Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích

Chương 12: Chương 12




"Ta vẽ tranh cho thiếu gia được khen là tốt nhất trong toàn thư viện."

"Ma ma ác độc chưa từng chiếm được hời từ ta."

"Đánh bài cùng các di nương, ta cũng biết cố ý 'mớm' bài để bọn họ được vui vẻ."

"Ta cũng rất có chủ kiến."

Lời ta nói dường như rất nhiều, rõ ràng Bùi Lê đã lâu không đáp lại, ta vẫn cố chấp nói tiếp.

"Ta định hai tháng nữa, sẽ không tiếp tục làm việc cho nhà họ Tạ nữa."

"Đến lúc đó bán căn nhà xập xệ này đi, ta dẫn ngươi đến Giang Nam, mở một quán ăn nhỏ."

"Món chủ đạo sẽ làm món Hoành thánh Đinh hương ta làm giỏi nhất, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích, ngươi chỉ cần ngồi đếm tiền là được rồi."

"Nghe người ta nói Giang Nam tốt lắm, nước xanh một màu trong vắt, khí hậu cũng tốt, mùa đông ấm hơn Lân Châu nhiều, không có tuyết..."

"Này, phu quân, ngươi đã từng đến Giang Nam bao giờ chưa?"

Ta rũ mắt, nhẹ giọng hỏi. Nhưng rất lâu, rất lâu sau, vẫn không có ai đáp lại. Chẳng hay Bùi Lê đã ngủ rồi hay là căn bản lười để ý đến ta.

Trong căn nhà nhỏ tĩnh mịch, chỉ có gió lạnh thổi qua cửa sổ giấy vang lên từng tiếng xào xạc khiến ta mơ hồ, cứ ngỡ mình đã trở lại quá khứ. Trở lại những đêm đông, một mình đối diện với búp bê gốm tự nói chuyện. Thật lạnh lẽo biết mấy.

Ta lặng lẽ lau đi nước mắt nơi đuôi mắt, không nói thêm nữa, càng cuộn người chặt hơn. Dùng sức ôm chặt khối ngọc ấm trước ngực, không muốn nó cũng trở nên lạnh lẽo.

Trong lòng ta, cán cân thông minh kia bỗng nhiên lại nghiêng đi một phân. Nếu dẫn Bùi Lê đến Giang Nam bốn mùa như xuân, cũng không thay đổi được sự lạnh lẽo của hắn thì sao? Còn phải tiếp tục chờ đợi đến bao giờ?

Thật sự phải trải qua quãng đời còn lại cùng với pho tượng băng lãnh như vậy sao? Ta bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi. Thế là ta nghĩ, đợi thêm hai tháng nữa đi, chỉ hai tháng cuối cùng thôi.

Ta là người có trái tim rất mềm yếu. Chỉ cần Bùi Lê cười với ta một cái, chủ động ôm ta một cái, khen ta một lần, dù chỉ một lần, ta sẽ tiếp tục sống với hắn.

Nếu vẫn không thể, vậy thì cho dù hắn có đẹp trai đến đâu, ta cũng không cần hắn nữa.

21

Ban đầu, ta cứ nghĩ như vậy. Chỉ là, ta không ngờ Bùi Lê chỉ coi ta là muội muội. Cũng không ngờ, chỉ hơn một tháng nữa, ta lại phải làm thiếp của thiếu gia.

Thế sự vô thường. Rốt cuộc vẫn là không có duyên với Giang Nam. Ta cảm khái thở dài một tiếng. Nhìn thoáng qua thiếu gia đang cười toe toét dang rộng vòng tay với ta, nhưng bàn chân lại không hề nhúc nhích.

Ta ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Bùi Lê đang nắm chặt tay ta. Thẳng thắn nói:

"Miệng của thiếu gia đúng là ta cắn tối qua."

"Ta và hắn... là cả hai bên tình nguyện."

“Ta quyết định gả cho hắn."

Nói xong những lời này, ta thở ra một hơi, lại cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy rằng thiếu gia là cái lò lửa nóng bỏng. Ta cẩn thận nâng niu hắn trong lòng, sợ hắn dễ cháy nổ bất cứ lúc nào. Nhưng sau đó cũng thường nghĩ, nếu như mỗi năm mùa đông trôi qua đều có cái lò lửa ấm áp này thì sao.

Hình như... cũng không tệ mà.

