. Ta ngoan ngoãn chạy về. Không hiểu vì sao, thiếu gia lại cười một tiếng.

Ta nghi hoặc nghiêng đầu. Hắn bảo ta nhắm mắt lại. Ta tưởng thiếu gia lại muốn hôn ta. Thế là nghe lời nhắm mắt, ngửa đầu lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Thiếu gia, nhẹ thôi, miệng đau."

Vừa dứt lời, trên cổ bỗng nhiên rơi xuống một thứ vừa ấm vừa nặng. Là một khối ngọc ấm, được ánh đèn lồng mờ ảo chiếu vào càng thêm tinh tế, ôn nhuận.

Ánh sáng thay đổi.. Ta nhận ra đây là bảo bối mà thiếu gia đeo bên mình từ khi còn nhỏ. Giờ lại được đeo lên cổ ta. Đầu ngón tay thiếu gia mân mê sợi dây đỏ trên ngọc, hơi dùng sức kéo ta lại gần hơn. Hắn cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào vành tai ta. Gần như dịu dàng thì thầm:

"Tiết Tiểu Ngọc, sau này mỗi ngày đều đeo nó, dùng da thịt của ngươi ngày đêm sưởi ấm nó, nếu dám để ta sờ thấy nó lạnh đi một phần, ta sẽ…"

Sẽ, sẽ khiến ta cũng lạnh theo sao? Thiếu gia liếc nhìn ta đầy thâm ý, không nói tiếp lời phía sau. Ta lại bị những suy nghĩ lung tung của mình dọa cho run rẩy.

Hắn cười, sau đó thong thả nhét khối ngọc còn vương hơi ấm vào trong vạt áo ta.

"Đồ nhát gan, sợ cái gì."

"Chẳng lẽ là sợ lấy máu của ngươi để sưởi ấm nó sao."

"Mau về nhà đi, nếu không lát nữa trời tối hơn, ca ca ngươi ở nhà lại lo lắng."

Thiếu gia cười híp mắt, lại hôn ta một cái, chỉ lướt qua như chuồn chuồn đáp nước. Mãi đến khi về đến trước cửa phòng, đầu óc ta vẫn còn đang mơ hồ. Ngọc bội trước ngực dường như còn nóng hơn cả củ khoai lang vừa nướng.

Thứ này là báu vật vô giá, đè nặng đến nỗi cán cân tinh ranh trong lòng ta cũng mất thăng bằng. Ta có chút tính không ra, phải dùng bao nhiêu tình yêu mới trả hết nợ cho thiếu gia đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.