Bên ngoài, gió tuyết không biết đã ngừng từ lúc nào. Ánh nắng ban mai lọt vào căn nhà nhỏ. Cũng chiếu sáng cả đáy lòng người. Ta cong khóe mắt.

Trong mắt Bùi Lê lại bỗng nhiên nổi lên sương mù âm u ẩm ướt. Hắn ngẩn người nhìn ta. Sắc mặt trắng bệch, không còn vẻ lạnh nhạt, kiêu ngạo, coi thường chúng sinh như thường ngày. Chỉ còn lại sự ngơ ngác đến mơ hồ:

"Ngươi thích hắn?"

"Vậy... ta thì sao?"

Lần đầu tiên ta thấy trên mặt Bùi Lê vẻ mặt mông lung đến vậy. Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều:

"Ngươi là ca ca của ta, đương nhiên ta sẽ không bỏ rơi ngươi."

"Sau khi ta gả cho người ta, sẽ thuê vài người làm việc cẩn thận để chăm sóc ngươi, yên tâm đi."

Thấy Bùi Lê vẫn im lặng, ta dừng lại một chút, chậm rãi nói:

"Hơn nữa, ta phải làm rõ một chút."

Nói rồi, ta quay đầu nhìn về phía thiếu gia. Hắn khoanh tay tựa vào cửa, mím môi nhìn ta. Trong mắt lộ vẻ bất mãn, dường như chờ đợi đã lâu. Ta không nhịn được cong cong khóe mắt, quay đầu lại, tiếp tục nói với Bùi Lê:

"Tuy rằng thiếu gia ham chơi, thích náo nhiệt, nhưng thật ra tính tình rất tốt, không chỉ tốt với ta, mà đối với cả người làm cũng tốt."

"Mọi người đều rất vui vẻ khi đến viện của thiếu gia làm việc, nhận được nhiều tiền, còn được ăn ngon uống tốt."

Những gia đinh, tiểu nhị đang đợi bên ngoài nghe ta nói vậy, đều gật đầu tán đồng.

"Cho nên trong mắt ta, thiếu gia là công tử tốt nhất, không có gì để chê cả."

"Có thể gả cho thiếu gia, theo hắn vui chơi hưởng phúc, Tiểu Ngọc đặc vô cùng vô cùng vui vẻ."

Ta nói xong những lời thật lòng này, thiếu gia nghe xong cảm động không thôi. Bùi Lê còn chưa kịp phản ứng, thiếu gia đã bước nhanh tới, một tay ôm chầm lấy ta. Ta kêu lên một tiếng, trời đất trở nên quay cuồng, áo choàng trên người không kịp đề phòng mà trượt xuống.

Thiếu gia lại mặc kệ, cứ như cướp vợ của thổ phỉ vậy. Mặt mày hớn hở mà khiêng ta ra ngoài, bước đi như bay.

"Văn Lễ, tấu nhạc!"

"Dạ, thiếu gia!"

Văn Lễ nháy mắt với ta, lấy ra kèn xô-na bắt đầu thổi. Ta che gương mặt đang nóng bừng, nằm sấp trên vai thiếu gia, chỉ dám nhìn người qua kẽ ngón tay. Nhìn một lượt, cảm thấy không xong rồi.

Đột nhiên ta sững sờ. Lại thấy Bùi Lê ho ra một ngụm máu. Trong nháy mắt máu nhuộm đỏ những mảnh gốm vỡ trên mặt đất, hắn lại như không hề quan tâm. Dùng đôi mắt trong trẻo nhìn ta chằm chằm, trong mắt chứa đựng những cảm xúc mơ hồ không rõ.

"Tiết Tiểu Ngọc."

Giống như ngày đầu gặp gỡ, hắn ngẩng đầu, nhẹ giọng gọi tên ta. Bùi Lê nhìn ta thật sâu, đột nhiên nhếch môi cười một cách mỉa mai:

"Ngươi quả thật là... hồ đồ đến cực điểm."

Ta ngẩn người, Bùi Lê đã nhắm mắt lại, phần thân trên vô lực ngã sang một bên xe lăn. Gia đinh hoảng loạn, tiếng kèn xô-na của Văn Lễ cũng bị dọa đến biến điệu.

Mọi người rối rít cả lên. Thiếu gia ngốc nghếch:

"Không phải chứ, đại cữu ca, huynh đừng chết bây giờ!"

"Người đâu, người đâu, khiêng hắn đến chỗ đại phu!"

"Nhanh——"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.